Editor: Diệp HạChạng vạng, xe buýt lắc lư, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa kính, màu cam của hoàng hôn hắt phía chân trời, Trần Tê hơi khép hai mắt, ngồi dựa vào cửa sổ.
Lòng cậu có chút nghi ngờ, hỏi hệ thống: "Hệ thống tiên sinh, hôm nay tôi nhìn thấy Yến Hoàn."
"Hình như anh ta hơi kỳ lạ." Trần Tê ngập ngừng một hồi mới nói thầm: "Anh ta giống như.... quen biết tôi."
Hệ thống không trả lời lại, qua hồi lâu mới do dự nói: "Có thể là do hậu quả của việc thiết lập lại thế giới, tôi đã liên hệ tổng bộ giúp ngài, xin ngài đừng lo lắng."
Trần Tê mở mắt ra, cậu nghiêng đầu nhìn chiếc xe buýt loạng choạng dừng lại, tháo tai nghe xuống, hơi mím môi nói: "Mong là như vậy."
Đời này, cậu không muốn có liên hệ gì với Yến Hoàn nữa.
Xuống xe buýt, Trần Tê đeo cặp, chậm rì rì bước vào trường, đời trước, bởi vì cậu vừa mới lên năm nhất đã đi theo Yến Hoàn, ban đầu hắn mua một phòng ở đứng tên cậu để cậu sống một mình, sau đó lại bởi vì số lần đi lại nhiều, thời gian cũng lâu, dần dà cho phép cậu vào Yến trạch ở.
Đời trước, trải nghiệm sinh hoạt của cậu ở đại học ít đến đáng thương, giờ cậu ở ký túc xá, cũng có được không ít niềm vui.
Lúc này cậu đang mang mấy phần bữa tối giúp bạn cùng phòng, vừa lấy chìa khoá từ trong cặp mở cửa ký túc xá đã nghe thấy một trận khóc gào, mấy thanh niên mặc quần đùi áo ngắn tay đột ngột nhảy đến, mặt hạnh phúc hô lớn: "Ba, cuối cùng ba cũng về rồi!"
Trần Tê đặt bữa tối được đóng gói lên bàn, vừa cởi giày vừa nhìn ký túc xá hỗn độn, bất đắc dĩ nói: "Các cậu lại không ăn cơm cả ngày nay?"
Mấy chàng trai đang ăn ngấu nghiến, mắt ngấn lệ nói: "Mải chơi game nên quên mất, cũng may là có đại bảo bối Trần Tê."
Một nam sinh đeo tai nghe trên cổ đang dựa ghế chơi game nhăn mi lại, y cắn điếu thuốc chưa đốt, dẫm mũi chân xuống xoay ghế dựa, nghiêng đầu nhìn hai người bạn cùng phòng đang ăn ngấu nghiến, lại thoáng nhìn qua Trần Tê đang khom lưng cởi giày, lộ ra một đoạn eo trắng đến loá mắt, nam sinh đen mặt, lạnh lùng nói: "Không gọi ship được à?"
Trần Tê ngừng động tác lại, cậu ngẩng đầu, nhìn nam sinh đang ngồi chơi game, nam sinh không nhìn cậu, lạnh mặt đứng lên, xách cái áo khoác treo trên lưng ghế lên rồi ra khỏi ký túc xá, lúc đi còn đυ.ng bả vai Trần Tê.
Ký túc xá an tĩnh lại, hai người bạn đang ăn cơm cẩn thận an ủi Trần Tê: "Trần Tê, cậu đừng quan tâm anh Quý, chắc là gần đây có chuyện không vui, cứ hằm hè như mới ăn phải phân vậy."
Trần Tê im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Không sao."
Ký túc xá của họ có tổng cộng bốn người, nam sinh vừa xách áo khoác ra ngoài tên là Quý Nghiệp An, chính là cậu chủ nhỏ có gia cảnh ưu việt, tính nóng, thoạt nhìn vừa lạnh vừa kiêu, không biết tại sao, nhưng ở ký túc xá y chỉ không thích mỗi Trần Tê.
Thật ra Trần Tê thấy hơi mù mờ, đêm đầu tiên, bởi vì Quý Nghiệp An ngủ chiếu của ký túc xá nên ngày hôm sau nổi sởi cả người, là Trần Tê phát hiện đầu tiên, lập tức đưa y đến phòng y tế, ở cạnh y liên tục, còn mua thuốc cho Quý Nghiệp An, theo lý mà nói thì Quý Nghiệp An không thể ghét cậu như thế được.
