Chương 5.1: Kiếm tôn Tu Vô Cực

Editor Mạnh Thường Ca

Sau khi Thôi Bại rời khỏi Ngư Sơ Nguyệt thu hồi khuôn mặt tươi cười giả tạo, mặt nàng trầm xuống, bình ổn lại nhịp tim.

Nàng từ từ ngồi lên chiếc giường hàn ngọc, chậm rì rì nâng lên cái cổ tay bị cắn kia híp mắt nhìn.

Da thịt trắng nõn bóng loáng, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ miệng vết thương nào, chỉ hơi sưng đỏ mà thôi.

Mạch máu màu xanh lá cây ẩn dưới làn da hơi mỏng đang nhẹ nảy lên.

Dư vị của xúc cảm bị cắn lúc đó hiện lên trong tâm trí, đôi môi lạnh lẽo, hàm răng sắc nhọn, lúc kết thúc còn dịu dàng liếʍ một cái.

Đôi mắt hắn hơi nheo lại khi hút máu, thần sắc chăm chú, cùng với đôi môi mỏng nhiễm một màu đỏ tươi.

Môi răng của hắn băng hàn, linh khí chữa miệng vết thương cho nàng cũng lạnh lẽo.

Có lẽ hắn chính là Băng linh căn ngàn năm hiếm gặp. Tu vi…… Nếu như là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử, vậy chắc đã gần tới gần kỳ Hóa Thần.

Không đánh được.

Nàng vẫn còn nhớ Triển Vân Thải đã từng nói, tên đệ tử được Trường Sinh Phong thu vào 6 năm trước còn chưa trụ nổi được nửa năm đã trốn khỏi tông môn đến nay vẫn chưa về. Cho nên nói, người bị Thôi Bại hút máu chỉ có thể sống được tối đa nửa năm sao?

Đừng nói là nửa năm, dù cho nàng thêm năm mươi năm cũng không có khả năng đánh được Thôi Bại.

Mật báo thì chính là tự tìm đường chết. Nói ra chuyện này cũng chẳng có ai tin nổi, họ chỉ cho rằng nàng bị rối loạn tâm thần, nói không chừng còn sẽ chê cười nói cho Thôi Bại nghe.

Thôi Bại không sợ.

Nhưng mà.

Tuy rằng mình không thể đánh nhưng lại có thể nghĩ một biện pháp khác, để người khác đấu với hắn.

Ngư Sơ Nguyệt nhắm mắt lại, ngã xuống chiếc giường hàn ngọc, nương theo luồng linh khí băng hán trơn bóng kia mà tỉnh táo lại, nhanh chóng lên kế hoạch.

Lúc trước nữ xuyên qua dùng nửa tài sản để mua chuộc được một trong Tứ Thánh, có được một kiện Linh Khí nguyên huyết của kẻ phản bội rồi xông vào Thủ Hộ Giả Chi Vực.

Kẻ phản bội kia cực kỳ cẩn thận, từ đầu đến cuối cùng chưa từng lộ mặt, chỉ giao dịch với nữ xuyên qua thông qua một người trung gian.

Khi mở ra cấm chế nửa giọt nguyên huyết kia sẽ bị tiêu hao, không cần phí lo rằng sẽ để lại nhược điểm.

Nhưng điều mà kẻ phản bội không nghĩ tới chính là, nữ xuyên qua thế mà lại để lại một tay. Sau khi nàng ta mở ra cấm chế đã kịp thời phong ấn một sợi hơi thở cuối cùng của kẻ phản bội vào trong Linh Khí, sau đó đem cái vật chứng này giấu ở dưới bia Giới.

Nàng ta tính toán định sau khi chuyện thành sẽ nương theo hơi thở tra ra thân phận kẻ phản bội, uy hϊếp hắn để bòn rút ích lợi, lại không dự đoán được Đệ Nhất Tiên Tôn lại lạt thủ tồi hoa, một bước đi này lại chính là có đi mà không có về.

Kiện Linh Khí kia, nhất định vẫn còn ở chỗ cũ.

Ngư Sơ Nguyệt đã vạch ra xong kế hoạch.

Lấy Linh Khí, lợi dụng nó, dẫn kẻ phản bội đối phó Thôi Bại.

Hoàn mỹ.

“Đừng xem thường Tiểu Ngư nhỏ bé nha, đại sư huynh biếи ŧɦái của ta.”

Ngư Sơ Nguyệt thần thanh khí sảng bò dậy, thay áo bào trắng, treo ngọc bài thân phận bà bội kiếm ở bên hông, sau đó mở rương gỗ đàn ra lấy cuộn tơ lụa xem kỹ từng quyển.

Tất cả đều là cơ sở nhập môn.

Cấm chế băng sương hơi rung lên, giọng của Chu Nhan vang lên: “Tiểu sư muội, có tiện gặp mặt không?”

Ngư Sơ Nguyệt triệt tiêu cấm chế, đi ra khỏi cái động phủ như vẫn còn tàn lưu mùi máu tươi.

