Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Trần Tê đẩy cửa ký túc xá ra, khá bất ngờ là bầu không khí lại rất yên tĩnh.

Ký túc xá trống rỗng, chỉ có mỗi Quý Nghiệp An đang ngồi trên ghế chơi game* rũ mắt hút thuốc.

Trong ký túc xá chỉ có tiếng động rất nhỏ của điều hòa, khói thuốc dày đặc lơ lửng trong không khí.

Trần Tê lơ đãng liếc mắt, thấy gạt tàn trên bàn Quý Nghiệp An có vài cái tàn thuốc ngã trái ngã phải. Chàng trai tóc đen rũ đầu, giữa hai đầu ngón tay kẹp một chấm màu đỏ tươi bắt mắt.

Trần Tê chỉ cảm thấy mùi thuốc sặc người đó nhắm thằng vào trán mình, cậu khẽ nhăn mày, lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Ai đưa cậu về?”

Trần Tê hơi sửng sốt, cậu quay đầu nhìn về phía thanh niên thản nhiên ngồi trên ghế chơi game, lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao cũng đã khai giảng khá lâu, số lần người bạn cùng phòng cool ngầu này nói chuyện với cậu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trần Tê trả lời: “Một đàn anh.”

Nam sinh hút thuốc nâng mắt lên, cười khẩy một tiếng, y dụi mạnh điếu thuốc xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn thẳng vào Trần Tê, nói: “Cậu có biết ở trường anh ta nam nữ đều ăn không?”

Chàng trai có vẻ khá bực bội, y nhíu chặt mày, nói xong thì gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tê.

Thấy phản ứng đầu tiên của Trần Tê là mờ mịt, Quý Nghiệp An bực dọc gãi gãi đầu, chân dài giẫm ghế, co ngón tay lại, gõ mạnh lên bàn Trần Tê.

Y nhìn gương mặt chẳng hiểu mô tê gì của cậu, kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Tần Hằng, ở trường học của chúng ta, nam nữ đều ăn, hiểu chưa?”

Trần Tê bừng tỉnh, nghĩ chắc là người bạn cùng phòng cool ngầu này lo cậu bị cặn bã Tần Hằng nổi tiếng gần xa lừa, thế nên chu đáo đến nói riêng với cậu.

Trần Tê vô tư cười nói: “Chỉ vô tình quen anh ấy thôi, chúng tôi không thân lắm.”

Quý Nghiệp An nghi ngờ nhìn cậu, hỏi: “Thật không thân?”

Trần Tê chân thành trả lời: “Không thân, thật sự không thân.”

Chẳng qua là muốn gạ anh trai hắn, nhân tiện diễn với hắn một vở công lược cẩu huyết cực kỳ mà thôi.

Quý Nghiệp An nghe Trần Tê nói vậy, đôi mày nhíu chặt chậm rãi buông ra, thoạt nhìn như là đã thả lỏng.

Y dựa vào ghế chơi game, vô thức vuốt vuốt hộp thuốc, lát sau lại như nghĩ đến gì đó, động tác khựng lại, rồi thả trở về.

Y rũ đầu, kéo ngăn kéo, móc ra một viên kẹo rồi ném vào miệng, vừa xụ mặt vừa cắn vang rắc rắc như là để cho hả giận.

Lúc nãy y ra ngoài lấy nước, lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, vừa liếc mắt một cái lập tức giận nổ đầu.

Một nam sinh cao lớn nhìn có vẻ đẹp trai lưu manh đang cúi đầu thân mật kề sát Trần Tê, ghé vào bên tai Trần Tê không biết đang nói gì.

Khi nói chuyện, trong mắt hai người đều mang theo ý cười, chưa hết, nam sinh kia còn vừa cười vừa gõ đầu Trần Tê.

Mà cuối cùng không biết nam sinh kia đã nói gì, nhưng lại khiến Trần Tê luôn sống nội tâm lại bày ra điệu bộ vô cùng vui vẻ, ở cách xa mà Quý Nghiệp An cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướиɠ của Trần Tê.

Hệt như trong tưởng tượng của y, Trần Tê lúc cười lên sinh động tươi tắn vô cùng, tựa như hồ nước phá băng đầu mùa xuân, con ngươi tràn đầy những làn sóng lóng lánh chứa ánh mặt trời nhỏ vụn.

Quý Nghiệp An lạnh mặt đứng trên hành lang nhìn chằm chằm hai người dưới lầu, sau đó đi vào ký túc xá, hút hết điếu này đến điếu khác.

Cho đến khi Trần Tê trở về.

Có rất nhiều lời nói mắc kẹt trong cổ họng Quý Nghiệp An, y liếc sang Trần Tê, muốn phổ cập kiến thức về sự tích huy hoàng của tên chó Tần Hằng kia. Nhưng những lời này cứ kẹt trong cổ họng, ngay cả một hơi cũng không thể thoát ra.

Y cũng là người trong giới, tất nhiên biết người như Trần Tê có sức hấp dẫn bao nhiêu đối với những tên đào hoa thích chơi đùa như Tần Hằng.

Lần đầu tiên y nhìn thấy Trần Tê là ở trên con đường ngô đồng cửa nam.

Khi đó ánh mặt trời chói lọi chiếu lên người thanh niên tóc đen này, thanh niên trắng đến phát sáng, mái tóc đen hơi dài, che khuất cần cổ trắng tinh.

Trần Tê đứng dưới cây ngô đồng, quầng sáng chói lọi rơi xuống, bóng râm loang lổ xuất hiện trên gương mặt cậu. Hàng lông mi dài cũng tạo nên một bóng râm phủ lên.

Nhìn giống như một tảng băng trong suốt dưới ánh mặt trời.

Chẳng hiểu sao Quý Nghiệp An lại không muốn thanh niên phơi nắng nữa.

Sợ tan mất.

Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ ngay lúc đó thật kì cục, nhưng lúc ấy Quý Nghiệp An thật sự đã nghĩ như vậy.

Nghĩ đến đây, nam sinh ngồi trên ghế chơi game liếʍ hết vụn đường vỡ ở hàm trên, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Trần Tê, làm bộ lơ đãng nói: “Tối nay cậu có đi làm thêm không?”

Trần Tê ngẩng đầu nói: “Đi.”

Đương nhiên Quý Nghiệp An biết lịch làm thêm của Trần Tê. Y ngửa ra dựa vào lưng ghế, đường quai hàm sắc bén rõ ràng, lại làm bộ hỏi: “Tối nay tôi phải ra ngoài mua đồ, tiện đường chở cậu một đoạn nhé?”
« Chương TrướcChương Tiếp »