Cọ tới cọ lui tắm rửa xong đi ra, tóc Úy Ương ướt đẫm, cô tìm không thấy máy sấy tóc.
Trên giường, Mộ Nhung Trưng ưu nhã nằm đó, trên tay đang lật sách, sắc mặt bình tĩnh, đã không nhìn thấy nửa điểm tức giận, lúc không tức giận, thật sự rất đẹp, một khi tức giận, quả thực chính là Tu La địa ngục chuyển thế.
Cô lặng lẽ liếc mắt một cái: Mặt tuấn tú, áo trắng, mặt mày điềm tĩnh, tóc ngắn vì gội đầu, không có kiểu tóc, tất cả sợi tóc hướng ra phía trán, như bức tượng, hoàn toàn khác với bình thường lãnh khốc vô tình, mà lộ ra một ít nam tính trẻ con của hắn, cô trước nay chưa từng thấy qua tính trẻ con trên người hắn, thế nhưng lại làm cô cảm thấy hắn là một người vô hại.
Cơ hồ cùng lúc, hắn thoáng giương mắt liếc một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngoan ngoãn lại đây nằm xuống."
Úy Ương chán ghét cái từ "ngoan ngoãn" này, hắn so với cô lớn hơn 6 tuổi, lúc hắn 22 tuổi quả thật so với cô lớn hơn, nhưng mà cái từ này, khiến cô cảm thấy, chính mình là sủng vật hắn nuôi dưỡng, lúc hắn cao hứng liền tới vuốt ve, khi không cao hứng, liền xử phạt cô, trước nay chưa bao giờ kiêng dè cảm giác của cô.
" Tôi có tên "
Cô đứng ở nơi đó kêu, trên tay xoa tóc.
Hắn bất giác nhếch mày.
" Cho nên, về sau đừng như vậy kêu tôi, không dễ nghe. "
" Ồ, cư nhiên biết cùng ta cò kè mặc cả rồi "hắn đặt sách xuống, ôm ngực, vẻ mặt hiếm lạ," Vậy cô muốn ta gọi cô như nào? "
" Thì gọi là Úy Ương "
" Quá xa lạ rồi, không tốt. "Hắn nghĩ nghĩ, xoa xoa cằm nói:" Không bằng về sau gọi cô là Tiểu Uyên Ương, cô thấy thế nào? "
Úy Ương muốn hộc máu, quốc ngữ của hắn là ai dạy vậy, đặt tên xưng hô cũng khó nghe như thế.
" Không cần.. "
" Bé ngoan, với Tiểu Uyên Ương, chọn một trong hai. "
" Trực tiếp gọi Tiểu Ương không được sao? "
Nàng yếu đuối xin một câu.
Mộ Nhung Trưng đắp chăn, lười nhác nhắm mắt lại, nói: " Thế phải xem tâm tình của ta. Lại đây."
Cô buồn muốn chết, không dám qua đó, sợ hắn lại động tay động chân.
" Nếu muốn làm cô, vừa nãy liền làm rồi. Mộ Nhung Trưng ta luôn nhất ngôn cửu đỉnh. "
Ay quả thực, hắn trước nay nói lời giữ lời.
Cô bước một bước, nhưng lại nghe thấy hắn nói thêm:
" Cô hiện tại còn quá nhỏ, đem cô nuôi béo mới thịt thích hợp hơn "
Nuôi béo rồi mới xuống tay.
Nga, cái đồ sói háo sắc đáng chết này.
Cô nắm tay, muốn đánh hắn, không đúng, là hung hăng đánh hắn mới sảng khoái.
" Ai, nhanh lên, cô còn lề mề, ta có thể muốn thay đổi chủ ý đó nhé. "
Hắn đột nhiên trợn mắt, căn cứ vào chính mình đánh không lại hắn, chỉ đành phải không có cốt khí mà chạy lên chui vào chăn.
Mộ Nhung Trưng kéo kéo khóe môi, thấy tóc cô vẫn ướt đẫm, từ tủ đầu giường lấy ra máy sấy tóc ném cho cô.
" Đem tóc sấy khô rồi hẵng ngủ "
" Nga.. "
Cô đón lấy, cắm ổ điện, bắt đầu sấy.
Gió có vẻ to, vệt nước toàn bộ thổi tới mặt hắn, còn đem đầu tóc sấy thành một đám hỗn loạn.
" Ngốc chết được, sấy cái tóc cũn sấy không xong, tóc đều vón cục lại rồi.. "
Hắn đột nhiên đem máy sấy lấy lại, vụng về giúp cô sấy tóc.
Không khí lập tức hình như trở lên rất ấm áp.
Trong không khí cát hỷ tân hôn, tân lang giúp tân nương sấy tóc, tóc của cô, lướt qua kẽ tay hắn, ngón tay hắn thỉnh thoảng sẽ chạm vào da đầu cô, nếu không có ký ức kiếp trước, nếu không phải hắn ép hôn, hình ảnh này, có thể rất đẹp.
Nhưng cố tình, đúng là người đàn ông đáng giận này đã hủy hoại cuộc đời cô.
" Được rồi, khô rồi, Bé ngoan, mau ngủ đi.. "
Máy sấy đột nhiên dừng lại, bàn tay hắn ở trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa, ẩn ẩn lộ ra một chút sủng nịnh, tựa như sự thương tiếc của chủ nhân đối với sủng vật.
" Đừng gọi tôi là bé ngoan, khó nghe chết đi được.."
Cô chán ghét cách gọi này.
"Ta thích. Bé ngoan, bé ngoan, cô chính là bé ngoan của ta"
"..."
Thôi vậy, không thèm mất công tranh đấu với người tâm lý biếи ŧɦái.
Cô nhắm mắt, buồn bực mà chui vào chăn, trong lòng vô cùng khẩn trương có thể hay không hắn không giữ lời..