Thoạt nhìn tâm trạng của Chu Nhan cũng không tệ lắm: “Tiểu sư muội, ta đem tất cả công pháp nhập môn thích hợp cho tân đệ tử tới cho muôi, muội nhìn xem rồi tự chọn đi, vừa ý thì cứ dùng, không thích cũng không sao cả.”

“Cảm ơn Chu sư tỷ.” Ngư Sơ Nguyệt nhận rương gỗ đàn Chu Nhan mang đến để vào trong động phủ.

“Đi,” Chu Nhan nói, “Đi xem đại sư huynh so kiếm! Hiếm lắm hôm nay huynh ấy lại hiện thân dẫn đường cho muội, sau đó bị các sư huynh đệ chặn đường!”

Nghe thấy ba chữ đại sư huynh ba, Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy cổ tay ẩn ẩn đau.

Sau một lát, lòng mang theo nguyện vọng tốt đẹp nhưng không thực tế ‘ nhìn đại sư huynh bị chỉnh và quần ẩu ’, Ngư Sơ Nguyệt đi nhờ trên phi kiếm của Chu Nhan tới đài so đấu.

“Đại sư huynh tu vì gì rồi? Huynh ấy tu luyện công pháp gì vậy sư tỷ?” Nhân cơ hội tìm hiểu tình hình của địch.

Chu Nhan trả lời: “Nguyên Anh đại viên mãn, tu kiếm, kiếm thuật vô cùng tinh thâm huyền ảo, có thể chiến với Hóa Thần kỳ. Đến cả các sư thúc sư bá cũng không thích đánh với huynh ấy, sợ lỡ thua thì mất mặt!”

Ngư Sơ Nguyệt: “……”

Quả nhiên, đạo cao một thước ma cao một trượng.

Hút Huyết Quái, sao có thể không lợi hại được?

“Thật lợi hại, đại sư huynh nhập tông khi nào vậy?”

“Cũng chỉ mới trăm năm.” Chu Nhan cười nói, “Tiểu sư muội, muội có biết đệ tử thủ tịch đời trước là ai không?”

“Ai vậy?”

“Bạch Cảnh Long. Trước khi Thôi Bại vào tông, Bạch Cảnh Long đã làm đại sư huynh 400 năm. Lúc vừa mới bị đánh bại, ngày nào Bạch Cảnh Long cũng khắc chữ " Thôi" lên con người gỗ.”

“Phụt!” Ngư Sơ Nguyệt cười thành tiếng, u ám ở trong lòng bỗng nhiên tan hơn nửa.

Bạch Cảnh Long là đạo lữ của Chu Nhan.

Ngư Sơ Nguyệt âm thầm suy nghĩ, chờ đến sau khi giải quyết Thôi Bại xong, tên tuổi đệ tử thủ tịch sẽ lại về tay của sư huynh Bạch Cảnh Long, đến lúc đó có lẽ có thể thông qua quan hệ với sư tỷ Chu Nhan đi cửa sau, hái luôn một cây nấm Kim Quang Huyền Linh không?

Hấp dẫn!

Rất nhanh đã đến đài so đấu.

Nói là ‘ đài ’, thật ra đúng hơn là một quảng trường rộng lớn.

Mặt đất lát gạch màu đen thật lớn, ánh sáng kim sắc của cấm chế như ẩn như hiện, chảy xuổi ở trên hắc thạch bóng loáng như gương, làm tiêu tan những tác động khi chiến đấu —— nếu như không thiết lập cấm chế, chi phí sửa chữa mỗi năm từ việc so đấu giữa các đệ tử cũng có thể làm tông môn phá sản mười lần.

Thôi Bại đứng ở trung tâm trên đài so đấu, một tay cầm kiếm.

Xung quanh hắn có mười bạch y đệ tử vây quanh, mỗi người đều đang xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.

“Đại sư huynh, mau chú ý!”

Vị dẫn đầu kia ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người sôi nổi xuất kiếm, tấn công Thôi Bại.

Thế mà lại là một tổ kiếm trận.

Không hổ là tông môn đệ nhất thiên hạ, đến cả quần ẩu cũng phải chú ý kết cấu.

Hai mắt Ngư Sơ Nguyệt tỏa ánh sáng, âm thầm nắm chặt cái tay bị cắn ở phần cổ tay kia, thầm nghĩ, mau lên! Đánh hắn!

Thôi Bại đứng giữa đài bỗng nhiên nâng mí mắt, thanh thanh lãnh lãnh liếc mắt một cái, trùng trùng hợp hợp bắt được Ngư Sơ Nguyệt đang lộ vẻ mặt hưng phấn nghiến răng nghiến lợi.

Ngư Sơ Nguyệt: “…… Đại sư huynh tất thắng!”

Gió chiều nào theo chiều ấy, không hề có tiết tháo.

Chiến đấu bắt đầu.