Tuy nhiên, trong ký túc xá, Quý Nghiệp An luôn làm mặt lạnh lúc nói chuyện với Trần Tê, làm bầu không khí rất xấu hổ, hai người còn lại trong ký túc xá đành phải điên cuồng hoà giải, dần dà, Trần Tê cũng vô thức tránh tiếp xúc với Quý Nghiệp An.
Quý Nghiệp An đang xụ mặt hút thuốc ngoài hành lang ký túc xá, cong chân dài ngồi xổm trên mặt đất, buồn đầu lướt lướt trang web tìm việc trên điện thoại, lại nhìn chằm chằm vào một đống yêu cầu khó nhọc của các thông báo tuyển dụng, y nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm vài câu
thương gia lòng dạ hiểm độc, sau đó gọi vào một dãy số, hô: "Chị."
Chị gái Quý gia thổi thổi móng tay mình mới vừa làm, lười nhác nói: "Làm sao vậy?"
Quý Nghiệp An xụ mặt nói: "Chị tìm cho em một công việc."
Chị gái Quý gia bên kia khó hiểu nói: "Ba mẹ nói với em là nhà chúng ta phá sản à?"
Khoé miệng Quý Nghiệp An giật giật, nói: "Không có, chị mau tìm giúp em một công việc đi, công việc nhẹ nhàng một chút, tiền lương cao một chút."
Y liên tục nhấn mạnh với người ở đầu dây bên kia: "Công việc nhất định phải nhẹ nhàng, không thể quá mệt mỏi." Nói xong, y tự lẩm bẩm: "Đã gầy đến vậy mà còn ra ngoài làm công cả ngày......"
Khoé miệng chị gái Quý gia cũng giật giật, cô lặp lại: "Nhẹ nhàng? Lại còn tiền nhiều?"
Quý Nghiệp An đứng lên, dựa vào tường nói: "Đúng vậy, nhất định không thể cực nhọc quá, tiền bạc gì đó chị trừ vào tài khoản của em cũng được, nhưng nhất định không thể cực quá, phải tan làm sớm một chút."
Chị gái Quý gia bên kia ngắm ngía bộ móng tay mới làm của mình, cảm thán: "Quý Nghiệp An, cuối cùng em cũng thông suốt rồi, bắt đầu lấy quyền thế của nhà chúng ta đi chơi trò tổng tài bá đạo yêu tôi rồi sao? Cô gái kia trông như thế nào? Đẹp không?"
Quý Nghiệp An tức giận nói: "Chị đừng nghĩ lung tung được không, cứ suy nghĩ tầm bậy cả ngày, em cúp máy đây!"
Nam sinh vừa cúp điện thoại dựa vào tường, lỗ tai hồng thấu, y gãi gãi đầu, vứt điếu thuốc đi, trên đường quay về phòng còn cúi đầu ngửi ngửi mùi thuốc trên người mình.
Mới hút thuốc xong, mùi không tan nhanh như vậy, vì thế nam sinh đành đứng ở chỗ ngoặt hành lang hứng gió một hồi, sau đó mới vào ký túc xá.
Quý Nghiệp An đi vào phòng, lập tức nhìn thấy một nam sinh đang tựa cái đầu màu nâu lên vai Trần Tê, hai người đang cúi đầu nhìn gì đó, nam sinh tóc nâu tên Dương Khang, khuôn mặt có nét Hàn, làn da trắng nõn, đôi mắt còn lớn hơn con gái, là kiểu mà con gái bây giờ rất thích, bình thường cứ thích dính lấy Trần Tê.
Mặt Quý Nghiệp An bắt đầu lạnh xuống, y ngồi xuống chỗ của mình, cáu kỉnh mở game ra, bắt đầu gặt đầu người điên cuồng, thẳng đến khi thoáng nhìn thấy hai người tách ra mới vô thức thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lười nhác trở lại, đổi cách chơi khác.
Dương Khôn đang bắt chéo chân trên ghế ngẩng đầu, hứng thú nói: "Đậu moè, các cậu lên Tieba* trường xem đi, học trưởng Tần phú nhị đại lại bị tế rồi!"
