Chương 12

“Không được phép chạm vào Tử Lê!” Băng Khôi hung tợn quát Huyền Tư Dịch: “Tại sao ngươi lại xuất hiện?! Nếu ngươi không xuất hiện thì đâu có thành ra thế này!”

Huyền Tư Dịch thu hồi cánh tay vừa bị Băng Khôi gạt ra, sắc mặt trở nên càng trắng. Hắn mân môi nhìn Tử Lê ngày càng tái đi, lệ rơi xuống, khàn giọng mở miệng:

“Mẫu phi, người thật là khờ quá... Sao người lại ngốc như vậy... Chiếu theo tính cách của phụ vương... Hắn chắc chắn sẽ không trách người! Phụ vương chỉ cần người hạnh phúc vui vẻ là được... Hắn... khoảnh khắc trước lúc chết cũng vẫn còn niệm tên của mẫu phi...”

Tử Lê nghe xong thống khổ nhắm mắt lại, lệ rơi càng nhiều.

“Thì ra... Thì ra cái tên khi đó hắn cứ niệm chính là ‘Tử Lê’...” Băng Khôi mang nụ cười chua sót nhìn thê tử trong l*иg ngực thì thào nói.

“Năm ấy ta cùng hắn giao phong mấy lần đều ăn không ít khổ... Hắn là một kỳ tài quân sự, binh tốt của ta đã tổn thất rất nhiều dưới mưu kế của hắn! Ta thực ngưỡng mộ hắn, đã từng hỏi qua hắn có muốn gia nhập dưới trướng của ta không... Hắn cự tuyệt ta, nói với ta hắn không muốn phản quốc. Hơn nữa vào lần cuối cùng ta và hắn đánh nhau, ta có nghe thấy hắn vẫn thì thào niệm rằng hắn nhất định phải thắng, nhất định phải sống trở về, bởi vì Lê phi của hắn đang ở nhà chờ hắn trở về... Ngay đến khoảnh khắc ta chặt bỏ đầu hắn, hắn cư nhiên còn cười nói chắc hắn phải phụ Lê phi...”

Tử Lê lệ tuôn ra như suối, mân mân miệng, nhưng là máu vẫn không ngừng trào lên cổ, y rốt cuộc nhịn không được đem tất cả máu đều phun tới mặt Băng Khôi.

“Ngự y đến rồi!!!” Bích Thủy mang gương mặt tái nhợt dẫn theo vài vị ngự y cùng đám thị nữ thái giám bưng một thau nước ấm cùng dụng cụ xông tới nâng Tử Lê rời khỏi tay Băng Khôi đưa vào trong phòng ngủ cấp cứu.

Qua suốt bốn canh giờ, một ngự y già cả nhất có tư cách nhất mới mang vẻ mặt đầy mồ hôi phủ trên người chiếc áo bào trắng bị dính máu loang lổ biến thành màu hồng, đẩy ra bức rèm châu tuyên bố với tất cả mọi người đang lo lắng đợi ở đại sảnh: Tử Lê..... không có việc gì!

Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử nghe xong đều lớn tiếng hoan hô, Băng Khôi cùng Huyền Tư Dịch sắc mặt thoáng khôi phục huyết sắc, mà Bích Thủy đang ôm Băng Tà cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Chính là...” Lão ngự y lại mở miệng, mọi người lập tức liền căng thẳng lặng xuống: “Hoàng hậu mất máu quá nhiều, hơn nữa nhát dao kia đã làm tổn thương đến dây thanh... Cho nên hoàng hậu bệ hạ cho dù sau này phục hồi, giọng nói vẫn có thể bị huỷ...”

“Ý của ngươi là: sau này Tử Lê sẽ không thể nói chuyện được nữa sao?! Ta nuôi đám phế vật các ngươi để làm gì cơ chứ?!” Băng Khôi nghe xong lập tức gầm lên, sắc mặt mọi người lại biến thành tái nhợt.

“Hồi... hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu vẫn có thể nói chuyện.... Chỉ là... thanh âm sẽ trở nên vô cùng khàn lại có chút không rõ lắm...” Lão ngự y sợ hãi quỳ xuống: “Chúng vi thần sẽ tẫn hết khả năng có thể để hồi phục giọng nói cho hoàng hậu!! Cho nên xin bệ hạ bớt giận...”

