Rất nhanh, Úy Lan bị dẫn tới.
Là mẹ Dương người giúp việc mật báo.
"Phó quan Trương, phó quan Trương, việc này không liên quan gì tới tôi, tôi là bị hắn uy hϊếp mới giúp hắn.."
Sắc mặt cô ta trắng bệch mà kêu lên.
Phó quan Trương liếc mắt nhìn cô bé kinh hoảng thất thố, bĩu môi.
Hai vị tiểu thư nhà Úy gia này, Úy Ương băng thanh ngọc thiết, đẹp đến không dính khói lửa nhân gian, lúc cười lên, sáng lạn như cảnh xuân, tựa trăng mùa thu; Úy Lan sao, dung mạo ôn nhã, khí chất bất phàm sắc ngọc, nhìn như tự nhiên hào phóng, nhưng lại tâm cơ thâm trầm, hết lần này đến lần khác âm mưu không thành, hận không thể tự mình dâng lên cho Tứ thiếu.
Hắn không hiểu: Rõ ràng là cùng một nhà nuôi dưỡng, như thế nào khác biệt lớn như thế?
Từ hôm qua đến hôm nay, vị Nhị tiểu thư Ưng gia này luôn tâm tư lệch lạc, hận không thể hủy hoại việc Tứ thiếu một lòng muốn thành, Tam tiểu thư Ưng gia sao lại có một người chị không biết xấu hổ như thế?
Hắn nhìn lên trên lầu, không có động tĩnh lớn gì truyền xuống, trong lòng chợt có điểm lo lắng.
Tứ thiếu có khi nào trong lúc tức giận đem Tam tiểu thư bóp chết không?
Tứ thiếu Mộ lại có tiếng tính khí nóng nảy a.
Trước khi cầm binh, ngài ấy là thiếu gia khiến người trong nhà đau đầu nhất, trời sinh chính là hỉ nộ thất thường.
Đến khi dẫn binh, sau khi đánh mấy trận, gϊếŧ mấy người, dẹp mấy lần loạn binh, Ngài ấy trở nên càng ngày càng không có quy cách, người ngoài ai cũng không thể nhìn thấu tâm tư, đến hắn cũng không thể.
Không động tới giới hạn của Ngài ấy, Ngài ấy vẫn được tính là dễ nói chuyện, một khi động tới, tính khí nổi lên, đến là Lão Hoàng đế ngài ấy cũng đập.
Phó quan Trương theo Tứ thiếu nhiều năm như thế, chưa từng nhìn thấy Ngài ấy cảm xúc dao động lớn như thế.
Dù sao, không có người đàn ông nào có thể nhịn được sự tình như thế.
Kết quả, sự tức giận của Tứ thiếu, giống hệt tối qua, không tiếng động gì liền tiêu tan rồi.
Ai ya, tiểu cô nương Úy Ương này, rốt cuộc có ma lực gì, cư nhiên có thể thay đổi tâm tình của Tứ thiếu, đúng là thần kỳ!
"Cô có bị hắn uy hϊếp hay không, không phải chuyện tôi có thể quản. Nên xử lý cô như nào, đó là việc của Tứ thiếu. Chờ đi!"
Phó quan Trương lười phí lời với Úy Lan này.
Úy Lan gấp a, ai oán mà nhìn Liễu Hãn Sanh, tức giận cực kỳ: "Đều tại cậu, mình bảo cậu đừng tới, cậu lại nhất định bảo mình dẫn tới, giờ thì hay rồi, mình bị cậu hại chết rồi."
Liễu Hãn Sanh giãy một chút, giãy dụa không thoát, lại lành lạnh nói: "Cậu yên tâm, Mộ Nhung Trưng hắn muốn chém muốn gϊếŧ thì cứ hướng mình, mình tuyệt không làm liên lụy cậu. Từ nay về sau, mình còn muốn cùng với họ Úy các cậu có liên quan gì liền chết không tử tế."
Ngữ khí kia, giống như muốn triệt để chết tâm, trên mặt đều là thương tâm tuyệt vọng.
Úy Lan nghe mà trong lòng hận muốn chết: Úy Ương, mày chính là cái thứ tiện nhân lả lơi ong bướm, một chốc mê hoặc Liễu Hãn Sanh, một chốc mê hoặc Mộ Nhung Trưng, không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ.
Không được, đợi sau khi Mộ Nhung Trưng xuống, cô ta nhất định phải cẩn thận xúi giục, tuyệt đối không để bọn họ toàn thân rút lui, dù không thể mất mạng, ít nhất khiến bọn họ chịu thiệt thòi, chịu một chút nỗi đau da thịt, như thế mới trút được nỗi hận trong lòng.
"Hãn Sanh, có Úy Ương ở đây, em ấy nhất định không để doanh trưởng Mộ gϊếŧ cậu, tổn thương cậu đâu"
Cô ta thấy phó quan Trương bị gọi lên lầu, đột nhiên nói nhỏ tới:
Vừa nãy Em ba nhất định nói những lời khiến cậu tức giận đúng không, mình đoán có thể là em ý sợ doanh trưởng Mộ làm hại cậu, mới cố ý chọc tức cậu. Cậu đừng để trong lòng, sau này tìm cơ hội hỏi cho rõ dàng."
Liễu Hãn Sanh vừa nghe: Lời này, hình như có lý.
Trái tim tuyệt vọng đột nhiên lại nhóm lên một chút hy vọng.