Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Tê nở nụ cười, cảm thấy anh chàng cool ngầu này cũng không khó ở tới vậy, vì thế thuận miệng đồng ý: “Được.”

Một tiếng “Rầm” vang lên, Trần Tê khó hiểu quay đầu, thấy nam sinh trên ghế chơi game lạnh mặt nâng cái chân mới đạp đổ ghế lên, bình tĩnh quay đầu, chỉ là vành tai bị mấy sợi tóc che khuất có hơi hồng lên.

Trần Tê nhìn điều hoà đang mở 17°, khó hiểu, sao ở trong phòng điều hoà mà anh chàng cool ngầu này lại đỏ cả tai?

Còn cả dáng vẻ nôn nóng muốn đi tập gym này nữa?

Quý – nhìn như có thể nâng 10kg tạ ngay bây giờ – Nghiệp An đột nhiên kéo ngăn kéo ra, ném vài viên kẹo vào miệng, vị ngọt gắt của kẹo dần tản ra.

Mà y thì vừa cắn mấy viên kẹo quá ngọt vừa xụ mặt.

Y đang nghĩ đến cảnh mình lái xe chở Trần Tê, Trần Tê ôm eo y, bởi vì gió quá lớn, thế nên khi muốn nói chuyện, người phía sau chỉ có thể ôm chặt lấy eo y, dán sát vào người y, kẹo trong miệng nát tan.

Quần áo mùa hè mỏng như vậy, không biết Trần Tê có sờ được sáu múi bụng của mình hay không.

Quý Nghiệp An càng nghĩ càng cảm thấy vành tai mình càng nóng hơn, y đeo tai nghe lên. Tai nghe to áp vào lỗ tai, không nhìn ra nó nóng hay đỏ lên, y nhếch khóe miệng, vui vẻ mở game ra.

Chạng vạng, ánh vàng rực rỡ của ánh nắng chiều trải dài phía chân trời.

Một chiếc xe máy hạng nặng ngừng phía sau ký túc xá nam sinh, chàng trai trên xe dẫm chân dài lên mặt đất, một tay ôm mũ, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt nhìn rất lạnh lùng, hấp dẫn lực chú ý của không ít các cô gái.

Chàng trai rũ đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa ký túc xá một cái. Khi nhìn thấy thanh niên mặc sơ mi trắng đi ra, chàng trai cất điện thoại vào túi, nhìn nam sinh sơ mi trắng đi tới.

Khi Trần Tê đến gần chiếc xe, một cái mũ xuất hiện trước mặt. Quý Nghiệp An nghiêng đầu nhìn cậu, lời ít ý nhiều: “Mang lên.”

Trần Tê hơi chần chờ, nhìn có vẻ như chỉ có một mũ, cậu vừa định nói không cần, lại thấy nam sinh dúi mũ vào ngực cậu, khom lưng nói: “Tôi không cần.”

Bởi vì lần này y sẽ lái xe cẩn thận hơn bất cứ lần nào, thật cẩn thận.

Trần Tê mang mũ xong, đứng trước mặt Quý Nghiệp An, Quý Nghiệp An nhìn mái tóc lụ xụ bị mũ bảo hiểm đè nén của nam sinh trước mặt, không nhịn được nở nụ cười.

Gương mặt y vốn thiên về lạnh lùng, khi cười lên lại có cảm giác lười biếng tuấn lãng.

Quý Nghiệp An búng cái mũ, tiếng nói mang theo ý cười truyền vào lỗ tai Trần Tê: “Lên xe, ngồi vững.”

Ngồi trên xe máy, Trần Tê nắm chặt lấy quần áo của nam sinh trước mặt mình theo bản năng, âm thanh rầu rĩ truyền ra: “Được rồi, đi thôi.”

Chân dài chống xe máy nâng lên, chiếc xe rít gào gầm rú, lao nhanh qua những cây ngô đồng lớn ở cửa nam.

Gió chiều thổi bay những lọn tóc trên trán Quý Nghiệp An, vầng trán và gương mặt nhu hòa lộ ra, dưới ánh vàng rực rỡ của buổi chiều mùa hạ, Trần Tê ngồi phía sau xe y, nắm lấy quần áo y, dán vào người y.

Y tựa như chàng kỵ sĩ trong câu chuyện cổ tích lúc nhỏ, cẩn thận hộ tống công chúa của mình trong ánh nắng chiều tà.

Công chúa – nghèo đến nỗi phải đi làm thêm hai công việc, cởi mũ đưa cho anh cool ngầu trước tiệm hoa, phất tay với anh cool ngầu, cười nói: “Cảm ơn.”

Anh cool ngầu Quý Nghiệp An vẫn cool ngầu như thế, gật đầu nhận mũ, lại như lơ đãng nói: “Đêm nay nếu tiện đường thì tôi sẽ gọi điện, cậu đợi tôi tới đón cậu.”

Không chờ Trần Tê nói chuyện, chàng trai đội mũ lên, vặn chân ga, phóng đi trong làn khói bụi mù mịt và tiếng gầm rú của động cơ.

Trần Tê vừa đi vào tiệm vừa cảm thán, thì ra anh cool ngầu là người ngoài lạnh trong nóng.

Đi vào tiệm hoa, lại thấy ông chủ nôn nóng vẫy vẫy tay với cậu, bĩu môi ưu sầu nói: “Tiểu Tê à, hôm nay cũng không biết làm sao mà lại nhiều đơn đến thế.”

“Cậu shipper giao không kịp, có một đơn thêm tiền thúc giục rất gấp, cậu có thể giao giúp chú không?”

“Tiền xe chú trả, khách còn thêm tiền, giục rất gấp, cậu thấy không?”

Trần Tê gật đầu, nhìn ông chủ luống cuống đưa cho cậu một bó hoa đã được gói kỹ càng.

Bó hoa rất nhẹ, nhìn từ vẻ ngoài và xúc cảm thì có thể biết được là hoa khô.

Trần Tê cảm thấy hơi lạ, mở đơn đặt hàng ra, vừa nhìn thấy lập tức nhíu mày, tay cầm bó hoa siết mạnh đến mức đầu ngón tay trắng bệch, đôi môi nhạt màu mím lại.

Địa chỉ: Phòng 603, bệnh viện tư nhân Trường Thanh.

Tên người đặt hàng: Lương Chí.

Cả đời này, Trần Tê tuyệt đối sẽ không quen biết Lương Chí.

Nhưng Trần Tê có ký ức đời trước đương nhiên là biết Lương Chí.

Lương Chí, làm việc cho nhà họ Yến cả đời, trước giờ vẫn luôn là thư ký của Yến Hoàn, giúp hắn xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ.

Đời trước, cậu ở bên cạnh Yến Hoàn bao lâu, Lương Chí nhìn cậu ở cạnh Yến Hoàn bấy lâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »