Chương 4.1: Hắn là Hút Huyết Quái

Editor: Mạnh Thường Ca

Nhìn thấy Thôi Bại, trong đầu Ngư Sơ Nguyệt không khỏi quanh quẩn hiện ra ba chữ —— có tiên khí.

Hắn mặc áo bào màu trắng rất bình thường của đệ tử trong tông, cũng không phải pháp khí nhưng trên người như có ánh trăng lưu chuyển, có sắc ngọc mờ mịt, có thanh phong vờn quanh, sát ý cũng như có như không, sẵn sàng chờ đợi để tấn công.

Liếc mắt nhìn một cái lại khó có thể phân biệt được dung nhan của hắn.

Chỉ biết sắc mặt hắn không hề thân thiện một chút nào. Lạnh như băng. Là chân truyền của Tổ sư gia.

Ngư Sơ Nguyệt không dám lỗ mãng, chỉnh tề thi lễ: “Đại sư huynh.”

Nàng biết vị đại sư huynh này cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với nàng. Còn chưa nhập môn đã muốn này khiêu chiến đệ tử thủ tịch, chính là kiểu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ngu xuẩn, hoặc là trà xanh cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý hắn.

Cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Loại chuyện này càng bôi càng đen.

Điều mà Ngư Sơ Nguyệt có thể làm chính là cố gắng giữ khoảng cách với hắn, đừng chọc người ta ghét, đợi trong tương lai khi thời cơ đã chín muồi thì nói cho hắn biết, nàng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần một lòng muốn xé nấm mà thôi.

“Đi theo ta.” Thôi Bại lạnh giọng nói.

Hắn một tay nắm kiếm, đi qua người nàng hướng về phía đại điện tử kim Đăng Tiên Cung.

Ngư Sơ Nguyệt nhắm mắt theo đuôi bước lên bậc thang, nàng nhìn thấy đại điện này có thể nhìn thấu trước sau. Trong điện có mười hai loan trụ, mây tía lượn lờ. Gạch lát dưới chân là linh ngọc màu xanh đen, một chân dẫm lên còn nổi lên những gợn sóng sương mù như những cánh hoa đang nở ra.

Thật sự là bộ bộ sinh liên.

Quản sự sớm đã một tay nâng mộc bàn, một tay cầm Đan Thư Ngọc Giám, chờ ở đó.

Ngư Sơ Nguyệt dựa theo chỉ dẫn, đâm thủng đầu ngón tay nhỏ máu lên Ngọc Giám. Liền thấy phía sau danh lục những sợi tơ máu tinh tế mờ mịt tạo thành ba chữ nhỏ ‘ Ngư Sơ Nguyệt ’.

Quản sự nói: “Đan Thư Ngọc Giám có thể kiểm tra linh căn, tuy tông môn không chú trọng căn cốt mà trọng tâm tính, nhưng nếu tư chất thật quá kém cỏi đến nỗi bùn loãng không thể trát tường thì cũng đành chỉ có thể nuôi thả. Nhìn ngươi mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, linh căn tuyệt đối sẽ không kém! Lão Dương ta nhìn người vẫn luôn rất…… Ách!”

Chỉ thấy ba chữ nhỏ ‘ Ngư Sơ Nguyệt ’ dần dần trở nên trong suốt, như là một vệt nước nhỏ lưu lại bên trên mặt Ngọc Giám, không hề có cảm giác tồn tại.

“A! Không có linh căn.” Quản sự lộ vẻ mặt răng đau, nắm tay chống môi dưới, ho khan một tiếng, “Cái này, đừng nghĩ không thông nhé, không có linh căn cũng chưa chắc là chuyện xấu, vận khí mà tốt nói không chừng chính là Tiên Thiên Đạo Thể vạn năm hiếm gặp!”

Ngư Sơ Nguyệt mỉm cười: “Mượn cát ngôn của ngài.”

Quản sự thấy nàng không tỏ ra chút nản lòng thoái chí nào, khóe miệng kéo lên, thái độ có trách nhiệm bổ sung nói thêm: “Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, con cũng đừng tùy tiện nghe. Đừng coi là thật nhé, miễn đến lúc đó lại thất vọng lớn hơn, Tiên Thiên Đạo Thể cũng không phải cải trắng đầy đất. Nếu như thật sự không có thì vẫn còn có thể làm quản sự mà, mỗi tháng linh thạch được lĩnh vẫn nhiều hơn đệ tử thường ba thành đấy!”

