Chương 5: Thế giới vườn trường 5

“Không thích thì sau này đừng mang cơm cho cô ta.”

Cố Thừa Duẫn ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

Sau khi nói xong anh ta lại ngây người như phồng.

Đó là….Tô Giảo Giảo ư?

003: Thì ra namg chủ chán ghét nữ xứng là bắt đầu từ nhỏ! Giảo Giảo, cô thích nam chủ, nhanh, cô phải tủi thân, hiếu thắng chịu đựng muốn ăn món mà mình không thích!

Giảo Giảo trong lòng hiểu rõ, lập tức trợn tròn mắt, nước mắt muốn rơi mà không roi.

“Không phải….Không thích….Anh Thừa Duẫn….”

Nhìn cô giống như bị dọa, cúi đầu lay miếng sườn heo nhìn như muốn ăn kia.

Cố Thừa Huyên thấy Giảo Giảo như thế rất là đau lòng.

“Anh, anh hung gì thế! Em cũng không thích ăn món này, Giảo Giảo đi thôi, tôi mang cậu đi ăn món khác.”

Nói xong, anh lôi keo Giảo Giảo rời đi.

Diệp Điềm Nhi trợn mắt há mồm nhìn Cố Thừa Huyên thái độ khác thường, lại nhìn qua Cố Thừa Duẫn đang mặt lạnh.

“Anh Thừa Duẫn…”

Cô không biết nói như thế nào.

Cố Thừa Duẫn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Không cần quan tâm đến bọn nó.”

Hối hận, sẽ không, anh ta sẽ không hối hận.

Bên kia, Cố Thừa Huyên mang Giảo Giảo đi đến cửa hàng gần trường học hỏi cô muốn ăn gì.

Giảo Giảo nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:

“Muốn ăn bánh kem hoa quả!”

Đây là một món ăn của con người mà chị Mị Nhược cho cô ăn qua.

Cố Thừa Huyên gật đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của thiếu nữ.

Tay cô ấy sao lại mềm như thế? Tay Diệp Điềm Nhi cũng mềm mại vậy à?

Hai người đến tiệm bánh ngọt, Cố Thừa Huyên hòa phóng cà thẻ mua cho cô một cái bánh kem hoa quả 6 tầng.

Kết quả tất nhiên là….Ăn không hết.

Tình tiết nhỏ này rất nhanh sẽ qua đi, thái độ của Cố Thừa Huyên đối với Giảo Giảo lại không dưng tốt hơn rất nhiều.

Buổi chiều sau khi tan học, Giảo Giảo nhờ 003 nhắc nhở đã tìm được xe nhà họ Tô.

“Tiểu thư, thiếu gia nói là tan học trễ, cô có muốn đi về trước không?”

Tài xế hỏi.

Giảo Giảo lắc đầu.

003: Đúng rồi, cô phải kéo gần quan hệ với Tô Mục Viễn, hai người cầm kịch bản anh em thân thiết.

Cũng may Tô Mục Viễn không để Giảo Giảo chờ lâu lắm.

“Anh~”

Giảo Giảo đã học xong làm nũng, hành động theo thói quen.

Tô Mục Viễn đơ người một lúc, gật đầu.

Giảo Giảo được đáp lại, lại bắt đầu nói chuyện phiếm với 003:

“003, ngày mai tôi có thể không cần ăn cơm với Cố Thừa Duẫn không? Anh ta rất hung dữ a….”

Giảo Giảo không thích nam chủ một chút nào.

003: “Không được! Ký chủ, cô thích Cố Thừa Duẫn, cô phải mặt dày theo anh ta.”

Giảo Giảo rầu rĩ không vui gật đầu.

Tô Mục Viễn nhạy bén nhận ra cảm xúc của Giảo Giảo.

Anh nhìn khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo đáng yêu có ý buồn phiền, cũng không vui:

“Ai bắt nạt em.”

Anh hỏi.

Giảo Giảo hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Tô Mục Viễn, ánh mắt đỏ bừng.

Mi Nhược cũng đã hỏi qua cô như thế, lúc đó cô suýt chút nữa bị một con hổ ăn thịt.

“Anh…..”

Cô mới mở miệng đã bị 003 cắt ngang.

003: “Không thể nói! Không thể nói! Cốt truyện không có thiết lập Tô Mục Viễn chán ghét Cố Thừa Duẫn.”

Giảo Giảo chỉ có thể ngậm miệng, nhưng cả người chui vào vòng tay Tô Mục Viễn, như là con thú nhỏ cần an ủi.

Tô Mục Viễn cứng đờ ôm cô.

Anh sẽ điều tra rõ.

Anh nghĩ thế.

…..

Tô Mục Viễn tuổi nhỏ nhưng đã chịu giáo dục tinh anh từ nhỏ.

Điều tra coi bên người Giảo Giảo xảy ra chuyện gì, cũng là chuyện nhỏ mà thôi.

Anh rất nhanh đã điều tra ra là Cố Thừa Duẫn mắng Giảo Giảo.

Còn có con gái giúp việc Diệp Điềm Nhi kia.

Tô Mục Viễn biết dù là nhà họ Tô hay là chính mình, bây giờ không thể chống lại nhà họ Cố.

Nhưng anh sẽ cố gắng, sớm muộn gì sẽ có một ngày trả thù người đã bắt nạt cô.