Chương 1: Họa sĩ nhỏ

Không còn hận anh nữa.

Anh và cậu ta hãy ở bên nhau đi.

Dù sao thì ngày tháng của em cũng chẳng còn nhiều.

Giờ đây, sẽ không còn ai có thể dùng chữ "yêu" để trói buộc em nữa.

----

Ngày 13 tháng 2 năm 2007, tại một bệnh viện cũ kỹ ở ngoại ô.

Người đàn ông gần ba mươi tuổi nằm yên bình trên giường bệnh.

Tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi xuống không trung.

Vài y tá lặng lẽ đứng bên giường bệnh, một trong số họ nghẹn ngào gọi người đàn ông trên giường: “Trần tiên sinh."

Phòng bệnh im lặng, người đàn ông trên giường nhắm mắt, gò má hốc hác hơi lõm xuống, đôi môi tái nhợt cong lên một đường cong mềm mại, trông như đang ngủ, lông mày trầm tĩnh.

Không có tiếng trả lời nào từ giường bệnh.

Tuyết phủ dày đặc bên ngoài cửa sổ cũ kỹ, người đàn ông nằm yên bình trên giường bệnh này cuối cùng đã không thể vượt qua mùa đông này, lặng lẽ qua đời.

Các y tá lau nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Họ đã chứng kiến quá nhiều sinh lão bệnh tử, nhưng chưa bao giờ họ lại đau buồn đến nhường này.

Có lẽ là do đôi mắt người đàn ông nhắm nghiền trên giường bệnh quá dịu dàng, gần như không phù hợp với bệnh viện cũ kỹ này. Cậu giống như một đám mây trong trẻo của mùa xuân, tĩnh lặng và dịu dàng.

Các y tá lặng lẽ tháo chiếc vòng tay bệnh nhân trên cổ tay gầy guộc, tái nhợt của cậu.

Chiếc vòng cao su lạnh lẽo, trên đó viết vuông vức hai chữ: Trần Tê.

Linh hồn của Trần Tê trôi nổi trong không trung, cậu nhìn các y tá từ từ tháo các thiết bị trên cơ thể lạnh lẽo của mình, thở dài, nói với hệ thống trong đầu: "Hệ thống, nhiệm vụ thất bại rồi."

Giọng nói máy móc của hệ thống trong đầu cậu vang lên: "Trần tiên sinh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu thực hiện nhiệm vụ, thất bại là chuyện bình thường, tôi đề nghị cậu reset lại thế giới và chọn đối tượng cần công lược khác."

Trần Tê và hệ thống đều đến từ không gian Chủ Thần, họ phải chọn nhân vật chính trong thế giới rộng lớn, tiến hành công lược, đạt được tình cảm của nhân vật chính.

Tình cảm của nhân vật chính có thể chuyển hóa thành năng lượng vận hành cho Chủ Thần, độ khó công lược càng cao thì năng lượng tình cảm càng nhiều.

Đây là lần đầu tiên Trần Tê làm nhiệm vụ công lược, đối tượng công lược của cậu trong thế giới này là Yến Hoàn, thiếu gia của một gia tộc giàu có, dung mạo tuấn tú, tính tình thất thường, tàn bạo, tuổi còn trẻ đã trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Yến, được giới thượng lưu gọi là Yến nhị gia.

Trần Tê ở bên cạnh Yến Hoàn, làm người tình nhỏ của hắn suốt tám năm, từ lúc nhà họ Yến đỉnh cao cho đến khi sa sút, rồi lại vực dậy, cậu vẫn luôn ở bên cạnh Yến Hoàn, nhưng tiếc là cho đến khi thời gian nhiệm vụ kết thúc, cậu vẫn không công lược thành công.

Lý do có lẽ là trong lòng Yến Hoàn vẫn luôn có một bạch nguyệt quang thời niên thiếu.

Yến nhị gia tính tình tàn bạo này, có lẽ đã dành hết sự dịu dàng của đời mình cho bạch nguyệt quang Chu Lộc. Và lý do Trần Tê có thể làm người tình nhỏ của Yến Hoàn là vì Yến Hoàn coi cậu là thế thân của bạch nguyệt quang Chu Lộc đó.

