Editor Mạnh Thường Ca
Ngư Sơ Nguyệt nâng tay lên lau lau nơi lạnh lẽo trên má.
Hàn kiếm của Thôi Bại vẫn cứ nghiêng ở trước người nàng.
Nàng xoay người, kiên cường nhìn chăm chú Thôi Bại: “Đại sư huynh, trước tiên xin huynh từ từ hãng đưa muội lên đường, muội cảm thấy muội vẫn còn giá trị nghiên cứu, giữ muội lại quan sát nhiều hơn nói không chừng hy vọng để phá được án yêu ma hoành hành này ở trên người muội!”
Nguy cơ sinh tử như lửa cháy đến lông mày bao phủ đỉnh đầu, nhất thời nàng không rảnh lo buồn đến chuyện mình đã nhiễm phải tà hoa, chỉ nhớ thương việc nên cầu sinh như nào ở dưới kiếm trước mặt Thôi Bại, đừng để hắn tùy tay một kiếm băm chết.
Thôi Bại: “……”
Hắn liếc mắt nhìn trên mặt đất một cái, thu kiếm lại vào bao, một tay giơ lên không trung nắm chặt.
Chỉ thấy đóa bạch ngọc lan trên mặt người chết phá thể mà ra, phi về phía hắn.
Giờ phút này Ngư Sơ Nguyệt đang ở " trong ngực " Thôi Bại, quả thực nàng giống như trở thành bia gỗ vậy. Nàng mở to hai mắt hoảng sợ nhìn đóa hoa quái quỷ kia tới gần.
Nó cực kỳ đẹp.
Cánh hoa trắng tinh trong suốt tựa như viên ngọc đang ở trong nước, tuyệt mỹ nở ra bốn phía, để lộ ra những nhụy hoa nhỏ nhắn mềm mại đạm màu hồng nhạt.
Nhìn không ra bất kỳ vấn đề gì nhưng sau lưng nó lại che giấu những thứ âm u tà ác, lại làm người ta sởn tóc gáy, không rét mà run.
Ngư Sơ Nguyệt đang định co rúm lại thì nghe thấy trước người vang lên âm thanh đồ vật bị đóng băng, đóa quỷ ngọc lan này đã bị băng sương bao lại, bị đông lại thành một đóa hoa tuyệt mỹ ở trong băng.
Thì ra Thôi Bại là kiếm đạo song tu!
Băng hoa dừng ở trong tay Thôi Bại, hắn nâng nó lên đưa tới trước mắt, híp mắt xem.
“Đoan Mộc Ngọc?” Hắn nhíu hai hàng lông mày, giống như muốn nhìn ra dung mạo của một người từ trên đóa hoa này.
Đoá hoa này với Đoan Mộc Ngọc, có thể nhấc lên quan hệ gì được đây?
Ngư Sơ Nguyệt nói: “Môn nhân xảy ra chuyện của Vạn Kiếm Môn nếu đã truyền lại cái tên này, nói vậy là bọn họ đã tra được manh mối gì đó, Tu Vô Cực chắc chắn lần theo manh mối đó. Có manh mối nhưng lại cất giấu, đến lúc tra ra được chút gì đó thật, hắn thật đúng là nghĩ đó chính là bản lĩnh của mình.”
“Chỉ bằng Tu Vô Cực.” Có lẽ Thôi Bại xem Ngư Sơ Nguyệt sống không được bao lâu nữa nên nói cũng nhiều hơn chút, “Người này ngoan thẳng ngu dốt, làm binh khí, miễn cưỡng cũng có thể dùng một chút. Cái khác, không được.”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Lợi hại, đường đường là Kiếm Tôn Tu Vô Cực, đệ nhất nhân kiếm đạo, ở trong miệng Thôi Bại lại là một cái chày gỗ —— chày gỗ cũng có thể làm binh khí sao.
Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh: “Trường Sinh Tử chỉ dạy một chiêu há miệng sau lưng này sao!”
Tu Vô Cực cũng không biết đã trở lại từ khi nào.
Thôi Bại nhìn hắn một cái đứng đắn mà trả lời: “Thứ nhất, không phải sau lưng. Thứ hai, lời bình đúng trọng tâm.”
Tu Vô Cực: “……” Nghĩ hắn không biết giận à.
Ngư Sơ Nguyệt giải thích: “Đại sư huynh là nhìn ta sắp chết rồi nên tâm tình cực kỳ tốt, lúc này mới hiếm khi mà nói nhiều hơn một chút.”
Tu Vô Cực: “……”
Sau một lúc lâu, mày kiếm nhíu lại: “Ngươi chạm vào rồi?”
Ngư Sơ Nguyệt gật gật đầu: “Bị bắn một chút.”
Đầy bụng lửa của Tu Vô Cực lập tức như bị hất một chậu nước lạnh.
Dù sao cũng là…… cô nương có ngoại hình y như đúc với Dao Nguyệt.
Cho dù tính tình không tốt nhưng đặt gương mặt này trước mặt cũng vẫn có thể xem là sự an ủi lớn lao.
Nhưng nàng ấy sẽ chết sao?
Người sắp chết, sao lại vẫn vô tư vô sầu như vậy?
“Ngươi không sợ?” Hắn bật thốt câu hỏi, “Ngươi chỉ là một nữ tử nho nhỏ, sao lại không sợ?”
Ngư Sơ Nguyệt rất phối hợp ôm lấy cánh tay mình, run bần bật: “Ta rất sợ hãi đấy! Hay là ta thử xem có thể khóc chết yêu ma này nhé?”
Tu Vô Cực: “……” Hắn có chút không rõ là mình có vấn đề hay là đầu đối phương có vấn đề.
“Đi thôi.” khuôn mặt thanh lãnh của Thôi Bại cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ngư Sơ Nguyệt đuổi theo hắn, tò mò mà nhìn băng hóa trong tay hắn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nó mọc ra từ trong cơ thể của một người thật sự là không nhìn ra được nửa điểm dị thường.
Thôi Bại dùng dư quang liếc nàng trong chốc lát, không khỏi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ngươi thật sự không sợ sao.”
Ngư Sơ Nguyệt thành thật đáp: “Ban đầu là sợ. Nhưng muội phát hiện đại sư huynh hình như muốn xử lý muội, nên sự sợ hãi của muội chuyển đến trên người huynh. Sau đó phát hiện huynh cũng không gϊếŧ muội nên nhất thời mất hứng thú, thật sự không có cách nào để dậy nổi hứng thú đi sợ hãi tà hoa này.”
Thôi Bại: “……”
Giờ khắc này, hắn thật lòng cảm thấy, trong óc của cô nương này có khả năng thật sự dùng để nuôi cá.
Chị thấy nàng nghịch ngợm mà giơ tay lên, vừa khom lưng xem xét băng hoa, vừa như vô tình nói với hắn: “Hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng hoa này phát tán trong không khí thông qua phấn hoa nhưng muội lại có ý tưởng khác.”
“Hả?” Thôi Bại dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy cặp mắt đen to của nàng vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào băng hoa, miệng nhàn nhạt nói: “Muội nhìn cây cối ở ven đường, đã nhiều ngày, phần lớn gió ở trong trấn đều là gió Đông Nam. Nếu như là phấn hoa, chỉ sợ sớm đã lan đến đầu kia rồi.”
Trên thực tế, tà hoa quấy phá trước sau lại chỉ ở phía nam thị trấn, cũng không qua chỗ nào khác.
Người đầu tiên xảy ra chuyện chính là một ông lão sống một mình, người thứ hai là ngỗ tác, sau khi ngỗ tác xảy ra chuyện hỏa hoạn, tà ám đã trộn lẫn vào quan binh và hàng xóm ngày đó tham dự dập lửa.
“Nước.” Thôi Bại lạnh lùng nói.
Ngư Sơ Nguyệt gật đầu: “Nếu như là do phấn hoa, ngày đầu tiên ở đây có nhiều quan sai như vậy đáng lẽ sẽ không chỉ có một mình ngỗ tác xảy ra chuyện. Có khả năng lớn là thông qua nước để lan ra. Đêm hôm ngỗ tác xảy ra chuyện lại có hỏa hoạn cho nên mọi người bận dập lửa, trong hỗn loạn đã làm tà ám tán vào trong giếng, cho nên sau đó mới có thêm nhiều người xảy ra chuyện.”
Thôi Bại quái dị nhìn nàng: “Nhưng ngươi vẫn bị dính.”
Vì sao nàng lại không sợ.
