Vốn tưởng sẽ một đêm mất ngủ, không nghĩ tới lại ngủ một giấc tới trời sáng.
Lúc ban đầu, Úy Ương là nơm nớp lo sợ.
Kết quả, hắn cư nhiên thật sự không quấy rầy cô, cũng không có nhất quyết ôm cô ngủ.
Kiếp trước, tên gia hỏa này cực kỳ thích ngủ lõa thể, hơn nữa thường bắt cô ngủ lõa thể.
Nhưng lần này, hắn không làm bất kỳ yêu cầu gì, liền như vậy nằm ngủ, cũng không nói gì, thậm chí cũng không động vào cô, liền ngủ say rồi.
Thần kinh của cô cũng theo đó mà buông lỏng.
Có thể là một ngày trải qua quá nhiều sự việc, cô cảm thấy rất mệt, mắt vừa nhắm, trong đầu cái gì cũng không nghĩ liền ngủ.
Hửng đông, cô tự nhiên bừng tỉnh, đầu tiên là sờ quần áo của bản thân: Quần áo ngủ hoàn toàn bình thường, vẫn tốt vẫn tốt, mà bên cạnh cũng không thấy dấu vết của người đàn ông kia.
Úy Ương nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nổi lên một chút may mắn.
Lịch sử, thay đổi rồi.
Cô không bị phá thân.
Như vậy, về sau, vận mệnh của cô hẳn là cũng có thể thay đổi kiểu cuộc sống đầy tai họa kia, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa.
Úy Ương nghĩ trong chốc lát, rời giường đi tắm rửa, lúc rửa mặt, nhìn thấy trên cổ tất cả đều là dấu hôn, mặt bất giác đỏ lên, thân thể khẽ run.
Cô mặc một bộ váy, nhưng là không có biện pháp che đi những cái xanh xanh tím tím kia, đang ở trong phòng thay đồ ủ rũ, bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, cùng với đó là tiếng gọi lớn của Úy Lan: "Em ba, tỉnh chưa? Chị vào nhé?"
Úy Ương nhìn mình trong gương, lộ ra một tia chán ghét.
Kiếp trước, cô coi chị họ như tri kỷ, còn mong chờ chị ta có thể cứu mình, kết quả thì sao, cái người này chỉ muốn thay thế cô, trở thành người mới có được cưng chiều của Mộ Nhung Trưng.
Đúng thế, người này có lần cùng với Mộ Nhung Trưng cực kỳ thân mật, lần đó, cô từng nhìn thấy vừa sáng sớm Úy Lan từ trong phòng của Mộ Nhung Trưng đi ra, cười đến hoa nở lộng lẫy, còn nói với cô: "Tứ thiếu lúc trên giường thật đáng sợ, nhưng mà, về sau có chị giúp đỡ, em cũng không cần vất vả như thế nữa"
Lúc đó, cô đang mang thai.
Còn nhỏ như thế mà mang thai, người chị tin tưởng nhất lại cùng Mộ Nhung Trưng thông đồng ở cùng nhau, cô cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Đến tận sau này..
Úy Ương không suy tư nữa, đóng lại tủ quần áo, đi ra ngoài.
Úy Lan mặc so với cô càng kinh diễm lòng người, mỉm cười đi tới, lúc nắm lấy tay cô, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Thế nào, doanh trưởng Mộ không hỏi tội em chứ? Trời ơi, em.. Em với doanh trưởng Mộ viên phòng rồi?"
Vừa nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, cô ta liền hít hơi lạnh, mắt đẹp trợn tròn, đau lòng liền ôm cô, "Em ba đáng thương của chị, em nên liều chết phản kháng chứ, giờ em thất thân rồi, Hãn Sanh sao có thể còn cần em?"
Phi, kiếp trước, cô chính là nghe theo lời của chị ta, lấy chết phản kháng mới kích động Mộ Nhung Trưng bức cô.
Trải qua tối qua, cô đột nhiên nhận thức được, đối phó với người đàn ông kia, không thể lấy cứng chọi cứng, chỉ có thể lấy nhu thắng cương.
Đem hắn chọc giận rồi, chỉ có bản thân đen đủi.
"Chị họ, tối qua là em cùng với doanh trưởng Mộ động phòng hoa chúc, viên phòng không phải là chuyện bình thường sao?"
Cô nhàn nhạt hỏi lại.
Úy Lan biểu tình cứng nhắc, "Nhưng em chán ghét hắn không phải sao? "
" Chị họ, em lại đang muốn hỏi chị đây, tối qua chị tại sao lại ở trước mặt doanh trưởng Mộ tố cáo em với người tình bỏ trốn? "
Úy Ương tiến sát lại nhìn thẳng, đẩy cô ta đang làm bộ làm tịch ra, lạnh mặt nói:
" Em thiếu chút nữa bị chị hại chết.."
Úy Lan nhưng lại diễn trò, lập tức lã chã nước mắt, ủy khuất kêu: " Em cho là chị tình nguyện à? Này còn không phải là do doanh trưởng Mộ ép chị sao?"