(*) Diễn đàn trực tuyến, chức năng tựa tựa facebook thôiTrần Tê cũng ngẩng đầu nhìn Dương Khang, Dương Khang tiếp tục nói: "Bài viết nói là học trưởng đó vừa đẹp trai vừa giàu, nhưng lại là người thay bồ như thay áo, lần này là đàn chị năm ba cùng khoa của họ bị đá, khóc lóc muốn chết muốn sống, níu kéo không muốn chia tay."
Trần Tê đứng dậy mở tủ quần áo, vừa lấy đồ ra vừa nói: "Hôm nay tớ gặp học trưởng Tần Hằng."
Quý Nghiệp An đang chơi game hăng say vô thức dừng tay lại, sửng sốt trước màn hình máy tính, y mang tai nghe, nhưng đã tắt âm thanh từ lâu, tất nhiên nghe thấy Trần Tê nói chuyện.
Dương Khang ghé sát lại, ghé lên bàn Trần Tê hứng thú hỏi: "Học trưởng đó nhìn thế nào, có phải là vô cùng đẹp trai không?"
Trần Tê chớp chớp mắt, suy nghĩ lát rồi nói: "Đúng là khá đẹp, hơn nữa lần trước còn cho tớ mượn dù."
Mặt Quý Nghiệp An dần trở nên cảnh giác, y quay đầu lại, lần đầu tiên gia nhập đề tài của ký túc xá, nhàn nhạt nói: "Tôi có quen cậu chủ nhỏ Tần gia."
Y nhìn chằm chằm Trần Tê, tròng mắt không hề lay động, nhấn mạnh: "Một người vô cùng cặn bã, rất thích chơi đùa tình cảm của người khác, anh ta là loại người có thể yêu mà không cần tình cảm."
Trần Tê đờ ra, nhìn nam sinh nói xong câu đó lập tức quay đầu nhìn màn hình máy tính phía sau.
Dương Khang bên cạnh hóng hớt sảng khoái vô cùng, chậc chậc vài cái, sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì, vỗ đầu nói: "Trần Tê, lần trước thầy có kêu cậu làm bài tập rồi gửi mail cho ông ấy, cậu gửi chưa?"
Trần Tê cầm quần áo, vừa đi vào phòng tắm vừa trả lời: "Gửi rồi."
Dương Khang nói vọng qua: "Lần này nếu mà tên ngốc đó lại nghi là cậu sao chép nữa thì mẹ nó cậu đánh chết cậu ta luôn đi, không thì kêu tớ, tớ đánh giúp cậu."
Trần Tê cười cười, đứng trong phòng tắm nói vọng ra: "Được."
Tên ngốc trong miệng Dương Khang là một nam sinh trong lớp bọn họ, tính tình ngạo mạn. Giáo sư chỉ mới khen tranh Trần Tê có hồn vài lần, sau đó cậu ta lập tức ám chỉ Trần Tê đạo tranh của người khác, tuy rằng cuối cùng giáo sư cũng ra mặt, thế nhưng không giải quyết được gì, là một đứa rất ghê tởm.
Trong phòng tắm, Trần Tê nhắm hai mắt, nước ấm ào lên mặt, hỏi trong lòng: "Hệ thống tiên sinh, Tần Hằng thật sự không có tình cảm sao?". Xin hãy đọc truyện tại _ TRÙMT RUYỆИ.vn _
Hệ thống im lặng một hồi, sau đó nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy năng lượng tình cảm của đối tượng công lược lần này cực kỳ thấp, Trần tiên sinh phải chú ý."
Trần Tê tắt vòi hoa sen, cậu xoa xoa mái tóc đen ướt dầm dề, nhớ đến đôi mắt đào hoa đa tình của Tần Hằng, thở dài.
Có vài người bẩm sinh đã cực kỳ chậm chạp trong chuyện tình cảm, năng lực đồng cảm thấp, nhưng khi trưởng thành họ đã học được cách che giấu nó, người như vậy thường hay trò chuyện, cười đùa với nhiều người, đời sống yêu đương phong phú.
Nhưng loại người này lại có một tâm hồn cằn cỗi, hoang vu đến nỗi không có một ngọn cỏ, bọn họ thờ ơ với thế giới này, lạnh nhạt với yêu hận tình thù của người khác.
Người như vậy, muốn đi vào trong lòng hắn, có được tình yêu của hắn, chẳng biết phải trả giá bao nhiêu.