Ngư Sơ Nguyệt buông tay: “Muội cũng chưa nói muội không dính vào. Chẳng qua muội một lòng hướng về thương sinh, đã biết nguồn gốc của tai họa thì có thể cứu được thêm càng nhiều tính mạng của người khác, vui sướиɠ làm muội xem nhẹ an nguy của bản thân, người quan tâm đến dân và quốc giống như muội, nhất định phúc thọ lâu dài……”
Thôi Bại đã đi bước lớn về phía trước.
Để lại một mình nàng đứng nơi đó chém gió.
Khoé môi vạn năm bất động đang giơ lên một độ cung cực kỳ nhỏ bé, hắn cầm thân kiếm, vạt áo như nhiễm gió.
Ba người rất nhanh đã đi đến sân viện mà ngỗ tác ở.
Cái giếng để lấy nước dập lửa nằm ở cuối ngõ nhỏ cách đó năm trượng.
“Để ta tới.” Tu Vô Cực cản lại Thôi Bại và Ngư Sơ Nguyệt, thân thể hắn bay lên, một tấm Tịnh Hóa Phù được thêm một đạo linh khí của Đại Thừa Kỳ xuất hiện trên đầu ngón tay hắn sau đó bị hắn ném vào trong giếng.
Lúc ném lá phù hắn đã vận kiếm ý hộ thể, thuấn di đến miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống.
Sau đó liền nhìn thấy ánh sáng của bát quái linh trận hướng xuống giếng, chị vừa mới chạm vào mặt nước, tiếng vang sắc nhọn ‘ chi chi ’ vang lên, vô số côn trùng màu đen dài đỏ tóc vặn vẹo giãy giụa dưới ánh sáng vì bị thiêu đốt tỏa ra từng luồng khói đen.
Tu Vô Cực một tay bấm niệm thần chú, lệnh Bát Quái Tịnh Hóa Linh Trận xoay tròn ngày một nhanh hơn, đi sâu xuống giếng.
Sau đó liền thấy trong giếng giống như một căn nhà cũ bị cháy, tản ra khói đen dày đặc, nước giếng cũng sôi lên.
Tu Vô Cực tu kiếm đạo, đối với thuật pháp căn bản là dốt đặc cán mai, hoàn toàn nhờ vào tu vi siêu tuyệt để mạnh mẽ xua đuổi tà ma.
Nửa canh giờ sau, Kiếm Tôn tự tin cười, thu hồi pháp quyết, nói: “Đã giải quyết xong! Dễ như trở bàn tay.”
Cái này Ngư Sơ Nguyệt hoàn toàn tán đồng với câu nói của Thôi Bại —— vị Kiếm Tôn này, cũng cũng chỉ có thể dùng như kiếm, đầu óc thật sự không đủ dùng.
“Đã nhiều ngày rồi nên tà ám chắc chắn đã khuếch tán, ảnh hưởng đến toàn bộ phía nam của trấn, cho nên sẽ có nhiều nguồn nước cũng bị ô nhiễm như này. Nếu như lúc này đã nói giải quyết xong thì vẫn còn sớm. Huống hồ, nguyên nhân và kẻ chủ mưu ở sau màn cũng vẫn chưa sa lưới, lúc nào cũng có khả năng ngóc đầu trở lại.” Nàng nói.
Còn có một câu nàng chưa nói, Tịnh Hóa Phù lại không thể áp dụng lên người sống, cho dù đã giải quyết được vấn đề ở nguồn nước, nhưng lại không thể giải quyết những người đã bị nhiễm cho nên họ vẫn như cũ chỉ có thể chờ chết. Bọn họ phải làm sao bây giờ? Ngư Sơ Nguyệt phải làm sao bây giờ?
Một đại kiếm tu giống như Tu Vô Cực sẽ không thật sự quan tâm đến sự sống chết của người thường.
Khóe miệng Tu Vô Cực nhếch lên, giơ một bàn tay lên nói: “Tất nhiên ta hiểu.”
Ngực mới vừa dựng thẳng liền nhìn thấy một dấu tay đen xì cực kỳ chốn mắt thì mình xuất hiện ở chỗ không thể miêu tả.
Từ khi nào mà trước ngực cũng có dấu tay của Cố Diệu Oánh kia vậy? Kiếm Tôn đại nhân lại chẳng có một chút ấn tượng nào.