“Được! Các ngươi tốt nhất là tẫn hết khả năng các ngươi có để chữa khỏi cổ họng cho hoàng hậu của trẫm, bằng không trẫm muốn toàn bộ đầu các ngươi đều phải rơi xuống đất!” Băng Khôi vẫn mang vẻ nghiêm khắc nhìn lão ngự y đáng thương đang quỳ trên mặt đất sợ tới mức phát run lớn tiếng nói, nhưng là trong lòng hắn kỳ thật đã yên tâm không ít.

“Vi thần tuân chỉ!” Lão ngự y nghe xong vội vàng đứng dậy quay lại dọn dẹp, rồi mới viết đơn thuốc đưa cho Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử dặn dò bọn họ việc bốc thuốc cùng vài điểm cần lưu ý.

Băng Khôi cùng đám người Bích Thủy tiến vào phòng ngủ thăm Tử Lê. Băng Khôi ngồi xuống bên giường, khổ sở nhìn sắc mặt cùng bờ môi bởi vì mất máu quá nhiều mà hiện trông trắng bệch. Tử Lê cũng vậy nên vẫn cứ mê man. Hắn hấp hấp cái mũi, vuốt ve mái tóc y, rồi mới vươn ngón tay lướt qua hai má tới trên môi thê tử, đột nhiên, hắn đưa ngón trỏ lên miệng, dùng sức cắn một cái. Máu tựa như dòng suối lập tức trào ra từ đầu ngón tay. Hắn đem máu bôi lên đôi môi tái nhợt kia, làm cho nó trở nên đỏ tươi mà yêu dị. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y nhẹ nhàng chà xát, rồi mới khàn giọng cất lời...

“May mà... May mà em không sao... Em còn chưa trả hết nợ cho ta mà... nếu em cứ như thế cùng hắn ra đi, ta nhất định sẽ đuổi theo xuống đó đem em đoạt lại!”

“Hoàng huynh...” Bích Thủy khổ sở vỗ vỗ lưng Băng Khôi, hắn lập tức gạt tay nàng ra.

“Ra ngoài... Tất cả các ngươi đều cút hết ra ngoài cho trẫm!” Hắn quay đầu hét to với bọn họ: “Ngoại trừ ngự y, Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử còn có Tiểu Nguyệt Nha, những người khác từ hôm nay trở đi đều không được phép bước vào Mai Phi Viện nửa bước! Bằng không trẫm sẽ chặt hết đầu của các ngươi!”

Huyền Tư Dịch tái mặt thở dài, rồi mới xoay người rời đi. Bích Thủy cắn cắn môi muốn nói chút gì, nhưng nhìn đến sắc mặt khó coi cùng ánh mắt hung ác của Băng Khôi, nàng liền ngoan ngoãn ngậm miệng, ôm Băng Tà xoay người chuẩn bị ra ngoài, nhưng là không nghĩ tới Băng Tà lại vào ngay lúc đó bắt đầu khóc nháo không ngừng đòi tìm Tử Lê. Băng Khôi lóe lóe mắt, đón lấy Băng Tà từ tay Bích Thủy bế trở về bên giường, cho Băng Tà nhìn thấy Tử Lê, Băng Tà lập tức không náo loạn nữa.

“Mẫu phi... Hồng hồng...” Băng Tà nói, vươn tay đi sờ sờ môi Tử Lê. Máu vừa mới bôi ở trên đã khô lại chuyển thành màu nâu tối.

“Tiểu Tà, con mau bảo mẫu phi chóng khỏe lên đi, có như vậy mẫu phi mới có thể mỗi ngày ôm con vào lòng được!” Băng Khôi dịu dàng nói với Băng Tà. Băng Tà cái hiểu cái không nhìn Băng Khôi, rồi mới khanh khách cười.

“Mẫu phi sẽ khỏe lại mà!” Băng Tà quay đầu nhìn Tử Lê ngữ khí kiên định nói, kiên định đến mức khiến Băng Khôi phải giật mình. Hắn kinh ngạc nhìn Băng Tà. Thế nhưng Băng Tà chỉ là vẻ mặt khờ dại nhìn Tử Lê, vân vê lọn tóc buông xuống trước ngực y.

