Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Tê có chút khϊếp sợ mà ngẩng đầu, bị một câu hỏi vô ý nói đến không biết trả lời như thế nào.

Phòng vẽ tranh yên tĩnh, chỉ có âm thanh xào xạt cùng hương thơm thoang thoảng trong gió của hàng cây bên ngoài khu dạy học.

Trần Tê ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang trầm mặt đứng trước mặt cậu, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy có chút vớ vẫn.

Trong trí nhớ của cậu, một Yến Hoàn mờ mịt nhỏ giọng mang theo ủy khuất, chỉ có Yến hoàn đời trước khi uống say mới nói chuyện như vậy.

Vào đêm khuya đời trước, cậu nhẫn nại vẽ tranh thâu đêm suốt sáng, mới mệt mỏi cất bước ra khỏi phòng vẽ tranh.

Sau khi rời khỏi phòng vẽ tranh, cậu tắm rửa xong, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy người đàn ông nồng nặc mùi rượu, con ngươi khép hờ đang tựa vào sô pha nghỉ ngơi.

Gương mặt người đàn ông không cảm xúc, cà vạt lỏng lẻo bị kéo ra, vài sợi tóc đen rủ xuống trán, một tay vắt trên sô pha, bày ra bộ dáng lười nhác.

Trần Tê chậm rãi đi qua đi, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhẹ nhàng chần chờ nói: “Nhị gia?”

Mùi rượu trên người hắn cực kỳ nồng nặc, không biết đã uống bao nhiêu, Trần Tê chỉ cảm thấy tới gần hắn, đều có thể bị nhiễm say bởi không khí bốc mùi rượu chung quanh.

Người đàn ông trên sô pha gắt gao nhấp môi, trong ý thức hôn mê vẫn cảm nhận được có người tới gần, hắn miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy người thanh niên tóc đen mềm mại đang nửa ngồi xổm trước mặt chính mình, đầu hơi hơi ngửa lặng lặng mà nhìn hắn.

Yến Hoàn chỉ cảm thấy cả người như bị ngọn lửa nóng đốt lên, yết hầu hắn giật giật, gương mặt không cảm xúc khàn khàn nói: “Lại đây.”

Trần Tê có chút trố mắt, đại não không kịp suy nghĩ, giây tiếp theo đã cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng cái đôi tay đã bị người đàn ông gắt gao cố định trên đỉnh đầu, cả người đã nằm trên sô pha.

Đôi tay người đàn ông đè nặng, mu bàn tay gắt gao nắm chặt, đôi chân dài quỳ một gối trên sô pha, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc mà nhìn Trần Tê.

Trần Tê im lặng không động đậy, đợi vài phút, cậu có chút chần chờ, cổ tay thử giãy giụa một chút.

Không nghĩ tới người đàn ông lập tức nhăn mày lại, khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Trần Tê không cử động, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc đang chậm rãi cúi người xuống, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, không cảm nhận được ấm áp như trong dự đoán, chỉ cảm thấy cơ thể bị đè nặng xuống.

Cậu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn một cục lông xù xù tản ta mùi rượu nồng nặc đang dựa vào xương vai xanh của cậu, yên lặng mà ngủ.

Trần Tê: “…”

Hơn hai mươi phút sau, người đang ông đang đè nặng này vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, giống như đã chìm vào giấc ngủ, ép Trần Tê có chút không thở nổi.

Trần Tê nặng nhọc cử động cơ thể, cậu thử nhỏ giọng bên tai người đàn ông gọi: “Nhị gia?”

Hắn không đáp lời, đôi mắt nhắm chặt tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.

Trần Tê tiếp tục bị đè khoảng hơn nửa giờ, thẳng đến khi nửa cơ thể đã có chút tê dại, cậu mới không nhịn được nữa, dùng sức đẩy người đàn ông lên.

Người đàn ông mơ màng ngủ bỗng nhiên từ trên sô pha bị ném xuống thảm, cả người đầu tóc hỗn độn, mờ mịt mà ngồi.

Trần Tê ngồi trên sô pha xoa xoa đôi chân đã tê dại của mình, cậu thử nhẹ nhàng nói với người đàn ông đang ngồi trên thảm: “Nhị gia, tôi đi nấu cho ngài một chén canh giải rượu?”

Quả nhiên, người đàn ông như hắn dự đoán, say đến không rõ trời trăng mây đất, căn bản không hiểu hắn nói gì, chỉ mờ mịt mà ngồi trên thảm.

Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng người đàn ông trước sau như một mặt không cảm xúc, ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Em lại đây cho tôi.”

Trần Tê xoay người đi lấy nước cho người đàn ông, một bên cầm cái ly, một bên có lệ nói: “Đến đây, đến đây.”

Nghe được lời nói của Trần Tê, người đàn ông vươn đôi tay, đợi vài giây, phát hiện l*иg ngực vẫn trống rỗng không có ai, chậm chạp ngẩng đầu nói: “Không, lại đây.”

Trần Tê đang bưng ly nước không muốn lại trải nghiệm cảm giác bị ép chết, cậu duỗi tay chộp lấy cái gối, nhét vào trong lòng người đàn ông, dụ dỗ nói: “Đây này.”

Người đàn ông đang say mờ mịt cúi đầu, chậm chạp siết chặt đôi tay, chậm rãi cọ cọ cái gối.

Trần Tê ngồi xổm xuống, giơ ly nước kiên nhẫn nói: “Nhị gia, mở miệng uống nước nào.”

Người đàn ông đang cúi đầu chậm rãi ôm ôm cọ cọ cái gối ngẩng đầu, hắn vứt bỏ vật trong tay, gương mặt không cảm xúc muốn nói đạo lý với người trước mặt: “Em lừa tôi.”

Trần Tê giơ ly nước, trong lòng nghẹn một hơi, cậu miễn cưỡng tươi cười, nhu hòa nói: “Không lừa ngài đâu, ngài uống từ từ thôi.”

Người đàn ông trầm mặc, nghiêng đầu nhấp môi.

Trần Tê không có kiên nhẫn, cậu đã chịu đựng một ngày một đêm không ngủ, có trời mới biết hiện tại cậu có bao nhiêu ý muốn trực tiếp lên giường mà ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »