Chương 5: Nụ hôn này, hắn đầy miệng ghét bỏ

Cái gì?

Úy Ương sủng sốt.

Hôn hắn?

Nhưng, kiếp trước cô chưa từng hôn qua hắn a..

Chỉ có cô bị hắn cưỡng hôn.

Mỗi lần bị hôn, cô đều nén sau lưng hắn đi vào nhà vệ sinh, hung hăng đánh răng không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần, cô đều cảm thấy bản thân bị làm bẩn rồi, bẩn đến mức có rửa cũng không sạch.

Đời này, nụ hôn đầu của cô vẫn còn, lẽ nào cuối cùng vẫn bị hủy hoại dưới tay hắn sao?

"Tôi.. Tôi không biết.."

Lắp ba lắp bắp, hình như là từ chối a

Hắn lại bởi vì lời này mà đôi lông mày giãn ra thoải mái, tựa như rất cao hứng khi cô ở phương diện nam nữ này "vô tri"

"Vậy thì học."

Hôn môi cần học sao?



Hình như là không cần mà.

Chỉ cần đυ.ng vào cọ một chút là xong, đúng không!

Kia, vậy đi cọ một chút đi.

Coi như cọ một chút vào con mèo nhỏ, con chó nhỏ nhà cô nuôi.

"Chỉ.. Chỉ hôn một chút.."

Úy Ương cân nhắc một chút lợi và hại, cuối cùng tính toán, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của hắn, cô dùng một bộ mặt đỏ tía tai mà kiếp trước sống tận 30 tuổi chưa từng chủ động hôn qua đàn ông, sau khi trọng sinh cư nhiên muốn cống hiến nụ hôn, ông trời thật là biết cách trêu cô.

"Ân"

Người đàn ông này lại cực kỳ bình tĩnh "ân" một tiếng, cực kỳ ngoan ngoãn, làm cô liên tưởng đến chú chó săn nhỏ ngày trước từng nhận nuôi.

"Vậy anh có thể buông tôi ra không? Anh làm đau tôi rồi.."

Cô nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay không thể động đậy của cô, thế nhưng thật sự buông lỏng rồi.

Ai da uy, cô kinh ngạc phát hiện, chỉ cần không cùng hắn đối nghịch, hắn vẫn là người thực dễ nói chuyện.

Giờ khắc này, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở trên mặt nhau, hắn sâu không lường được mà liếc cô, cô chậm rãi nhích qua, nhanh chóng rơi xuống đôi môi mỏng kia một nụ hôn như chuồn chuồn lướt sóng, môi cùng môi tiếp xúc không quá 1 giây, liền nhanh chóng rời đi, trái tim đã kinh hoàng như sấm nổ.

"Tôi.. Tôi hôn xong rồi."



"Này.. cái này liền gọi là hôn? Cô đang lừa đứa trẻ 3 tuổi à?"

Mộ Nhung Trưng ngẩn ra, kinh ngạc, ngay sau đó khịt mũi khinh thường, đầy miệng toàn là ghét bỏ, "Này nhiều lắm chính là không cẩn thận chạm một chút."

Úy Ương da đầu tê dại, gượng cười: Nói đúng rồi, chính là chạm một chút.

Nhưng đối diện với khuôn mặt bất cứ lúc nào cũng có thể cúi đầu tàn ác chà đạp gương mặt cô kia, điều duy nhất cô có thể làm là: Không ngừng đem mặt sang bên cạnh, cố tránh hắn, trong miệng nhỏ giọng cãi:

"Dù sao tôi đã hôn rồi."

"Cô đây là chơi xấu.." Mộ Nhung Trưng có điểm bực bội, nhưng lại không có chỗ nổi điên.

Úy Ương lá gan to hơn cãi, "Chơi xấu chỗ nào? Chỉ cần môi cùng môi tiếp xúc, chính là hôn. Anh.. Anh lại chưa có đưa ra định nghĩa khác nụ hôn này."

Kiếp trước, lúc cô 16 tuổi, là một tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo, chưa thấy qua sự đời, thuần khiết giống thủy tinh, Hãn Sanh nói: Cô cười lên rất ngọt, đôi mắt cong thành hình mặt trăng, trong mắt đem theo tinh quang, có thể đem hồn phách người ta hút đi toàn bộ.

Kiếp trước, cô đến chết cũng không biết tại sao năm đó hắn vì cái gì muốn bá đạo chiếm giữ cô?

Là bởi vì cô lớn lên xinh đẹp?

Trên thực tế, cô lúc đó chỉ là một tiểu nha đầu cái gì cũng không biết, đến nói chuyện với hắn đều lắp ba lắp bắp, lại sau khi nhìn thấy hắn tàn nhẫn gϊếŧ người như cỏ rác, cô đối với người đàn ông không biết nói đùa này trừ sợ hãi ra chính là sợ hãi, hoàn toàn không có cách nào cùng hắn tiến hành một cuộc đối thoại bình thường, sợ không cẩn thận chọc giận hắn.

Nhưng hiện tại, tâm lý của cô là cô gái 30 tuổi, cô từng ở nước ngoài, nhìn thấy qua thế giới rộng lớn bao la, không còn là thiếu nữ vô tri, cuối cùng cũng dám cùng hắn nói chuyện rồi.

Chỉ là không biết như thế có khiến hắn tức giận.