Tần Thiệu mặc tây trang đen, khuôn mặt nghiêm nghị, trợ lý và nhóm người phụ trách dự án kinh sợ đi theo phía sau anh.
Anh vừa nghiêng đầu dò hỏi giám đốc phụ trách, vừa mở bản kế hoạch ra.
Không ai biết một cái biển quảng cáo to lớn trên đỉnh đầu Tần Thiệu đang lung lay sắp đổ.
Đột nhiên Tần Thiệu ngừng bước, anh nhăn lại mày, không thể nói nói là kỳ lạ ở đâu, chỉ biết tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Rồi sau đó, biển quảng cáo không gắng gượng được nữa, đột nhiên rơi xuống, ngay đỉnh đầu Tần Thiệu.
“Rầm”, một tiếng thật vang lớn, mảnh nhỏ văng tứ tung, tiếng thét chói tai nổi lên khắp nơi, hiện trường hoảng loạn.
Mà ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Thiệu bị ai đó nhào tới đẩy sang một bên, được một thanh niên mảnh khảnh gắt gao bảo vệ.
Khi trái tim đang nhảy lên kịch liệt, Tần Thiệu ngẩng đầu nhìn qua theo bản năng, chỉ thấy thanh niên đang ôm mình, mái tóc trên trán nhẹ nhàng lay động, đôi môi tái nhợt mím chặt, ngay chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ.
Thanh niên này đúng là thực tập sinh Trần Tê đang làm mấy việc vặt trong dự án.
Tay Trần Tê chống trên người Tần Hằng, run giọng nói: “Tần tổng, ngài có thể đỡ em lên không?”
Đầu óc Tần Thiệu vẫn đang dừng lại ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi, vẫn chưa load kịp: “…?”
Thanh niên bên trên cố gắng bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Run chân.”
Lời nói không hề ngoa, nếu Trần Tê chỉ lao tới chậm một giây, đầu của cậu và Tần Thiệu đều sẽ nở hoa.
Nếu chậm một giây thôi, Tần Hằng sẽ phải đi nhặt não của cậu và anh trai mình.
Không chờ Tần Thiệu hành động, những người phía sau đã nôn nóng xông tới, nâng Trần Tê và Tần Thiệu dậy.
Nhóm người phụ trách lo lắng nhìn chằm chằm Tần Thiệu, sợ Tần tổng của họ có chuyện.
Tấm biển quảng cáo phía sau chỉ còn lại khung sắt sắc nhọn, những mảnh nhỏ rơi đầy bốn phía.
Trần Tê đứng sau đám người nhốn nháo, mặt trắng bệch.
Một nam thực tập sinh khác mở một chai nước đưa cho cậu, lo lắng hỏi cậu có sao không. Trần Tê cảm kích nhận nước, lắc lắc đầu.
Thấy Tần Thiệu không nói gì, trong phút chốc, chung quanh an tĩnh lại, mười mấy ánh mắt nhìn về phía Trần Tê.
Tần Thiệu trước đến nay chưa từng cẩu thả, giờ đây âu phục đã có vài nếp gấp, tóc hơi hỗn độn. Anh giương mắt nhìn Trần Tê, lên tiếng: “Cậu lại đây.”
Trần Tê tức khắc cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn mình bắt đầu trở nên vi diệu, cậu đi đến trước mặt Tần Thiệu, lắp bắp nói: “Chào Tần tổng.”
Tần Thiệu nhìn thanh niên không dám ngẩng đầu, vô thức dịu giọng nói: “Cậu tên gì?”
Trần Tê ngẩng đầu nói: “Trần Tê.”
Sau khi cậu nói xong, Tần Thiệu bắt đầu im lặng.
# Tiểu bạch liên của em trai đã phi thân ra cứu tôi #
# Rốt cuộc có nên nhận đứa em dâu này không, online chờ gấp #
Ngoài mặt Tần Thiệu vẫn thản nhiên, nhưng ánh mắt lại mang chút tìm tòi nghiên cứu nhìn thanh niên trước mặt.
Mà thanh niên vẫn mang nét mặt mờ mịt, như là không biết tại sao bầu không khí lại trở nên đông cứng thế này.
Tần Thiệu đành phải khô cằn nói với em dâu tương lai mấy chữ: “Cảm ơn, cậu rất dũng cảm.”
Trần Tê: “…”
Cuối cùng, vì phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn, Tần Thiệu còn mời cậu đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Trần Tê: “…”
Vì thế, trên siêu xe đi về hướng bệnh viện, hai người đều im lặng, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Tần Thiệu muốn gợi đề tài với em dâu tương lai, anh gượng gạo nói: “Tôi vừa ra viện mấy ngày trước, không ngờ giờ lại đi vào, ha ha.”
Ha ha vô cùng máy móc.
Trần Tê hơi tuyệt vọng, thậm chí cậu bắt đầu nghi là mình chọn con đường thông qua anh trai Tần gia này rốt cuộc có chính xác hay không.
Vì thế Trần Tê cũng gượng gạo nói: “Em cũng mới ra đêm qua.”
Tần Thiệu nghe thấy, lập tức lên tinh thần, nghiêm túc quay đầu nhìn Trần Tê, nói: “Cậu bị bệnh gì?”
Trần Tê xấu hổ lắc đầu: “Hôm qua làm shipper giao đồ đến bệnh viện, không bị bệnh.”
Tần Thiệu gật gật đầu: “Ồ.”
Lại im lặng.
Nửa ngày sau, Tần Thiệu nhìn qua Trần Tê, nói với cậu: “Lúc nãy cậu dũng cảm lắm.”
Đổi lại là những người khác, dù có phản ứng nhanh nhẹn nhưng chưa chắc đã có dũng khí xông lên.
Trần Tê lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Gan em rất nhỏ.”
Tần Thiệu nhìn cậu với ánh mắt khen ngợi, dịu dàng nói: “Vừa rồi cậu đã giỏi hơn rất nhiều người.”
Tài xế ngồi đằng trước yên lặng rùng mình một cái, hắn đã làm tài xế cho Tần tổng biết bao nhiêu năm, nhưng trước nay chưa từng thấy Tần tổng nói chuyện với ai bằng giọng điệu này.
Nhìn dáng vẻ anh như hận không thể thêm “bé cưng em rất tuyệt” ở cuối câu.
Trần Tê ngẩng đầu, kích động nhìn Tần Thiệu, lắp bắp nói: “Có thể giúp Tần tổng, em rất vui.”
Tần Thiệu nhìn thanh niên trước mặt, trên má thanh niên có vài vết xước, con ngươi sáng lấp lánh, nhảy nhót nói với anh: “Tần tổng, hồi em còn học cấp ba, vì được công ty của ngài giúp đỡ nên em mới có thể thi đậu đại học.”