- -----------------------------------
Bệnh viện tư nhân Trường Thanh.
Người đang ông đầu quấn băng nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bực bội nôn nóng, tay nâng túi hồ sơ, nhìn chằm chằm thư ký trước mặt, khàn giọng nói: "Chỉ có vậy? Không còn gì hết?"
Lương Chí cung kính trả lời: "Nhị gia, trong túi hồ sơ là tất cả thông tin về Trần Tê, không còn gì khác."
Yến Hoàn đen mặt dựa vào đầu giường, bên trong túi hồ sơ là những tư liệu ghi thông tin từ khi Trần Tê sinh ra đến bây giờ, rõ ràng rành mạch, thanh niên ôm hoa đó thật không nói dối, đúng là cậu không quen biết hắn.
Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện, Yến Hoàn lập tức cảm thấy tim mình run lên thật mạnh, hắn siết túi hồ sơ, ngón tay trở nên trắng bệch, ánh mắt nặng nề, nhớ đến hình ảnh thanh niên quay đầu lại, cong mắt nhìn một người con trai khác, hắn cảm thấy chói mắt vô cùng.
Hắn nhắm mắt nhăn mày, lòng lặp lại cái tên Trần Tê, cõi lòng rung động, hắn cảm thấy hơi mờ mịt, rõ ràng là không quen biết chàng trai đó, nhưng khi thì thầm tên cậu lại cảm thấy xúc động khó hiểu.
Yến Hoàn mở mắt ra, mím môi, nhớ đến giấc mơ mình gặp phải mấy ngày gần đây.
Hắn mơ thấy mình đang đi trong một không gian trắng xoá mù mịt, cứ tiến về phía trước liên tục, đi không biết mệt mỏi, thẳng đến khi nhìn thấy một bóng dáng mông lung.
Tấm lưng kia thật sự quá mông lung mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh hư ảo, cũng không biết tại sao, hắn trong mộng lại ngừng bước, không đi nữa, chỉ lẳng lặng đứng phía sau tấm lưng đó, cảm giác chờ đợi đầy lưu luyến dịu dàng này khắc sâu, để khi sương mù dày đặc tan biến, bình minh ló dạng, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Lương Chí nhìn người đàn ông trên giường bệnh thay đổi sắc mặt liên tục, thử nhẹ giọng nói: "Nhị gia, Chu thiếu gia ở nước ngoài gọi điện thoại cho ngài, ngài muốn gặp không?"
Yến Hoàn lẳng lặng dựa vào đầu giường, có vẻ hơi mệt mỏi, hắn thoáng liếc nhìn Lương Chí, khàn giọng nói: "Đợi lần sau cậu ấy gọi đến rồi nói."
Lương Chí sửng sốt, thậm chí còn nghi thính lực của mình có vấn đề, y ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lại thấy hắn có vẻ đang chán chường, con ngươi đờ ra, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Lòng Yến Hoàn cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn nhắm hai mắt dựa vào đầu giường bệnh, hơi buông lỏng nghĩ đến Chu Lộc, nhưng cứ nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng thanh niên ôm hoa lại xuất hiện trong đầu.
Dưới ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt thanh niên nhìn rất nhu hoà, trên chóp mũi có một nốt ruồi nho nhỏ, đôi mắt tĩnh lặng lúc nhìn ai đó, còn có mái tóc đen nhìn có vẻ rất mềm.
Không biết tại sao, trong đầu Yến Hoàn lại xuất hiện một hình ảnh: Dưới ánh đèn ấm áp màu vàng, chiếc nồi nhỏ trong phòng bếp sôi ùng ục, mà thanh niên tên Trần Tê kia lẳng lặng ngồi trên sô pha, đầu hơi nghiêng, mắt nhắm lại, mặt mày nhu hòa, nhìn như đã ngủ.
Ngón tay thon dài của thanh niên nắm lấy thảm mỏng, chân dài rũ dưới sô pha, thoạt nhìn mềm mại cực kỳ.
Trong cơn mê man, thanh niên như nghe thấy tiếng gì đó, mơ ngủ dụi dụi mắt, tóc đen hơi hỗn độn, sau đó mở to đôi mắt lung linh phát sáng lên, mỉm cười với hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Yến Hoàn chỉ cảm thấy một dòng mật ngọt đang chảy vào trong lòng, tràn đầy cảm giác thỏa mãn kỳ dị.