Chỉ thấy các đệ tử vây công Thôi Bại toàn lực phi lên, phi kiếm chứa đầy linh khí rời tay lao đi, lơ lửng ở trên đỉnh đầu, dưới chân đi theo tiết tấu có quy luật nhịp nhàng, chỉ trong chốc lát một cái kiếm trận bát quái xuất hiện ở trên đài so đấu hắc thạch, phi kiếm hoà vào trong trận , không giống như là kiếm, mà như là ánh sáng.

Kiếm trận bạch quang kia huyền diệu phi phàm, tiếng kiếm minh như ẩn như hiện, sát khí khắp nơi, mỗi bước đều là bẫy rập.

Vị dẫn đầu kia cười hắc hắc: “Đại sư huynh, vì đã khi dễ huynh lần này nên sư đệ đã thỉnh hai vị lão quái vật Tần, Liêu đang bế quan rời núi, hôm nay, các sư huynh đệ nhất định phải ấn huynh ở trên đài so đấu, cọ xát một lần!”

“A, rất thú vị.” Chu Nhan nói, “Đại sư huynh nguy rồi. Hai vị sư huynh Liêu, Tần đã sớm tiến vào sơ kỳ Hoá Thần vào trăm năm trước, hai mươi năm trước bại dưới tay đại sư huynh đã cùng nhau bế quản. Hiện giờ hai người này liên thủ, lại còn có thêm Vô Cực Bát Quái Trận, rất thú vị.”

Tuy trong người Ngư Sơ Nguyệt không có tu vi nhưng thần hồn và nhãn lực của nàng lại cường đại hơn người bình thường rất nhiều.

Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra được, hai luồng ánh sáng của mắt trận bùng cháy mạnh, hai người này dẫn dắt toàn bộ thế trận, vô cùng sắc bén hung ác.

Thôi Bại vẫn chưa xuất kiếm.

Hắn đứng ở tâm trận, thỉnh thoảng giơ vỏ kiếm lên chặn lại đòn tấn công trước mặt. Toàn bộ thế giới dường như đang chuyển động xung quanh hắn.

“Tích linh khí ở bên trong, trở lại nguyên trạng!” Chu Nhan nói, “Nhìn trong khắp tam giới, tu vi dưới Đại Thừa duy nhất chỉ có một mình đại sư huynh có thể làm được.”

Tuy rằng không giống những nữ đệ tử khác kích động không thể kiềm chế nổi, nhưng trên mặt Chu Nhan vẫn tỏ vẻ tự hào mười phần.

Tên Hút Huyết quái Thôi Bại này, đã là kiêu ngạo của Thiên Cực Tông.

Ngư Sơ Nguyệt tang thương nhìn vị người như ngọc đứng ở tâm trận kia.

Hắn vẫn một tay cầm vỏ kiếm, một tay nắm chặt, tinh chuẩn đỡ được những kiếm ý sinh ra trong bát quái trận, hắn không hề di chuyển vị trí dù chỉ một tấc.

close

Trong trận truyền ra một tiếng cười quái dị: “Thôi Bại, hôm nay, ta cùng Tần sư đệ đã chuẩn bị bí quyết chuyên để khắc chế huynh! Huynh chuẩn bị quỳ xuống nhận thua đi!”

“Lên.” Thôi Bại thanh thanh lãnh lãnh phun ra một chữ, cuối cùng cũng rút kiếm.

m thanh réo rắt xuyên qua đài so đấu, làm người ta có chút phát lạnh.

Hắn nghiêng người dẫn theo kiếm, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Hai mắt trận bỗng nhiên động.

Chỉ thấy ánh sáng của bát quái trận bùng cháy mạnh, linh khí chảy xuôi như nước, tất cả chảy vào mắt trận.

Linh triều kích động, hai người mắt trận huyễn ra tàn ảnh, một đen một trắng, mang theo uy lực của vạn quân trảm thẳng về phía Thôi Bại!

“Huynh cho rằng lấy cái tên Thôi Bại, thì thật sự bất khả chiến bại sao! Ăn một kiếm của Tần Thua ta đi!”

“Tiếp một kích của Liêu Quỳ ta!”

Ngư Sơ Nguyệt vẫn chưa phát hiện chỗ nào không đúng, nàng tập trung tinh thần nhìn hai đạo kiếm quang chém về phía Thôi Bại, bỗng nhiên nghe thấy ở bên cạnh vang lên tiếng cười.

Chu Nhan vô ngữ đến cực điểm: “Cái gì mà bí quyết, chỉ là sửa tên thôi! Cho rằng sửa cái tên là có thể đánh thắng được sư huynh Thôi Bại sao! Hai người này, thật là……”

Ngư Sơ Nguyệt phản ứng: “Phụt ha ha.”

Thôi Bại bất bại, Tần Thua không thua, Liêu Quỳ không quỳ.

Người Thiên Cực Tông, thật sự là cực kỳ thú vị —— ngoại trừ Thôi Bại.