Nhớ tới hành động từng bước như tằm ăn lên của nữ tử kia, phía sau lưng Tu Vô Cực ẩn ẩn chảy mồ hôi lạnh.
Lợi dụng vẻ bề ngoài nhu nhược đáng thương, trong bất kỳ bất giác lại chạm vào hắn thật nhiều lần, hắn thế nhưng lại chẳng cảm thấy gì lạ thường!
Một chiêu Tích Cốc Đan kia của Ngư Sơ Nguyệt nhưng thật ra đã vạch trần toàn bộ tâm tư của tiểu Cố thị.
Ngư Sơ Nguyệt……
Tu Vô Cực nhịn không được thầm nghĩ, nữ nhân này quả thật là ngoan cố xảo trá, hoàn toàn không đơn thuần giống như Dao Nguyệt. Mặc dù lần này nàng có thể tránh được một kiếp, hắn cố ý cất nhắc nàng, thu nàng đến bên người hắn, vậy thì cũng chỉ là thế thân mà thôi, với loại người bất hảo này, căn bản chẳng thể nói lên bất kỳ tình cảm gì.
Có suy nghĩ như vậy nên ánh mắt hắn nhìn về phía Ngư Sơ Nguyệt không khỏi xuất hiện thêm mấy phần bá đạo: “Đến bên cạnh ta, Thôi Bại chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh, làm sao có thể bảo vệ được ngươi!”
“Vèo!” Ngư Sơ Nguyệt cười, “Kiếm Tôn, lời này của ngài là hoàn toàn sai rồi. Hiện giờ ta đã nhiễm tà hoa, có thể nói là đã bất chấp tất cả, làm hay gặp phải chuyện gì nguy hiểm cũng chẳng thấy sợ hãi! Ngược lại là ngài đó, lúc nào cũng phải lên tinh thần để phòng bị đó nha! À nói đến phòng bị, hành động tiếp theo nên là để ta xung phong, che chở cho các người mới đúng.”
Tu Vô Cực: “……” Nữ tử này, là dựa vào cái miệng " ba,ba,ba " để vào Thiên Cực Tông đúng không?!
“Giải quyết nguồn nước trước.” Thôi Bại xách theo kiếm đi hướng bên trái.
Ngư Sơ Nguyệt tất nhiên đi cùng Thôi Bại.
Cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó là đạo lý mà nàng vô cùng minh bạch.
Về chút điểm tâm tư nhỏ của Tu Vô Cực nàng liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, đơn giản là muốn lấy nàng làm thế thân thôi, chính là cái loại suy nghĩ bố thí ân sủng, coi thường nàng.
Nhưng mà, biến moẹ con bà nó đi!
Khi tới giếng nước tiếp theo, Ngư Sơ Nguyệt xung phong nhận việc cầm lấy Tịnh Hóa Phù, dựa theo khẩu quyết mà Thôi Bại dạy cho nàng đốt nó, sau đó áp bát quái pháp trận trắng sáng kia xuống miệng giếng.
Bát quái trận chìm xuống nước.
Không chút động tĩnh.
Nàng tập trung sức mạnh, ra dáng ra hình mà tạo ra quyết tinh lọc rồi đẩy xuống giếng. "Trừ!"
Vẫn như cũ, không chút động tĩnh.
Ngư Sơ Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Thôi Bại: “Quả nhiên không phải cứ có tâm là có thể làm được việc, tu vi của muội quá thấp, đại sư huynh, huynh đến đây đi!”
Thôi Bại nói: “Ta đến cũng vô dụng.”
“Chỗ này lợi hại như vậy sao?! Đến cả đại sư huynh cũng không chơi được sao? Hay là kẻ chủ mưu phía sau màn thật sự đang ẩn thân ở đây?!” Ngư Sơ Nguyệt lập tức căng thẳng, theo bạn đăng mà đẩy Thôi Bại ra sau lưng mình.
Đúng, hàng thật sự muốn hắn chết nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Nơi này vẫn còn có rất nhiều người giống như nàng, thân nhiễm tà ám, đều chờ người trong tiên môn điều tra rõ chân tướng, trừ bệnh cứu người. Tu Vô Cực thì không đáng tin cậy, hy vọng chỉ có nàng và Thôi Bại, lỡ như nàng thật sự gặp phải chuyện xấu, Thôi Bại cũng có thể kế thừa y bát của nàng, hoàn thành di nguyện mà nàng chưa hoàn thành……
Đang suy nghĩ thì bị gián đoạn.
Thôi Bại mở miệng.
“Trong giếng không có gì đương nhiên chơi không được.” Lời còn chưa dứt, hắn đã quay lưng lại chắp tay đi đến chỗ tiếp theo.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như Ngư Sơ Nguyệt thấy khóe môi của hắn hơi cong lên.
Ngư Sơ Nguyệt: “……” Hắn thế mà lại học nàng, dùng từ ‘ chơi ’, đúng là hiếm có.
Hai người theo bản đồ giản dị tìm thêm được ba chỗ.
Hai trong số đó bị ô nhiễm, Ngư Sơ Nguyệt dưới sự chỉ điểm của Thôi Bại đã thành công nổ một đợt trùng, nàng vui mừng đến nỗi cười không thấy mắt.
Vừa quay đầu nhìn lại thấy đôi mắt đen tâm thúy của hắn đang bình tĩnh nhìn nàng.
Ngư Sơ Nguyệt hoảng sợ: “Đại sư huynh?”
“Ngươi thật sự không sợ.”
Nàng cúi đầu thở dài: “Đại sư huynh, thật không gạt huynh, cái mạng này của ta thật ra là nhặt lại được, sống lâu thêm một ngày thì chính là kiếm thêm được một ngày. Có thể được làm một chút chuyện gì đó mới lạ, cảm giác nói như thế nào đây….cầu thỏ đến bắt?”
Thôi Bại mặt không biểu tình mà nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, thần bí nói: “Nếu muội không thể sống đến cuối cùng, muội sẽ nói cho đại sư huynh một bí mật lớn liên quan đến sinh tử của huynh.”
Thôi Bại híp đôi mắt dài: “A? Sinh tử của ta?”
Ngư Sơ Nguyệt giảo hoạt cười, nói: “Hiện giờ vẫn chưa đến lúc!”
Thật ra nàng cũng chẳng sợ chết lắm.
So với chết, nàng càng sợ một chuyện khác xảy ra hơn —— sợ cây nấm kia bình yên vô sự, sợ cây nấm kia sẽ sống lâu trăm tuổi, sợ cây nấm kia sẽ có được cơ duyên tái tạo cơ thể, tiếp tục sống êm đẹp trên cõi đời này.
Không, nàng tuyệt đối không chấp nhận điều đó! Kết quả như vậy càng làm cho nàng đau khổ hơn gấp vạn lần so với cái chết!
Nếu như trước khi tà ám phát tác mà không thể tìm được phương pháp cứu mạng, vậy thì nàng sẽ nói cho Thôi Bại, trong Tứ Thánh, có một người đã phản bội Tiên Tôn, nàng đã ném tí vật phản ánh vào trước cửa động của Thôi Bại. Phản thánh nhìn thấy tín vật và thấy ánh mặt trời, nhất định tâm sinh nghi kỵ, thà gϊếŧ lầm chứ không bỏ sót.
Dù sao chuyện này cũng thật sự rất lớn.
Thôi Bại là người duy nhất có thể lấy được tiên cơ, đó là đó là một cây nấm có Huyết Đỗ Quyên.
Xé cây nấm đấy, ép huyết trong cây nấm ấy là có thể biết được thân phận thật sự của người phản thánh, có thể phòng bị trước —— đương nhiên đây là lừa hắn thôi.
Chỉ cần hắn có thể xé cây nấm kia là được.
Còn về những chuyện khác…. Nàng và hắn chẳng có giao tình gì cả! Quản sống chết của hắn làm gì.
Ngư Sơ Nguyệt bổ não một chút, con người trước khi chết thường nói những lời thật lòng, nàng sẽ kéo tay Thôi Bại, bộ dáng cẩn thận giao phó hắn nhất định phải đến giá cây nấm kia, nhất thời cảm thấy buồn cười liền bật cười thành tiếng.
Thôi Bại nhìn mà ngẩn ra.
Hắn nhíu hai hàng lông mày, lần đầu tiên rất muốn bổ thử đầu của một người để nhìn xem rốt cuộc bên trong là thứ gì.
