Trần Tê có hơi cảm động, anh cool ngầu quả thật là ngoài lạnh trong nóng boy, bình thường nhìn vô cùng lạnh lùng, nhưng thực tế lại là người sẵn sàng chờ dưới cột đèn đường để chở bạn cùng phòng về ký túc xá.
Cậu nhanh chóng leo lên xe, đội mũ lên, giọng nói rầu rĩ mơ hồ truyền ra: “Cảm ơn cậu.”
Nam sinh áo đen phía trước lập tức cứng đờ, y cảm thấy phía sau có một thân thể ấm áp sát lại, hình như còn có thể ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên người thiếu niên.
Vị dừa, y lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Quý Nghiệp An vui vẻ nhếch miệng, vặn ga, máy xe nổ vang, gào thét băng qua đường phố.
Trần Tê phía sau một tay nắm áo anh cool ngầu, một tay cúi đầu trả lời wechat của Tần Hằng.
Hôm đó, sau khi cậu nhắc đến Tần Thiệu ở trước mặt Tần Hằng, quả nhiên hứng thú của Tần Hằng đối với cậu đã càng thêm sâu.
Dù sao ở trong lòng Tần Hằng, anh trai Tần Thiệu là một người vừa lạnh lùng vừa cấm dục, trong mắt trừ công việc ra thì hoàn toàn xem thường tất cả, hệt như một tảng băng, hoàn toàn không dính líu đến tình yêu.
Tần Hằng đã từng rất tiếc nuối vì không thể nhìn thấy gương mặt lạnh băng của anh mình dao động.
Và bây giờ đã có một cơ hội bày ra trước mặt hắn.
Cho nên, dù là xuất phát từ sở thích xấu xa hay lòng tò mò, nhưng đúng thật là sự quan tâm của Tần Hằng đối với Trần Tê đã gia tăng.
Trần Tê biết, Tần Hằng này từ trước đến nay luôn không kiêng nể gì, buông thả phóng túng.
Bởi vì khả năng nhận thức tình cảm thấp, cho nên thường xuyên yên lặng quan sát người khác, tìm tòi nghiên cứu cảm giác hỉ nộ ái ố của họ.
Nhưng Trần Tê thực sự không ngờ lòng tò mò và sở thích xấu xa của vị huynh đài này lại lớn đến vậy.
Tần Hằng gửi tin nhắn wechat cho cậu, nói là gần đây nhóm của anh trai hắn Tần Thiệu có một dự án thiết kế, có khả năng là sẽ cần một trợ lý thiết kế mỹ thuật, cổ vũ Trần Tê đi thử sức.
Trần Tê giật giật khóe miệng, dựa theo tiêu chuẩn của công ty Tần Hằng, dù như thế đi chăng nữa thì chắc chắn sẽ không thể tuyển sinh viên năm nhất như cậu.
Nhưng cũng không còn cách nào, Tần Hằng họ Tần, là đứa con trai mà Tần gia hết lòng cưng chiều.
Cho nên ngoài mặt Tần Hằng cổ vũ Trần Tê đi thử sức, nhưng trên thực tế đã nện thông tin về Trần Tê lên bàn làm việc của anh trai hắn từ lâu, bắt chéo chân biếng nhác nói: “Anh xem rồi làm.”
Trần Tê biết không? Đương nhiên là cậu phải giả vờ như không biết.
Nếu không sẽ phải phụ công sức của Tần Hằng ở bên kia đang gắng sức nói rằng tình hình hiện tại của anh hắn vô cùng đáng thương, không thể tìm được người.
Vì thế Tần Hằng hài lòng nhìn đầu bên kia wechat đồng ý, sau đó sung sướиɠ huýt sáo, nghĩ đến phản ứng của người anh trai cấm dục băng sơn lại có thói ở sạch khi gặp phải cây cải thìa Trần Tê này.
Tiếng xe máy ngừng lại, Trần Tê cởi mũ xuống, ôm mũ đứng ở một bên chờ anh cool ngầu đỗ xe.
Cậu nhìn anh cool ngầu chống xe xong xuôi, chìa khoá treo lủng lẳng trên ngón tay. Trần Tê tinh mắt còn nhìn thấy trên chiếc chìa khóa có gắn một trái dừa nhỏ đang lung lay.
Anh cool ngầu ngẩng đầu, cool ngầu nói với cậu: “Đi thôi.”
Sau đó nhét chìa khoá trái dừa nhỏ vào trong túi, đi phía trước Trần Tê.
Trần Tê: Hình tượng của anh cool ngầu sắp sụp đổ rồi.
——
Tần gia, phòng làm việc tầng 3.
Trên bàn làm việc bằng gỗ trầm hương to lớn là một chồng tài liệu chỉnh tề.
Người đàn ông mặc áo sơmi đen, cổ tay đeo đồng hồ sang quý, tay áo được xắn lên gọn gàng không chút cẩu thả.
Người đàn ông hơi rũ mắt, gương mặt sâu thẳm không gợn sóng. Nửa người trên bị áo sơmi bao lấy, áo cài đến cúc trên cùng, tản ra khí chất trưởng thành cấm dục.
Duyệt xong hồ sơ cuối cùng, người đàn ông mở tệp tài liệu mà trước đó không lâu Tần Hằng đã ném cho mình ra, lạnh lùng nhìn thanh niên tóc đen trên ảnh chụp.
Trên ảnh chụp là một thanh niên tóc đen, khí chất trầm tĩnh như mặt nước, khuôn mặt cũng không tệ, lạnh lùng mà mềm mại.
Giống một nắm tuyết mùa đông.
Tần Thiệu không có hứng thú, khép tài liệu lại, anh thật không ngờ là khẩu vị của Tần Hằng từ thỏ trắng nhỏ đã biến thành thế này.
Còn vì thanh niên này mà tới tìm anh, kêu anh mở cửa sau, cho thanh niên một vị trí thực tập sinh.
Tần Thiệu thong thả tháo đồng hồ xuống, thản nhiên gửi cho trợ lý một email, kêu trợ lý cho tiểu bạch hoa gần đây của em trai mình một vị trí thực tập sinh.
Mà Tần Thiệu không thể ngờ, email đó đã cứu mạng anh.
——
Đó là một buổi chiều nóng bức.
Tần Thiệu mang theo mấy trợ lý đi giám sát công trình kiến trúc sắp hoàn thành của công ty.
Công trình nằm ở tầng hai của một trung tâm thương mại nổi tiếng trong thành phố.