Chương 18

Nhưng kỳ thật, ngay bản thân Chu Lộc cũng không biết, lí do tại sao Yến Hoàn lại thích hắn.

Thậm chí hắn chỉ dám cắn răng duy trì tính tình thời niên thiếu, không để xuất hiện một chút thay đổi, sợ một ngày nào đó bị Yến Hoàn chán ghét.

Con ngươi Chu Lộc rũ xuống, kéo cửa xe Yến gia, ngồi trên xe.

Hắn nhìn người đang ông bên cạnh vừa lên xe đã nhắm mắt, bộ dáng trông cực kỳ mệt mỏi.

Yến Hoàn vẫn không thay đổi mấy so với thời niên thiếu, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, kiệt xuất cao ngạo, không ai có thể kìm hãm được hắn. Bộ dạng lạnh nhạt đối đãi với người khác, cho nên nhìn qua rất khó tiếp cận.

Người khác đừng nói đến lấy lòng, chỉ cần dựa gần một chút, vị đại nhân gia này đã nhíu mày rồi.

Chu Lộc thầm nghĩ, chỉ cần hắn mở miệng nói vài lời thì có thể kéo gần chút cảm tình xa cách nhiều năm qua, nhưng nhìn đến bộ dáng vừa lên xe đã khép mắt lại của Yến Hoàn, đành hậm hựt đem những lời sắp nói nuốt xuống bụng.

Chiếc xe vững vàng xuất phát, bên trong xe ngoại trừ tiếng điều hòa hoạt động chỉ còn lại một khoảng trầm mặc.

Yến Hoàn hơi hơi ngửa đầu, hắn nhắm hai mắt, ý định nhớ lại thuở niên thiếu, nguyên nhân vì đâu bản thân lại thích Chu Lộc.

Nhưng càng suy nghĩ, những ký ức đó càng trở nên mơ hồ xa lạ, tưởng chừng như những chuyện xa xăm đó chưa bao giờ xảy ra vậy.

Hắn chỉ mơ hồ nhớ rõ, niên thiếu Chu Lộc khi đó có mái tóc đen, trầm tĩnh, không bao giờ nói chuyện yêu đương.

Ở trong trường học thường xuyên bày ra bộ dáng lạnh lùng.

Bình thường chỉ an phận trên chỗ ngồi của mình làm bài tập, có thể an tĩnh mà viết cả một ngày.

Càng muốn suy nghĩ thì cơn đau đầu kéo đến, Yến Hoàn nhăn mày thật sâu, hơi thở quanh thân hắn bỗng trở nên bực bội, hắn cảm giác chính mình dường như đã quên đi một thứ gì đó cực kì quan trọng.

Chu Lộc tỉ mỉ chọn ra một ngày chủ nhật đặc biệt đẹp trời để trở về trường cũ.

Ngày đó Đại học A muôn dặm trời trong, vài đám mây trắng tinh mềm mại bay trên bầu trời xanh thẩm bay.

Hắn cùng Yến Hoàn đi vào vườn trường, hai người dáng đi thẳng đứng, bộ dáng cao siêu xuất chúng, khí chất phi phàm, dẫn đến không ít sinh viên xung quanh không kiềm được phải quay đầu lại nhìn.

Chuyện đầu tiên Chu Lộc trở về trường cũ, đó là nhận lời mời của giáo sư, đi đến hội trường truyền thụ một ít kinh nghiệm cho đàn em.

Hắn vốn tưởng rằng Yến Hoàn sẽ đi cùng hắn, không nghĩ rằng người đàn ông bên cạnh lại nhàn nhạt nói: “Cậu đi đi, tôi muốn đi dạo quanh trường một chút.”

Nụ cười lúc này của Chu Lộc có chút không nặn ra được, hắn vốn tính toán hai người cùng đi dạo trong trường, nếu Yến Hoàn đi một mình, vậy hắn trở về trường cũ còn có ích lợi gì?

Chu Lộc đứng tại chỗ, mím môi, miễn cưỡng cười nói: “Được, vậy đợi lát nữa tôi tới tìm cậu.”

Vì thế hắn chỉ có thể nhìn người đàn ông trực tiếp xoay người, hướng đến sân trường bước đi, chỉ để lại cho hắn bóng lưng thẳng đứng.

Sắc mặt Chu Lộc trầm xuống, hắn đã biết Yến Hoàn từ niên thiếu, tâm tư cực kỳ chuyên chú, cố chấp, sao có thể thích hắn nhiều năm như vậy bây giờ nói không thích liền không thích?

Khoảng thời gian hắn không ở trong nước, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết.

Mà người đàn ông xoay người rời đi kia, dựa theo ấn tượng mơ hồ trong kí ức trước kia, chậm rãi hướng tới khu dạy học mỹ viện đi đến.

Yến Hoàn cũng không biết chính mình chờ đợi điều gì.

Khoảng thời gian trước hắn si ngốc, một lần lại một lần mà nhìn tư liệu của thanh niên kia.

Thanh niên kia tên Trần Tê.

Mong muốn trở thành một họa sĩ.

Nghĩ đến đây, bước chân Yến Hoàn hơi hơi dừng, trong lòng không biết vì sao run rẩy một chút.

Gần như là theo bản năng, người đàn ông không thể hiểu được mà thở dài, dùng ngữ khí mềm mại, hoảng hốt mà thấp giọng một tiếng: “Họa sĩ nhỏ.”

Trong phút chốc, những thanh âm ồn ào như thủy triều xung quanh bỗng nhiên lùi lại, trong không khí chìm nổi, thời gian như ngưng đọng lại.

Trong một thoáng hoảng hốt, mi Yến Hoàn gắt gao nhíu lại, hắn giơ tay ấn ấn thái dương, chỉ cảm thấy trong đầu có những ký ức đang phá thành từng mảnh nhỏ, loáng thoáng chợt lóe qua.

Đến khi ngẩn đầu, người đàn ông phát hiện ra mình bất tri bất giác đã đi đến phụ cận khu dạy học mỹ viện.

Yến Hoàn một bên dưới đáy lòng yên lặng mà tự nhủ rằng, chính mình chỉ là tùy tiện đến xem, một bên không tự giác nhìn những sinh viên đang ra ra vào vào từ nơi đó.

Kết quả, sinh viên ra vào càng ngày càng ít, đến khi một hồi chuông vang lên, đã không còn sinh viên nào đến khu dạy học kia.

Hắn nhấp môi, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một đoạn kí ức mông lung ngắn ngủi, hắn ma xui quỷ khiến nâng bước chân lên, đi vào khu dạy học xa lạ kia.