Tần Thiệu sửng sốt, anh nhớ lúc nãy thanh niên nói buổi tối phải đi làm shipper, rồi giờ lại nói vì cấp ba được nhận học bổng từ thiện nên mới có thể thi đậu đại học, con ngươi lập tức trở nên dịu dàng hơn.
Anh cho rằng tiểu bạch liên của em trai mình là loại công tử kiêu căng phóng túng, dù sao gương mặt như vậy cũng cứ như là lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, còn làm em trai anh hao hết tâm tư tìm anh để mở cửa sau.
Không ngờ thanh niên lại là đứa trẻ có gia cảnh bần hàn, trời sinh tính thẹn thùng, cho dù là đã cứu mạng anh, một công lao lớn đến vậy bày ở trước mặt nhưng cậu cũng không nhân cơ hội bám lấy anh.
Tần Thiệu nhớ đến tin tức về nghề shipper mà mình đã từng xem trước kia, bọn họ phải làm việc dưới cơn mưa to như trút nước, dưới ánh nắng chói chang, dù có bị nước mưa làm không thể mở được mắt hay người ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt nhìn Trần Tê lại càng thêm trìu mến.
Thật là một đứa trẻ số khổ.
Đồng thời Tần Thiệu cũng âm thầm trách móc đứa em trai không hiểu chuyện của mình, thế mà lại để bạn trai mình dãi nắng dầm mưa đi giao hàng, thật sự cho rằng Tần gia bọn họ phá sản à?
Tần Thiệu từ nhỏ đã bị Tần gia gửi gắm hy vọng lớn lao xem như là người thừa kế.
Thân là con trưởng Tần gia, Tần Thiệu đối với bản thân yêu cầu mười phần nghiêm khắc, để chứng tỏ sự hoàn mỹ đó hắn phải kiềm chế bản thân.
Ở trong mắt người Tần gia, Tần Thiệu tính tình trầm ổn lạnh nhạt, năng lực lại cực kỳ ưu tú xuất sắc, cho nên sớm đã đem những việc trọng trách của Tần gia đặt trên vai hắn.
Dưới những mong chờ đó, Tần Thiệu phải kiềm chế bản thân một cách nghiêm khắc, đem chính mình khắc chế, thận trọng đến mức giống như một người sắt lạnh nhạt.
Nhưng kỳ thật chỉ có chính bản thân hắn biết rõ, hắn từ nhỏ đã thích nhìn hai em trai ngây ngô bám lấy hắn, nhìn chúng với đôi mắt to ngập nước cùng làn da mềm mại hướng hắn làm nũng.
Nhìn hai đứa em ngây thơ ỷ lại chính mình, tim Tần Thiệu đều mềm nhũng, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng tiếc nuối chính là, bởi vì thời niên thiếu Tần Thiệu đã sớm trưởng thành, từ nhỏ đến lớn đều treo lên một gương mặt lạnh như băng, bởi vậy cũng dẫn đến khi còn nhỏ hai em trai cũng không dám bám dính lấy hắn, chứ đừng nói đến ngoan ngoãn làm nũng với hắn.
Vì thế, Tần Thiệu chỉ có thể càng thêm trầm ổn, yên lặng bảo vệ cha mẹ và các em trai của chính mình, vì họ che mưa chắn gió.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác bảo vệ.
Trong thói quen sinh hoạt thường ngày hắn đã quen gánh vác trách nhiệm bảo vệ người khác. Bên trong trách nhiệm của một đàn ông là sự kiêu ngạo, hắn không cho phép bản thân rên lấy một tiếng. Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu được cảm giác được người khác bảo vệ.
Mà người mang đến cho hắn loại cảm giác này lại chính là đứa trẻ đang yên tĩnh đặt tay lên gối này.
Tần Thiệu nhìn Trần Tê đang thành thật ngồi ở ghế xe, ánh mắt mang theo tiếng thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Quá gầy.
Cũng không biết lúc ấy đứa bé này lấy đâu ra dũng khí, ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc kia xông lên đẩy hắn ra.
Nhưng cảm giác được bảo vệ này lại cực kỳ vi diệu, trái tim trong lòng Tần Thiệu chậm rãi mềm mại mà phình lên, như một đóa hoa đang nở ra, vừa ngọt ngào như kẹo bông gòn, vừa mềm mại mà ôn nhu.