Thân phận của cậu trong thế giới này là một sinh viên trường mỹ thuật, ước mơ trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.

Chỉ tiếc là, khi bạch nguyệt quang Chu Lộc của Yến Hoàn trở về từ nước ngoài, cậu và Chu Lộc cùng bị bắt cóc, Yến Hoàn không chút do dự đã chọn cứu bạch nguyệt quang của mình, bỏ rơi cậu.

Trong vụ bắt cóc đó, vì Yến Hoàn đã chọn Chu Lộc, dẫn đến việc tay của Trần Tê bị nghiền nát dưới lòng bàn chân, bị đánh đến tàn phế.

Cả đời này cậu không thể cầm cọ vẽ được nữa, dù có cầm cọ cũng chỉ có thể vẽ vài nét phác thảo.

Nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ với cậu.

Nghĩ đến đây, Trần Tê thở dài.

Trong thế giới nhiệm vụ này, cậu thực sự đã rất nỗ lực, rất nghiêm túc để công lược Yến Hoàn, ngay cả bạn bè của Yến Hoàn cũng có thể thấy cậu họa sĩ nhỏ này yêu Yến Hoàn đến mức nào, nhưng bản thân Yến Hoàn vẫn thờ ơ.

Trần Tê nghĩ, Yến Hoàn thực sự rất yêu bạch nguyệt quang của hắn.

Cuối cùng, vì thời hạn nhiệm vụ đã đến, Trần Tê vẫn không công lược thành công, phán định là nhiệm vụ công lược thất bại và bị cưỡng chế tách khỏi thế giới, vì vậy cậu đành bất đắ dĩ mang theo cơ thể tàn tật đến một thị trấn rất xa, rất hẻo lánh, rồi chết vì bệnh.

Trần Tê đang ở trạng thái linh hồn trôi nổi trong không trung quay đầu lại, nhìn bản thân gầy gò nằm trên giường bệnh, khẽ ngước nhìn lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ cũ kỹ, thở dài: "Hệ thống, làm theo lời cậu nói đi, đổi đối tượng công lược."

Cậu khẽ ngẩng đầu nhìn lại thi thể của mình trên giường bệnh, nhẹ nhàng nói: "Hy vọng lần sau quay lại công lược, Yến tiên sinh có thể sống tốt với bạch nguyệt quang của mình."

Cùng lúc đó, tại thành phố S.

Gió lạnh gào thét, tuyết rơi dày đặc.

Một người đàn ông tuấn tú với vẻ mặt u ám đá mạnh vào bàn trà, cả văn phòng rộng lớn trở nên hỗn độn, hắn tỏa ra khí chất tàn bạo đáng sợ, mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên ở cổ, gầm lên với thư ký: "Cậu nói lại lần nữa xem?"

Nam thư ký Lương Chí mặc vest đen, trên mặt có vết hằn đỏ, mắt kính lệch sang một bên, anh ta chịu đựng áp lực, nghiến răng nói: "Yến tổng, đây cũng là điều chúng tôi vừa mới điều tra ra."

Người đàn ông thở hổn hển, hai tay chống lên bàn làm việc rộng lớn, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ lạnh lùng tàn bạo, hắn nghĩ đến chuyện vừa điều tra ra, bầu không khí xung quanh càng trở nên đáng sợ.

Bạch nguyệt quang mà hắn luôn bảo vệ, Chu Lộc, thực ra đã dan díu với người đàn ông khác từ lâu.

Việc tiếp cận hắn thời niên thiếu cũng chỉ vì nhằm vào gia thế của hắn.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng bạch nguyệt quang thời niên thiếu trong sáng, lạnh lùng, nhưng hóa ra chỉ là một kẻ tầm thường bẩn thỉu.

Yến Hoàn hắn giống như một tên hề bị bạch nguyệt quang của mình đùa giỡn!

