Chương 19

Hắn chậm rãi đi tới khu dạy học, càng đi càng hẻo lánh, trong phòng học bàn ghế cỗ xưa bày biện hỗn độn, cửa sổ nhìn qua cũng đã đóng một lớp bụi dày dơ bẩn.

Nhưng rất kỳ quái, Yến Hoàn càng đi lại càng cảm thấy quen thuộc, thẳng đến hắn dừng lại trước cửa một phòng vẽ tranh hẻo lánh ở lầu sáu.

ở lầu

Từ ngoài cửa sổ nhìn lại, gian phòng vẽ tranh này cổ xưa hỗn độn, lớp sơn trên cửa gỗ dày nặng cũng đã loang lổ.

Cửa mở ra, Yến Hoàn có chút chần chờ mà chậm rãi đi vào phòng vẽ tranh, thấy được một thanh niên đang nằm bò trên bàn ngủ say.

Trên bàn vẽ trước mặt thanh niên là một bức tranh đang vẽ dỡ dang, sắc thái huyến lệ tiên minh, cực kỳ sinh động, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.

Thanh niên mặc chiếc áo thun đen, cổ áo rộng lộ ra một đoạn cổ trắng như sứ, chóp mũi có một nốt ruồi đen nho nhỏ, theo hô hấp mà nhẹ nhàng mấp máy.

Cậu tựa hồ ngủ không sâu, giữa mày hơi hơi nhăn lại, mảnh lông mi dài như cánh bướm ngẫu nhiên nhẹ nhàng run run.

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt thanh niên, an tĩnh như một bức họa, đẹp đến nao lòng người.

Yến Hoàn chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại, hắn nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng chói lọi chiếu trên khuôn mặt thanh niên, đôi môi mím lại, nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, dùng cơ thể che khuất ánh nắng chói lọi đó.

Phần lớn ánh mặt trời bị hắn che khuất, chỉ còn lại vài tia nắng từ khe cửa sổ chiếu vào, Yến Hoàn giơ lên tay, che khuất phần ánh nắng sót lại kia.

Mày thanh niên dần dần giãn ra, dường như có thể thoái mái chìm vào giấc ngủ.

Trong không gian trống rỗng chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của quạt trần chậm rãi quay.

Người đàn ông mang tây trang cao quý không dính bụi trần, dáng người cao siêu xuất chúng, giờ phút này đang gắt gao căng eo, nâng tay, trầm mặt mà che chắn ánh nắng mặt trời chói lọi cho thanh niên trên bàn có thể yên giấc ngủ.

Người đàn ông chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt thanh niên đang ngủ say, trong lòng theo bản năng bậc ra một suy nghĩ bất đắc dĩ: Lại thức đêm vẽ tranh.

Ngoài cửa sổ, cơn gió mùa hè thổi qua ngọn tóc thanh niên, xốc lên vài sợi tóc mềm mại đung đưa theo gió, lông mi nhỏ dài cong vυ"t theo bản năng liền rung rẩy, từ từ tỉnh lại.

Trần Tê chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là to mắt tiếp tục phát ngốc trên bàn một hồi, sau đó mới chậm rì rì ngẩng đầu, vừa nhấc đầu, thiếu chút nữa hù chết hắn.

# vừa ngủ một giấc, tình nhân đời trước của ngươi ngẩn người ra, ở đối diện trừng mắt nhìn ngươi #

Trần Tê chần chờ mà nhìn khắp nơi xung quanh một chút, cũng không phát hiện bất kì ai khác, toàn bộ phòng vẽ tranh cũng chỉ có cậu và Yến Hoàn.

Trong một khoảng trầm mặt, Yến Hoàn đứng bên cửa sổ buông tay, đối với vẻ mặt mờ mịt chần chờ của thanh niên nhẹ nhàng nói: “Chào cậu.”

Trần Tê trầm mặc, không đáp lời hắn.

Yến Hoàn hơi hơi mím môi, hắn tiếp tục nói: “Chúng ta... lần trước... có gặp qua.”

Trần Tê: Không chỉ là gặp qua, đời trước còn từng ngủ qua.

Cậu không hé răng, dựa vào ghế nhìn người đàn ông bên cửa sổ.

Yến Hoàn do dự một chút, tựa hồ không biết mở miệng như thế nào, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi cũng là sinh viên Đại học A.”

Trần Tê trầm mặc, đứng lên sắp xếp lại dụng cụ vẽ tranh, bộ dáng chuẩn bị rời đi.

Đời này Yến Hoàn cũng chưa từng chủ động cùng người khác nói chuyện, hắn căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn phải vắt hết óc suy nghĩ, tìm cách bắt chuyện với một nam sinh.

Hơn nữa xung quanh nam sinh kia còn tỏa ra hơi thở cực kì bài xích hắn.

Nhìn động tác thu xếp dụng cụ vẽ tranh của thanh niên càng lúc càng nhanh, hắn theo bản năng bật thốt lên nói: “Từ từ.”

Sau khi nói ra, động tác của thanh niên bỗng khựng lại, sững sờ ở tại chỗ.

Phòng vẽ tranh tràn ngập cảm giác trầm mặc quỷ dị.

Yến Hoàn cũng có chút sửng sốt, da mặt từ từ nóng lên, hắn khô cằn do dự nói: “Tôi, tôi có thể làm quen cậu không?”

Thanh niên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thần sắc lạnh nhạt, tiếng nói khàn khàn mang theo khi tỉnh ngủ nói: “Xin lỗi, tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết.”

Trần Tê biết, Yến Hoàn tuổi này là một Nhị gia hỉ nộ ái ố vô thường, là thời điểm tính tình vô cùng thô bạo.

Quả nhiên, sau khi cậu nói ra, sắc mặt Yến Hoàn liền trầm xuống.

Đáy lòng Trần Tê thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nghĩ khuôn mặt trầm xuống không nói lời nào của Yến Hoàn hẳn đang cường chế lửa giận.

Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ quả nhiên như Trần Tê suy nghĩ, sắc mặt liền hạ xuống.

Trần Tê vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt mà nhìn hắn, ý trên mặt như muốn nói thẳng bốn chữ rằng “Ông đây không cần”.

Chỉ thấy khuôn mặt cứng rắn của Yến Hoàn trầm xuống vài phút, sau đó hắn nhỏ giọng mang theo vẻ mờ mịt ủy khuất, theo bản năng nói: “Vì cái gì tôi cảm giác cậu có chút chán ghét tôi?”