“Nhất định là mình nghe lầm... Đứa trẻ mới một tuổi sao có thể dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện được chứ...” Băng Khôi nhìn Băng Tà thì thào lẩm bẩm. Nhưng mà hắn lại không biết khi hắn đưa lưng về phía Băng Tà, vẻ mặt Băng Tà lộ ra bao nhiêu âm trầm khủng bố, căn bản không phải loại biểu tình mà đứa bé một tuổi có được.

***

Cứ như vậy, một ngày lại một ngày, đảo mắt đã qua nửa năm. Tử Lê từ sau vụ tự sát ngày đó vẫn chưa hề tỉnh lại. Băng Khôi bởi thế lòng nóng như lửa đốt, nổi trận lôi đình hỏi các ngự y tại sao lại như vậy. Các ngự y sợ hãi nói duyên cớ có thể là do trong lòng Tử Lê mang khúc mắc gì đó không muốn đối mặt cho nên mới không chịu tỉnh.

Băng Khôi nghe xong sắc mặt lập tức chuyển thành tro xám. Nửa năm qua hắn đã trở nên gầy yếu tiều tụy rất nhiều, bất quá hắn cũng không có bởi vậy mà xao lãng quốc sự. Hắn vẫn đang cố gắng sắm vai một quốc quân anh minh trong triều, giúp Băng Luyện quốc từng bước trở thành đại cường quốc. Nhưng là khi đêm dài nhân tĩnh trở lại Mai Phi Viện, hắn luôn khổ sở ôm Tử Lê hôn mê bất tỉnh mà khóc một mình.

“Em liền không muốn gặp ta đến vậy sao?” Băng Khôi khổ sở hỏi Tử Lê tái nhợt gầy yếu đang nằm ở trên giường: “Em tỉnh lại, cho ta một cơ hội để chuộc tội được không? Chẳng lẽ em hận ta, hận đến mức ngay cả một cơ hội chuộc tội cũng không cho sao?!”

Hắn cúi đầu nắm chặt đôi bàn tay xương xương của Tử Lê, cắn răng thấp giọng khóc nức nở. Ngay sau, hắn đột nhiên buông ra, lui đến bên giường rồi đứng lên, xoay người một phen quơ lấy con dao nhỏ dùng để gọt hoa quả đang đặt ở trên bàn, nhìn Tử Lê vẫn nằm trên giường không chút động tĩnh, cười khổ nhẹ nhàng mở miệng:

“Vậy ta đây dùng một mạng đổi một mạng được không? Chỉ cần em chịu tỉnh lại... Ta nguyện ý dâng mạng mình cho em!”

Vừa dứt lời liền kiên quyết lia dao lên cổ.

“Đừng…….” Thanh âm mỏng manh lại khàn khàn của Tử Lê truyền đến từ trên giường. Y giãy dụa bò dậy muốn xuống lại bị vấp té, nhưng vẫn nhịn đau bò về phía Băng Khôi, Băng Khôi nhìn đến lập tức hoảng sợ vứt dao chạy qua ôm Tử Lê dậy.

“Ngươi... đây là... đang làm gì hả....!” Tử Lê nhìn miệng vết thương mặc dù nông nhưng đã rỉ ra máu trên cổ hắn, chua sót lại đau lòng trách cứ Băng Khôi: “Ta... vừa rồi đâu có... cho phép ngươi... chết như vậy!”

“Tỉnh rồi! Em cuối cùng cũng tỉnh lại nhìn ta!” Băng Khôi vui mừng ôm Tử Lê gọi: “Thanh Liên, Tiểu Thích Tử!! Mau truyền ngự y cho trẫm!!!!!!”

Bên ngoài nghe tiếng giật mình bừng tỉnh, Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên hai người lập tức đứng dậy vén mành ra thò đầu vào, sau khi chứng kiến cảnh tưởng trong đó đều hít sâu một hơi. Cổ Băng Khôi không ngừng chảy máu đang ngồi dưới đất ôm Tử Lê vẻ mặt tái nhợt nhưng đã thanh tỉnh. Tử Lê suy yếu nhìn hai kẻ đang mang thần tình khϊếp sợ, quơ tay mở miệng khàn khàn nói:

“Còn... đứng ngơ ra đó làm gì.... Còn không mau... truyền ngự y!”

