Chương 2

Từ trước đến nay Giang Dĩ luôn ngoan ngoãn, bỗng nhiên đẩy tay Giang Chu Hành ra, một tay nắm chặt xương quai xanh, tay kia giữ cổ tay Giang Chu Hành, truyền đạt sự run rẩy qua đầu ngón tay.

“Anh, anh nghĩ em ở lại chỉ vì cái danh phận này sao?!” Giang Dĩ chất vấn, đôi mắt đẫm nước, nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa.

Mắt thường có thể thấy được, Giang Chu Hành động tác tạm dừng.

【Giang Chu Hành hảo cảm +10! Thần cấp đạo cụ đã đưa vào kho —— Không khí chưa có gì xảy ra X1!】

Giang Dĩ cũng tạm dừng động tác, ánh mắt lập tức rơi vào hoảng loạn.

“Đạo cụ Thần cấp này có ích lợi gì?” Giang Dĩ tò mò hỏi, vốn dĩ cậu định bỏ nghề, chỉ vì tò mò về đạo cụ Thần cấp nên cậu mới quyến rũ Giang Chu Hành.

【Nhìn tên đoán nghĩa, chính là sau khi sử dụng đạo cụ này, thì cái gì cũng sẽ không xảy ra.】

Thế giới đột nhiên trở nên yên lặng, tĩnh đến mức những lời này vang vọng trong tai Giang Dĩ.

Không làm, việc sai trái này một chút cũng không thể làm được, để cho rối tung lên đi.

“Đừng gọi tôi là anh, quá dơ bẩn.” Giang Chu Hành ném tay Giang Dĩ ra, anh lùi lại phía sau, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Giang Dĩ.

Giang Chu Hành từ trên giường lấy quần áo của mình, qua loa mà mặc vào người với tốc độ cực nhanh.

Giang Dĩ hít một hơi, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt, sau đó cậu lung lay đứng lên từ sàn nhà.

“Anh không cần phải đi, em sẽ tự đi! Anh thật sự nghĩ em thèm khát danh hiệu Giang thiếu gia này lắm sao? Làm Giang thiếu gia có ích lợi gì? Làm em trai của anh thì có ích lợi gì? Có anh trai nhà nào áp em trai mình trước gương như anh không, lại còn mắng em trai mình đê tiện!”

Gương mặt Giang Dĩ sinh ra thấp kém, gần như thiên hướng diễm lệ, nhưng lại không đẹp.

Trên cổ Giang Dĩ còn lưu dấu tay ác ý của Giang Chu Hành, nguyên chủ quen đến năm người, cho nên mỗi lần bọn họ quan h.ệ, nguyên chủ đều sẽ khẩn cầu đối phương không cần để lại dấu vết, nhưng thứ đổi lại lại là sự chà đạp ác liệt hơn.

Đủ loại này chồng chất lại, khi cậu đứng cùng Giang Chu Hành nói những lời này, ánh mắt khinh bỉ của Giang Chu Hành rõ ràng không thể tả.

“Vậy cậu đi đi.” Khóe miệng Giang Chu Hành khinh miệt kéo lên, giọng điệu tuỳ tiện, anh không tin Giang Dĩ sẽ thực sự đi.

Sau đó Giang Dĩ thực sự mặc lại quần áo, không mang theo gì, xoa cơ bị đau ở bên hông, khập khiễng dựa tường đi ra khỏi phòng.

“Cậu là thật cao quý, cậu không dơ bẩn, được rồi chứ gì!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Chu Hành, Giang Dĩ vừa mắng anh vừa kiên định bước ra ngoài, cho đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất ở góc tường.