Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 6: Mộ Nhung Trưng, anh có biết xấu hổ hay không a?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay sau đó, Mộ Nhung Trưng nhẹ nhếch mày kiếm, đáy mắt lộ ra vài tia kinh ngạc, "Không nói lắp? Còn dám tranh luận?"

Úy Ương cắn cắn cái môi đỏ, tiếp tục thăm dò nói tiếp: "Đây không phải là tranh luận, đây là.. Đây là nói đạo lý."

"Cô không phải nói ta là người không nói đạo lý sao?"

Hắn bĩu môi, ngữ khí bỗng trở lên u ám kỳ quái, lời này, là muốn cùng cô tính toán nợ cũ sao?

Đúng, lời này, cô từng nói qua.

Kiếp trước, lúc nghe nói hắn hạ lệnh xuống Úy gia muốn kết thông gia, cô liền đi tìm hắn lý luận, nhưng hắn cười lạnh nói: "Mộ Tứ ta làm việc, không đến lượt người khác tới vung tay múa chân. Hôn sự này, cô đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý"

Còn lôi kéo cô cùng hắn đi xem xử quyết gian tế trong quân, viên đạn quét qua, một hàng gian tế ngã trong vũng máu, cuối cùng, đem theo cái mặt lạnh lẽo băng sơn đe dọa cô nói: "Cô nếu không nghe theo, Úy gia trên dưới toàn bộ lấy nghĩa gian tế luận tội"

Lúc đó, cô sợ muốn chết, khóc lóc mắng hắn: "Mộ Nhung Trưng, ngươi ngang ngược vô lý."

Lời này, hắn thế nhưng nhớ rõ.

"Tôi hy vọng từ hôm nay về sau, chúng ta có thể nói đạo lý, Tứ thiếu, Ngài nếu thật sự hoàn toàn không nói lý, sao có thể ở trong quân trại có địa vị, đúng không?"

Úy Ương cẩn thận từng tý một cò kè mặc cả.

Mộ Nhung Trưng ánh mắt hơi ngưng đọng, lại nhìn kỹ cô một phen, "Như thế nào, chạy trốn một lần, trở lên biết nói chuyện rồi?"

Phí lời, hiện tại, cô so với hắn còn lớn hơn, tâm trí so với hắn còn thành thục hơn, đương nhiên không có khả năng lại giống như trước kia, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, hoặc là khóc thút thít..



"Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?"

Cô cẩn thận hỏi lại.

"Không có, nhưng nụ hôn này của cô thật quá không có thành ý. Úy Ương, tối nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc, nên kí©h thí©ɧ một chút mới đúng"

Người đàn ông này giữ lấy mái tóc của cô hôn, cử chỉ hết sức thân mật.

Úy Ương lại như gặp phải địch lớn mạnh, cơ thể không tự chủ được liền run lên, trong miệng nhỏ tiếng kêu lên: "Tôi còn chưa tròn 16 tuổi, Tứ thiếu, cầu xin anh tha cho tôi"

Ở Nam Giang, nam nữ hai bên đều phải tròn 18 tuổi mới gọi là trưởng thành, luật hôn nhân quy định kết hôn cũng phải đủ 18 tuổi mới được, nhưng mà, nếu như cha mẹ hai bên đồng ý, 16 tuổi cũng có thể gả chồng, mà Úy Ương ngày mai mới tròn 16 tuổi.

Hắn híp mắt liếc, "Cô.. Cô sợ ta như vậy sao?"

"Ân.."

Phí lời, con người này ngang ngược không phân tình lý, ai thấy đều sợ, hắn lúc trở thành tổng tư lệnh quân khu, toàn bộ Nam Giang đều là địa bàn của hắn, lại có mấy ai không sợ hắn?

Hắn khẽ nhăn mày, dùng đầu ngón tay nhè nhẹ sờ qua gương mặt cô, biểu tình như đang suy tư gì, cuối cùng cư nhiên ôn tồn dỗ dành nói, "Có cái gì đáng phải sợ chứ? Ta căn bản không tính đêm nay muốn cô.."

Phải không?

Hắn suy nghĩ cư nhiên lại là tâm thái này.

Thật tốt quá!

"Đúng thế, cô còn quá nhỏ, ta có thể đợi cô mấy năm, nhưng mà, cô phải bồi thường ta"



Bồi thường?

Lòng tràn đầy mừng thầm, liền lo lắng.

"Tứ thiếu muốn ta bồi thường như thế nào?"

Khẳng định không phải chuyện tốt gì.

"Một cái hôn sâu."

A a a..

Úy Ương muốn chạy trốn a..

Hôn sâu cái gì?

Tôi mới 16, tôi mới 16, ỷ lớn ăn hϊếp nhỏ, ỷ mạnh hϊếp yếu, Mộ Nhung Trưng ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không a..

Nhưng lại có thể như thế nào, nghiến răng nghiến lợi, ở trước mặt hắn, cô chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Không phải chỉ là một cái hôn sao?

Vậy thì liền hôn đi.

Nắm lấy cổ hắn, gương mặt hơi đỏ lên, học cách hôn cô kiếp trước của hắn, run run hơi ngậm lấy môi của hắn..
« Chương TrướcChương Tiếp »