Trong lòng Ngư Sơ Nguyệt có chút cảm khái.

Trước đây nữ xuyên qua cũng đã đi qua một số tông môn.

Từ lúc kiểm tra linh căn, Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé. Đội trên đạp dưới, đấu đá lẫn nhau, khắp nơi đều có thể bị trưng sắc mặt.

Phong cách của Thiên Cực Tông thật sự khác biệt quá lớn.

Sống ở nơi này, hẳn là sẽ rất thú vị.

Sau khi đăng ký xong, Ngư Sơ Nguyệt giơ hai tay nhận mộc bàn, rũ mắt nhìn.

Chỉ thấy trên mộc bàn có một bộ đạo bào màu trắng mới tinh, một thanh bảo kiếm bình thường, và một ngọc bài thân phận.

Từ đây, nàng đã là đệ tử chính thức của Thiên Cực Tông.

Khoảng cách tay xé nấm, lại gần hơn nữa rồi.

Xử lý xong thủ tục nhập tông, Ngư Sơ Nguyệt theo đuôi Thôi Bại, xuyên qua Đăng Tiên Cung.

Sau khi bước ra khỏi cửa lớn được mạ vàng của đại điện, sương mù tan đi trước mắt chợt sáng ngời thông suốt.

Chỉ thấy bốn tòa sơn phong như phá vân mà ra, đứng yên lặng ở giữa thiên địa mênh mang. Tường mây bảy màu như những tấm lụa vòng quanh bảo sơn. Giữa núi rừng xanh tươi thềm đá bạch ngọc như ẩn như hiện, những thác nước dựng thẳng đứng như ở trên cửu thiên.

Rộng lớn, trống trải. Bốn tòa sơn phong, đã tự trở thành thiên địa một phương.

Ngư Sơ Nguyệt nhịn không được cảm khái: “Lúc trước Đệ Nhất Tiên Tôn thu Tứ Thánh thân truyền chẳng lẽ là vì nơi này có bốn ngọn núi lớn sao.”

Phong thuỷ bảo địa, thu bốn đồ đệ để chiếm núi.

Quản sự đi theo phía sau tiễn đưa nàng bật cười: “Cũng không phải! Những ngọn núi này chính là do thánh nhân dời từ nơi khác tới cho các Tổ sư gia!”

Di sơn hải đảo!

Ngư Sơ Nguyệt sửng sốt trong một lát mới lấy lại tinh thần.

Dời một tòa tiên sơn lớn như vậy cho đồ đệ, bút tích thật lớn.

Không hổ là là người đàn ông mạnh nhất thế gian.

Nữ xuyên qua, đúng là tự tìm đường chết.

Nàng yên lặng cảm khái một lát đã thấy Thôi Bại bước xuống bậc thầm bạch ngọc, thân ảnh đã hoàn toàn đi vào trong bóng phỉ thúy. Nàng chạy bước lớn nhanh đuổi theo, khi tới gần thì thả chậm một bước, đi ở bên tay trái hắn, cẩn thận duy trì khoảng cách hơn hai thước.

Thỉnh thoảng gió trên núi chuyển hướng làm nàng có thể ngửi được mùi hương cực thanh đạm ở trên người hắn, như mùi trúc được thấm trong băng tuyết.

Thôi Bại không ngự kiếm.

Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy hết sức bình thường. Loại người gắn mấy cái chữ to ‘ người sống chớ lại gần ’ trên đỉnh đầu như hắn sao có thể thân cận với một người phụ nữ.

Ngẫm lại cũng thấy thật khó xử.

Một đường không nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người mà quanh quẩn ở trên thềm ngọc thật dài.

Ngư Sơ Nguyệt chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào. Nàng đã phải ở một mình quá lâu rồi, an tĩnh như này lại làm nàng cảm thấy như trở lại chính mình.

Nàng đi theo phía sau Thôi Bại, men theo những bậc thang màu trắng uốn lượn trong núi, ước chừng đi bộ một canh giờ mới đến cửa ngọn núi Trường Sinh Phong.

Sơn môn là một chiếc cổng cao cao mười trượng bằng thanh ngọc, đường cong hào hùng phác họa hình dạng cổ xưa. Dưới cổng ở phía bên trái có một vị nữ đệ tử e lệ ngượng ngùng đang canh giữ.

Khi Thôi Bại bước lên bậc thềm đá cuối cùng, nữ đệ tử bước nhanh tới, tiến đến gần hắn.

Ngư Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn, à đã gặp rồi, Lâm Liên Liên.