Có biết bao nhiêu người xung quanh vì hắn mà đi nịnh bợ Chu Lộc, còn Chu Lộc thì luôn tỏ vẻ cao quý, lạnh lùng.

Ngay cả hắn cũng vì sự lạnh lùng, quật cường của Chu Lộc, nên hắn vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của cậu ta, luôn bảo vệ cậu ta với tư cách là một người bạn.

Nhưng tấm chân tình của Yến nhị gia đã bị chà đạp nát bét.

Vẻ mặt giận dữ đáng sợ của Yến Hoàn đầy vẻ chán ghét, dạ dày cuồn cuộn buồn nôn, hắn ghê tởm tất cả những kẻ tiếp cận hắn với mục đích không trong sáng, giống như những con giòi bọ bám víu, hút máu hắn.

Vẻ mặt Yến Hoàn lạnh lẽo đáng sợ, hắn nhướng mắt, cười khẩy một tiếng, ngồi xuống ghế, nheo mắt châm điếu thuốc, lạnh lùng nói: "Không phải Chu Lộc thích diễn sao? Vậy cậu tìm vài người đàn ông diễn chung với cậu ta đi."

Nam thư ký cung kính gật đầu đồng ý, vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại có chút do dự và nghi ngờ, sao nay hắn bình tĩnh nhanh vậy?

Dù sao cũng là người mình yêu mười mấy năm lận mà.

Cả nhà họ Yến ai mà không biết, gia chủ nhà họ Yến đã yêu tiểu thiếu gia nhà họ Chu tận mười mấy năm.

Yến Hoàn kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, vài sợi tóc lòa xòa trên trán rơi xuống hàng lông mày rậm rạp của hắn, tạo nên vẻ hoang dã đến cực điểm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông như bị khói làm sặc, liền nhả ra một vòng khói.

Hắn nghĩ đến cậu họa sĩ nhỏ đó.

Cậu họa sĩ nhỏ Trần Tê có thể yên lặng vẽ tranh cả ngày trong phòng vẽ.

Ánh mắt Yến Hoàn vô thức dịu dàng.

Cậu họa sĩ nhỏ đó hơi ngốc nghếch, hoàn toàn không biết cách lấy lòng hắn giống những người lui tới mua vui cho hắn trước kia.

Nhưng Trần Tê là người đầu tiên ở bên cạnh hắn, cũng là người duy nhất ở bên cạnh hắn lâu như vậy.

Lâu đến mức Yến Hoàn cũng cảm thấy bất ngờ, tin rằng Trần Tê của hắn sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.

Nghĩ đến đây, Yến Hoàn gõ tàn thuốc, đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, cơn giận này mãnh liệt và cuồn cuộn hơn cả trước đó, cảm giác như bị một vật nặng nề đè nén trong l*иg ngực. Giữa cơn thịnh nộ, một nỗi sợ hãi mơ hồ lan ra khắp người hắn.

Trần Tê muốn rời đi, hắn không giữ cậu lại.

Chỉ là một món đồ chơi cỏn con, hắn cần gì phải bận tâm.

Nghĩ vậy, Yến Hoàn rít mạnh một hơi thuốc, vẻ mặt u ám.

Không hiểu sao, đột nhiên một cảm giác hoảng sợ khó hiểu lặng lẽ len lỏi vào tim, khiến nhịp tim hắn đột nhiên đập nhanh, Yến Hoàn ngẩng phắt đầu lên, dập tắt điếu thuốc, giọng khàn khàn nói với cập dưới "Đi xem thử tầng lầu đó trang trí đến đâu rồi."

Thư ký Lương Chí thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói vâng, nói xong, bước chân ra khỏi văn phòng của Lương Chí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Anh ta là người của nhà họ Yến, đương nhiên biết tầng lầu mà Yến Hoàn đích thân nhắc nhở đó là chuẩn bị cho ai.

Tầng lầu đó là dành cho cậu họa sĩ nhỏ Trần Tê, Yến Hoàn đặc biệt tự mình chọn vị trí đắc địa, bao trọn cả một tầng, phong cách trang trí cũng tự mình hỏi han.

