Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông tự phụ ưu nhã Tần Hằng đang nửa quỳ trên mặt đất, sau khi nghe được hai chữ sâu răng, nụ cười tươi trên gương mặt khó phát hiện mà có chút cứng đờ.

Khi còn nhỏ, Tần Hằng bởi vì thích ăn kẹo, mỗi năm đều sẽ bị Tần Thiệu không chút lưu tình mà xách cổ áo ném vào bệnh viện.

Nhớ khi còn nhỏ hắn khóc đến long trời lở đất, bát sái lăn lộn, Tần Thiệu đều không hề dao động, mặt vô biểu tình ngồi ở trên ghế kêu bác sĩ động thủ nhanh lên.

Tần Hằng yên lặng đứng lên, không hé răng mà đứng một bên, đem chiến trường nhường lại cho anh của hắn, an tĩnh như gà mà làm một phông nền.

Quả nhiên, sau khi Tần Thiệu nói xong vấn đề nha khoa, hơi hơi nhíu mày hướng Trần Tê nói: “Cậu có biết bản thân bị thiếu dinh dưỡng không?”

Trần Tê yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, tật xấu không đủ dinh dưỡng của thân thể này quả thật không sửa được.

Không kể là đời trước, hay là đời này, hắn vẫn luôn có cái tật xấu này.

Đời trước, mỗi cuối tuần Yến Hoàn đều sẽ đúng hạn số lần buộc hắn uống canh bổ, thời điểm hắn không muốn uống, Yến Hoàn sẽ đem chìa khóa phòng vẽ tranh của hắn trộm giấu đi.

Chờ đến khi Trần Tê nguyện ý uống canh bổ, người làm Yến gia mới có thể đem chìa khóa phòng vẽ tranh trả cho hắn.

Thẳng đến sau tay Trần Tê bị người cưỡng bức nghiền, giẫm đến tàn phế, đến nổi sau này không thể nhấc được bút vẽ, rốt cuộc chiêu này đã không còn tác dụng đối với hắn.

Trần Tê nhìn Tần Thiệu, sợ vị đại ca này vì chút chuyện nhỏ này mà làm lớn, đành nở một nụ cười qua loa nói: “Vẫn còn tốt.”

Tần Thiệu nhíu mày, hắn nhìn thanh niên với bộ dáng mảnh khảnh trước mặt, cảm thấy mấy chữ kia của cậu vừa nói không thể tin được.

Đại khái là thân thể thanh niên trong khoảng thời gian lớn lên dinh dưỡng không đủ nên mới có thể gầy thành cái dạng này.

Mà Tần Hằng ở lúc tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đều hận không thể ăn luôn một con trâu.

Tần Thiệu ôn thanh mở miệng nói: “Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu, tôi cảm thấy cậu rất có triển vọng phát triển, cậu có dự định đến công ty của tôi làm trợ lý thiết kế hay không?”

Trần Tê trước mặt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua tựa hồ có chút choáng váng nói: “Trợ… Trợ…… lý?!”

Thanh niên thoạt nhìn cực kỳ hoảng loạn, tay chân luống cuống cưỡng chế kích động, giả vờ bình tĩnh nhưng thanh âm phát ra lại có chút run run nói: “Tần tổng, em vẫn sẽ luôn đuổi theo bước chân của ngài.”

“Thẳng tới tương lai, bằng chính nổ lực của mình để có thể được ở lại công ty của Ngài.”

Dứt lời, con ngươi thanh niên mềm mại thuần túy, cười cười kiên định nói: “Đây là quyết định của em kể từ khi cao trung.”

Tần Thiệu hơi hơi ngơ ngẩn, con ngươi trầm tĩnh mềm mại của thanh niên trước mắt, tựa hồ như đang nói là có thể.

Nó muốn nói rằng, ngài không cần vì ta mà phá vỡ quy định.

Ta sẽ vẫn luôn đuổi theo bước chân của ngài, thẳng đến khi có thể đến bên cạnh ngài.

Đầu ngón tay Tần Thiệu hơi hơi giật giật, ánh mắt tựa hồ mang theo tiếng thở dài. Hắn nghĩ, làm sao lại có đứa trẻ ngoan như thế này?

Ngoan đến nổi, làm người ta không đành lòng khi dễ.

Hắn giơ tay, cực kỳ khắc chế mà chạm chạm mái tóc mềm mại của thanh niên, con ngươi nhu hòa, nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Được.”

Tần Hằng nhìn động tác của hai người theo bản năng nhăn nhăn mày, hắn đứng ở trước mặt thanh niên nói: “Anh, đưa Trần Tê về trường học nghỉ ngơi đi.”

Tần Thiệu giương mắt nhìn hắn một cái nói: “Đi thôi.”

Tần Hằng tươi cười không thay đổi, hắn quay đầu nhìn Trần Tê lười biếng nói: “Đi thôi hậu bối nhỏ, đàn anh đưa em trở về.”

Đến khi ra khỏi bệnh viện đã là chạng vạng, ánh bình minh le lói ở chân trời.

Trần Tê ngồi trên xe Tần Hằng, ngoài cửa sổ xe ráng màu mạn chiếu vào, mạ một vầng kim sắc tôn lên đường nét ôn nhu của cậu, lông mi nhỏ dài cong vυ"t thu liễm ở đôi mắt tinh tế, một đoạn cổ trắng nỏn ẩn hiện bên trong cổ áo sơmi.

Bên trong xe phát đoạn nhạc Tiếng Anh, tiếng hát khàn khàn của nữ ca sĩ vang lên khe khẽ, Tần Hằng đang lái xe bỗng nhiên nói: “Hôm nay anh đã xem camera theo dõi.”

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, cách một đoạn đường không xa đèn tín hiệu đỏ đang nhấp nháy.

Tần Hằng cúi đầu, tay búng búng hộp thuốc lấy ra một điếu, bâng quơ châm lửa, hắn hạ cửa sổ xe, nghiêng đầu ra ngoài chậm rãi phun ra một làn khói, khàn khàn nói: “Chỉ thiếu chút nữa, đại ca của anh đã không thoát khỏi.”

Biển quảng cáo đó rất lớn, chẳng may bị rơi trúng, nếu may mắn không chết thì cũng tàn phế.

Trần Tê ngồi ở trên ghế phụ, không nói chuyện.

Sương khói lượn lờ quanh khuôn mặt Tần Hằng, không thể nhìn rõ cảm xúc lúc này của hắn, hắn không nghĩ tới, một hành động tùy hứng nhất thời của hắn thế nhưng lại cứu đại ca hắn một mạng.
« Chương TrướcChương Tiếp »