Thật sự không phải sẽ là bể nước, bên trong có một con cá nhỏ màu hồng đang bơi đấy chứ?
Suy nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu, thần hồn tuyệt cường lại tự động bổ túc một hình ảnh cho hắn.
Dáng người mềm mại yểu điệu của nữ tử, hai cánh tay trắng nõn thon dài khua trong nước, hồng y sũng nước phác họa đường nét mạn diệu vô biên, dưới nước ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, nàng lướt qua chúng tự do tự tại bơi lội……
Con ngươi Thôi Bại co rút lại, vội vàng chuyển dời tầm mắt.
Tu Vô Cực thuấn di tới chỗ họ.
“Nguồn nước đã được giải quyết. Tiếp theo nên tra ở đâu?”
Ngư Sơ Nguyệt giật mình nhìn hắn: “Môn nhân của ngài không phải đã truyền lại manh mối rồi sao? Cho đến đây bị cắt đứt?”
Sắc mặt Tu Vô Cực hơi đổi: “Chỉ để lại một cái tên Đoan Mộc Ngọc.”
Ngư Sơ Nguyệt càng giật mình: “Vậy lúc vừa mới đi vào phía nam thị trấn, ngài không rên một tiếng đã thuấn di đi chỗ khác, thật ra cũng là không có mục đích chỉ là đi dạo?”
Tu Vô Cực: “……”
Vốn tưởng rằng do tà hoa quấy phá, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy được căn nguyên của nó, chỉ cần tiêu diệt là được. Hắn nào nghĩ được chuyện lại phiền phức như vậy?
Kiếm Tôn đại nhân cảm thấy thật mất mặt, dứt khoát chấp hai tay ra sau, cứng cổ nói: “Vậy chẳng lẽ ngươi lại biết tra từ đâu sau?”
“Tất nhiên là từ ngọn nguồn.” Ngư Sơ Nguyệt nói, “Từ trên người bị hại đầu tiên nhất định vẫn còn mai mối bị bỏ sót.”
“Con nuôi.” Nàng và Thôi Bại đồng thời nói.
Hai người liếc nhau, sau đó rất ăn ý mà dùng ánh mắt ‘ ngươi có thể lý giải sao ’ hướng về phía Tu Vô Cực dò hỏi.
Tu Vô Cực: “Ta sớm đã nghĩ đến tên con nuôi kia có vấn đề —— các ngươi khi ta là tên ngốc sao!”
Hai người cùng dùng ánh mắt trả lời, ‘ chẳng lẽ không phải sao? ’
Cặp mắt sinh động của Ngư Sơ Nguyệt còn tiếp tục bồi thêm một câu, ‘ Nếu đã biết con nuôi có vấn đề thì sao ngươi không sớm làm cái gì đi, thật sự là còn ngu hơn cả trong tưởng tượng. ’
Tu Vô Cực: “……” Thiên Cực Tông, cẩu tông, thiên hạ đệ nhất cẩu tông!
Một Nguyên Anh một Luyện Khí, đều là vô dụng! Vô dụng thôi! So đo với bọn họ làm cái gì! Bọn họ chỉ là đang ghen ghét với tu vi của mình!
Kiếm Tôn tự an ủi bản thân.
Trong giây tiếp theo đôi máy kiếm của hắn nhăn lại, ngưng trọng đánh giá Ngư Sơ Nguyệt.
Kiếm Tôn hành tẩu trên thế gian này cũng đã ngàn năm, cả nghìn năm qua hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân, cũng đã có rất nhiều nữ tử, nhưng hắn chưa bao giờ gặp người giống như Ngư Sơ Nguyệt.
Một nữ tử yếu đuối nhu nhược, biết mình chỉ còn một ngày để sống, thậm chí còn biết mình sẽ phải chết bằng một cái chết thảm thiết đáng sợ một cách dị thường, nhưng lại vẫn có thể tự nhiên chuyện trò vui vẻ như vậy sao?
Người như vậy, hắn đã từng gặp.
Hy sinh vì nghĩa, hào hùng vạn trượng, nhiệt huyết, con người có thể bộc phát ra khí khái như vậy. Nhưng hoàn cảnh bây giờ chẳng có đại nghĩa gì cả, tại sao nàng lại có thể đạm nhiên như vậy?