“Dạ thưa nương nương!!!!!” Bọn họ lấy lại tinh thần cùng kêu lên đáp lời, rồi mới vội vàng xoay người lao đi mời ngự y.

“Ngươi a... Ta... thật sự muốn hận... hận ngươi... nhưng hận không nổi... Tên ngốc!” Y quay đầu nhìn Băng Khôi suy yếu cười. Băng Khôi liền bật khóc.

“Chỉ cần có thể khiến em tỉnh lại nhìn ta lần nữa, ta thật sự nguyện ý ngay cả mạng cũng có thể không cần mà trao hết cho em...” Hắn ôm chặt Tử Lê vào lòng, khóc đến nước mũi nước mắt lem nhem.

Tử Lê mỉm cười nhắm mắt lại đem chính mình vùi vào l*иg ngực mang hương vị như nước trong veo của hắn, nâng tay ôm lấy eo hắn nhỏ giọng mở miệng:

“Hận ngươi không nổi... Xem ra ta chỉ có thể yêu....”

Băng Khôi nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là ôm Tử Lê càng chặt hơn, chặt đến mức tay hắn cũng run lên, Tử Lê ăn đau, vừa cười vừa khóc.

“Đời này có thể gặp được người yêu ta say đắm đến ngu dại như ngươi vậy... Ta còn cầu mong gì nữa... còn cầu mong gì nữa?”

Tử Lê khàn khàn nói, rồi mới ngẩng đầu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Băng Khôi.

Khoảnh khắc khi đầu lưỡi chạm tới dòng lệ, y tựa hồ đã cảm thụ được trong những giọt nước mắt này cất giấu bao nhiêu chua sót cùng đau khổ.... Bởi vì trái tim y cũng đang quặn thắt! Vì y đã nhẫn tâm tra tấn người đàn ông trước mắt này mà quặn thắt...

“Thực xin lỗi... Xin ngươi hãy tha thứ cho ta... đã tùy hứng như vậy... Hại ngươi mấy ngày này phải chịu khổ...” Y nâng khuôn mặt tiều tụy gầy yếu của Băng Khôi lên áy náy nói: “Sau này ta... sẽ không... sẽ không làm tổn thương ngươi nữa... Thực xin lỗi!”

Nói xong y bật khóc, khóc vì áy náy, khóc đến thê thảm. Băng Khôi trong mắt tràn ngập thương tiếc cùng thỏa mãn lau đi dòng lệ tưởng như cả đời đều chảy không hết của Tử Lê, nhẹ nhàng gọi tên y, rồi nở nụ cười...

“Ta thật sự vui vẻ vì em... mà chịu đựng... Thật sự... Chỉ cần có được trái tim em... Ta cam nguyện vứt bỏ tất cả!”

Hắn vẻ mặt tiều tụy lại thỏa mãn kiên định nói với Tử Lê.

Tử Lê nín khóc mỉm cười, cười với hắn rất lâu rất lâu. Lâu đến mức khiến Băng Khôi cho rằng cuộc đời này có thể kết thúc như thế cũng được.... cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Rồi mới, Thanh Liên và Tiểu Thích Tử dẫn ngự y chạy tới. Bọn họ luống cuống tay chân đỡ Tử Lê về giường cho ngự y kiểm tra, giúp Băng Khôi băng bó cái cổ vẫn còn đang chảy máu của hắn.

Nhìn bọn họ bộ dáng khẩn trương vẻ mặt kích động, Băng Khôi cùng Tử Lê cũng nhịn không được bật cười.

Cười đến sáng lạn, cười đến vô ưu, cười đến Tiểu Thích Tử, ngự y, Thanh Liên còn có cả đám thị nữ cùng thái giám khác đều không hiểu ra sao hết.

Tử Lê vươn tay muốn Băng Khôi ôm mình, y rúc vào trong ngực hắn cúi đầu cùng hắn nói một câu:

“Đủ rồi... Cuộc đời này như vậy đã đủ rồi!”

Băng Khôi nghe xong, trên mặt liền nở một nụ cười nhu hòa cùng thỏa mãn