Nam sinh trước mặt như một cây nấm nhỏ mềm mại, nhưng lại đang lao lực tạo cho mình một cây dù chống đỡ giữa cơn mưa to giàn giụa, lại cho con rắn lạnh băng một nơi che mưa chắn gió, còn thường dùng cái đầu nhỏ linh động nhìn nhìn, cạ cho con rắn lớn lạnh như băng.
Thật đáng yêu, muốn xoa.
Tần Thiệu sắc mặt nghiêm túc mà nhìn hai chùm tóc đen nhếch lên trên đầu Trần Tê trước mặt.
Chắc hẳn là vừa rồi ngã trên mặt đất không cẩn thận làm rối.
Trần Tê không biết vì cái gì, không hiểu tại sao tự dưng cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, cậu theo bản năng giơ tay sờ sờ đầu mình, có chút choáng váng nghĩ: “Không phải là vừa rồi bị mảnh nhỏ cắt trọc đi?”
Sờ sờ đỉnh đầu, cảm giác được tóc vẫn rậm rạp như cũ, Trần Tê mới yên tâm mà buông tay xuống.
Ánh mắt Tần Thiệu có chút tiếc nuối nhìn hai chùm tóc đen đáng yêu lùi về đầu, mang theo thanh âm ôn nhu mở miệng nói: “Tần Hằng có bắt nạt cậu không?”
Trần Tê có chút mờ mịt, lắc lắc cái đầu, mê mang nói: “Đàn anh Tần đối xử với em rất tốt, không có bắt nạt em.”
Tần Thiệu thoáng yên tâm một chút, sau đó thấm thía mà cất lời nói với hắn: “Các cậu nếu cãi nhau, nó mà mắng cậu, có thể đến tìm tôi."
Trần Tê nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đàn anh Tần rất tốt, chúng em chưa từng cãi nhau.”
Tần Thiệu mí mắt giật giật, hừ lạnh một tiếng nói: “Nó là cái dạng gì tôi còn không rõ ràng lắm sao? Cậu cũng đừng đau lòng cho nó.”
“Nó thích lên mặt như vậy, cậu không thể cho nó sắc mặt quá tốt."
Trần Tê càng nghe càng hồ đồ, mờ mịt gật gật đầu. Sau đó liền trơ mắt nhìn Tần Thiệu trước mặt cậu thay đổi một cái tư thế, tư thế kia, giống như muốn cùng cậu nói rõ ba ngày ba đêm.
May mà lúc này, tài xế nhắc nhở bọn họ ngồi ở hàng phía sau, nói bệnh viện tới rồi.
Tần Thiệu lúc này mới thu hồi tư thế, đưa Trần Tê đi đến bệnh viện, quan tâm dặn dò cậu, nói: "Tất cả kiểm tra đều phải làm qua một lần, công ty ra tiền."
Đứa trẻ số khổ, mỗi ngày đều mang cơm hộp tự làm đến công ty, còn phải sốt ruột muốn dỗ dành đứa em trai kia của hắn, nhìn tay chân đứa nhỏ gầy đến như vậy.
Giống như một trận gió là có thể thổi bay.
Tần Thiệu nhìn Trần Tê một cách triều mến.
Da đầu Trần Tê căng ra, trong ánh mắt nghiêm nghị không thể hiểu được của Tần Thiệu gật gật đầu, đi theo hắn đi làm một đống lớn kiểm tra lung tung rối loạn.
Làm một đống lớn kiểm tra từ trên xuống dưới này tốn gần một cái giờ. Làm xong cái hạng mục cuối cùng, Trần Tê rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nghĩ rằng Trần Thiệu ngồi ở trên ghế nhàn nhạt nói: “Vẫn còn có một cái kiểm tra không có làm.”
Trần Tê nghi hoặc nhìn phía người đàn ông đã đem tây trang cao cấp đặt may riêng vuốt phẳng không một chút nếp nhăn, không chút cẩu thả ngồi ở trên ghế kia, tính tình tốt mở miệng nói: “Tần tổng, tất cả các kiểm tra đều đã làm xong.”