Nghĩ như vậy liền cảm thấy một thân lửa đỏ trước mặt phảng phất như bao phủ một vầng sáng mơ hồ, làm hắn có chút hoa mắt.
Tâm tư bắt đầu trôi đi làm hắn không khỏi có chút mờ mịt, mơ mơ màng màng đi theo nàng đến một tiểu viện độc lập.
Thấy nàng không nghĩ ngợi đã duỗi tay đẩy cửa viện kia, Tu Vô Cực đột nhiên hoàn hồn, lao đến trước mặt nàng, ngạo nghễ đẩy nàng ra sau lưng mình để bảo vệ, nói: “Ta tới.”
Tiêu sái lưu loát, lạnh lùng gọn gàng, nhất định có thể bắt được tâm tư của thiếu nữ.
Nhưng hắn lại không biết hai tên Thiên Cực cẩu ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu ——‘ đã kiểm tra xong, tên này thật sự là một đồ ngu. ’
“Kiếm Tôn.” Ngư Sơ Nguyệt gọi.
Bả vai Tu Vô Cực cứng đờ, tâm mừng thầm, hắn nhướng mày nghiêm trọng quay đầu: “Hả?”
“Ngài đã từng hỏi thăm rằng vị người chết này tên họ là gì không?”
Tu Vô Cực: “…… Chưa từng.” chỉ là một tên phàm phu tục tử đã chết rồi thôi, hỏi cái này làm gì!
Khuôn mặt của Ngư Sơ Nguyệt lộ vẻ thất vọng, ánh mắt dạo qua một vòng trên những dấu tay đen xì đan xen ngang dọc ở trên người hắn, lần thứ hai thở dài sâu kín.
Thôi Bại đi phía sau cửa nhanh chóng lấy ra một tấm mộc bài bổn giá nho nhỏ. *Kiểu bảng tên của gia đình đó ấy*
Chỉ thấy trên tấm mộc bài kia, đoan đoan chính chính khắc hai chữ ——
Đoan Mộc.
Hai con ngươi Tu Vô Cực co rút mạnh, trong lòng nhất thời không biết là do ảo não hay là kinh hãi.
Sau một lúc lâu, hắn ngơ ngác nói: “Đơn giản như vậy sao? Thì ra, người con nuôi mất tích mà chúng ta tra được kia lại là Đoan Mộc Ngọc, vì thế mới truyền tin lại?”
Ngư Sơ Nguyệt chậm rãi lắc đầu: “Bọn họ đúng là đã tra rà được cái tên Đoan Mộc Ngọc, nhưng cũng chỉ là tra được một cái tên mà thôi, không cần đến mức phải liều chết quay lại truyền tin, nhất định vẫn còn chuyện quan trọng khác.”
Nàng nhìn về phía Thôi Bại: “Đại sư huynh, về Đoan Mộc Ngọc, có chút manh mối gì sao?”
Thôi Bại cười như không cười, rũ mắt nhìn nàng: “Đoan Mộc Ngọc rời tông trốn đi đã gần 6 năm.”
Ngư Sơ Nguyệt sửng sốt một lát, cực chậm cực chậm mà mở miệng: “…… Không phải là Tiên Thiên Đạo Thể kia đấy chứ?”
Ngực Thôi Bại hơi rung: “Ờ.”
Ngư Sơ Nguyệt nhanh chóng kéo hắn ra ngoài cửa: “Cho nên người này không phải bị sư huynh hút chết sao?”
Thôi Bại lạnh lùng nói: “Ai bảo ta rút máu của hắn vậy.”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Thôi Bại nheo lại đôi mắt xinh đẹp hẹp dài: “Tiểu sư muội, thì ra trong mắt muội, ta lại là người như vậy.”
Tuy Ngư Sơ Nguyệt nhanh mồm dẻo miệng nhưng lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ thấy cơ thể Thôi Bại nặng nề ép sát xuống, khóe môi hiện lên nụ cười lương bạc, giọng nói thanh lãnh dán sát vành tai nàng vang lên: “Chỉ mới hút mỗi mình muội thôi đó, tiểu sư muội.”
Ngư Sơ Nguyệt hoảng sợ hít một hơi, đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.
Liền thấy trên dung nhan thanh lãnh tuấn mỹ kia, có một nụ cười xấu xa nhanh chóng biến mất, phảng phất như là ảo giác của nàng.