Lương Chí thậm chí còn có cảm giác, dù sau này Yến nhị gia kết hôn cũng sẽ không tỉ mỉ, chu đáo hỏi han quá trình hôn lễ như vậy.

Chỉ là vì muốn dành cho cậu họa sĩ nhỏ Trần Tê của hắn, làm cho cậu vui.

Nhưng không ai ngờ rằng, Trần Tê ban đầu yêu nhị gia đến tận xương tủy, lại chủ động đề nghị rời đi, ngay đêm hôm đó, cả nhà họ Yến đều im lặng như tờ, họ chưa bao giờ thấy Yến Hoàn nổi giận đến mức đó.

Nghĩ đến đây, bước chân Lương Chí khựng lại, anh ta trầm ngâm suy tư, hình như từ sau khi cậu họa sĩ Trần Tê chủ động đề nghị rời đi, khiến cho Yến Hoàn nổi trận lôi đình, đã rất lâu rồi anh ta không gặp lại Trần Tê.

Chàng trai có đôi mắt dịu dàng, ít nói, có thể im lặng ngồi vẽ cả ngày, đã không xuất hiện ở nhà họ Yến rất lâu rồi.

Vừa nghĩ, Lương Chí vừa thở dài, rõ ràng ai cũng thấy, Yến nhị gia căn bản không nỡ để cậu họa sĩ nhỏ đó rời đi, nhưng vẫn lạnh lùng quát cậu, nói muốn cút thì cút, nói xong liền tức giận bỏ đi.

Đây là bệnh chung của những người có địa vị cao, không muốn thừa nhận mình đã động lòng, chỉ muốn thừa nhận tình cảm thời niên thiếu, dù sao thời niên thiếu cũng chưa chứng kiến nhiều chuyện bẩn thỉu, cứ khăng khăng cho rằng người mình thích thời niên thiếu mới là trong sáng, tốt đẹp nhất.

Kết quả vẫn là yêu phải một thứ đồ bỏ đi.

Chỉ tiếc cho cậu họa sĩ nhỏ đó, không đòi hỏi gì, không đưa ra yêu cầu gì, lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi biến mất, không bao giờ quay lại dù chỉ một lần.

Trong văn phòng rộng lớn, Yến Hoàn dựa vào ghế, có chút bực bội, hắn mím môi, nghĩ nếu Trần Tê quay lại, hắn nên đối mặt với Trần Tê của hắn như thế nào.

Ban đầu hắn nghĩ, nếu Trần Tê ngoan ngoãn xin lỗi hắn, nhẹ nhàng nói với hắn là mình sai rồi, hắn có thể miễn cưỡng nói chuyện với cậu vài câu.

Sau đó hắn lại do dự nghĩ, nếu Trần Tê không vui, hắn cũng sẽ miễn cưỡng dỗ dành cậu một chút, ai bảo đây là lần đầu tiên cậu họa sĩ nhỏ giận hắn chứ.

Nghĩ vậy, Yến Hoàn dập tắt thuốc, vẻ mặt có chút phiền muộn, chẳng phải Trần Tê chỉ giận dỗi một chút thôi sao, hắn cần gì phải hung dữ như vậy, lại còn quát mắng rồi bỏ đi.

Biết đâu ban đầu Trần Tê không định rời đi, nói không chừng là tại hắn xấu tính quá, nên mới khiến cậu giận như thế.

Vẻ mặt Yến Hoàn càng lúc càng phiền muộn.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Trần Tê thực sự đã đi rồi, vẻ mặt Yến Hoàn liền u ám, hắn mím chặt môi, hơi thở không ổn định.

Cậu họa sĩ nhỏ của hắn, Trần Tê của hắn, từ đầu đến chân đều là của hắn.

Nếu ai muốn cướp Trần Tê của hắn.

Vẻ mặt Yến Hoàn lạnh lùng, trong mắt tràn ngập sự nguy hiểm.

Yến Hoàn không ngại để kẻ đó đầu thai làm người lại lần nữa.