Paris ngày càng trở lạnh, ra đường vốn cũng là một trở ngại nên hầu như mọi ngưới đều rút ở trong nhà để tránh những cơn rét ngoài trời. Trịnh Vỹ Thần từ lúc ở Trịnh Thị về thì chỉ ở trong phòng không hề bước chân ra ngoài tụ tập bạn bè như mọi lần, đều này làm Trịnh Phần cảm thấy muôn phần khác lạ.
Mọi việc chỉ thật sự được giải đáp khi Quý đem vào một bản hồ sơ, sau khi xem xong Trịnh Phần liền tức giận đi lên phòng Trịnh Vỹ Thần. Không cần gõ cữa bà trực tiếp đi vào, nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần đang xem gì trên máy tính, Trịnh Phần ném hồ sơ lên bàn, lạnh nhạt: "Giải thích đi."
Trịnh Vỹ Thần nhìn qua thứ nằm trên bàn rồi nâng khóe miệng: "Con chỉ là muốn tự mình lập một đế chế riêng thôi, cần giải thích sao?"
Không sai, bản hồ sơ đó là anh gửi cho mẹ, Trịnh Vỹ Thần anh muốn thành lập Tân Trịnh Thị của riêng mình.
Trịnh Phần khoanh tay, lạnh lùng nói: "Con có biết dự án này có bao nhiêu phần ngu xuẩn không? Ta bảo con giành mảnh đất vàng kia không phải để con làm trò cười cho thiên hạ."
"Con thật không hiểu vì sao mẹ lại cho là chuyện con tự lập lại là trò cười thiên hạ? Chẳng lẽ trong mắt mẹ, con vô dụng vậy sao?"- Trịnh Vỹ Thần nheo mày, bắt đầu không vui.
Trịnh Phần nói: "Tự lập khác với tự cao, con nghĩ kinh phí để đầu tư vào một công ty sẽ ít sao? Con nghĩ để lấy được đối tác cho một công ty sẽ dễ sao? Cho dù thành lập công ty riêng thì con vẫn sẽ phải dựa vào mối quan hệ của Trịnh Thị, con cho rằng như vậy là tự lập sao? Thật ngu xuẩn."
Trịnh Vỹ Thần có chút thất vọng nói: "Mẹ lúc nào cũng vậy, sao cứ phải phủ nhận con? Mẹ không bao giờ suy nghĩ cho con cả, mẹ bước vào phòng mà lại không hề gõ cửa, một chút quan tâm đến cảm nhận của con mẹ cũng không có."
Trịnh Phần tức giận nói: "Con đã 20 tuổi rồi, đừng ngây thơ như vậy được không? Bao năm nay con mang tiếng là chủ tịch nhưng con đã làm được gì cho Trịnh Thị, nhìn Vỹ Khang đi, chi nhánh bên Châu Á của nó phát triển mạnh biết bao, còn con? Nếu không nhờ mẹ luôn ở sau điều khiển thì con đã phá tan sản nghiệp của Trịnh gia này rồi."
"Phải là con bất tài được chưa, con không bằng Trịnh Vỹ Khang nếu mẹ không thích có thể giao đường dây con quản lý cho anh ta luôn đi, con vốn không ham cái cảnh ngồi một chỗ phê duyệt văn bản, con sắp điên lên rồi."- Trịnh Vỹ Thần đứng dậy lạnh lùng nhìn Trịnh Phần.
Bà đầy bất mãn nói: "Đây là thái độ của con sao? Ta nói cho biết, con là phần tử của Trịnh gia, ở cái nhà này sẽ không chứa chấp một tên vô tích sự, nếu con không thể thay đổi thì đừng nhận mình là người nhà họ Trịnh."
"Phu nhân."- Quý phía sau bước lên cản lại cơn thịnh nộ của Trịnh Phần, bà hít sâu một hơi rồi rời khỏi. Quý vỗ nhẹ vai của Trịnh Vỹ Thần rồi cũng rời đi.
Quay trở phòng của mình thì Trịnh Phần nghe thấy tiếng xe, bà quay qua hỏi Quý: "Nó lại đi rồi à?"
Quý bước tới cửa sổ nhìn xuống, thấy chiếc xe màu xanh lá đã rời khỏi, cậu nói: "Dạ."
Trịnh Phần thở dài: "Thằng nhóc này sao lại cứ bất cần đời như vậy chứ? Nó không làm tôi tức thì không ngủ ngon mà."
Quý bước tới: "Thật ra phu nhân... tôi..."
"Cậu cứ nói đi, tôi vốn công tư phân minh mà."
Quý lưỡng lự rồi mở miệng: "Thật ra phu nhân có bao giờ tìm hiểu lý do khiến nhị thiếu trở nên như bây giờ không? Là kể từ lúc bà ép cậu ấy rời khỏi quân đội."
Trịnh Phần nhìn Quý một lúc rồi không chút biểu cảm hỏi: "Thế nên lỗi là ở tôi?"- Quý im lặng không nói, Trịnh Phần thở dài ngồi xuống ghế: "Sau cái chết của Mỹ Ngọc tôi nghĩ nó đã chẳng còn hứng thú gì với quân đội nữa, xem ra quả là do tôi, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận, nó là người của Trịnh gia, nhiệm vụ của nó là kinh doanh chứ không phải bôn ba giữa nơi toàn là thuốc súng. Chỉ là thằng nhóc này sao cứ phải ngày càng buông thả như vậy, khiến tôi không chút nào an tâm. Cậu nói xem, nó muốn dùng cách này để trả lời cho sự ép buộc của tôi sao?"
Cả căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn hình bóng kiên cường đầy cô đơn của Trịnh Phần và sự cảm thông của Quý.
Vết thương ở tay lại bắt đầu dấy lên những cơn đau tê rần, loại thuốc đặc hiệu trị thương cô luôn sử dụng cũng không còn hiệu lực, Phụng Cơ dùng tay trái bấu thật chặt vào tay phải, móng tay ghim sâu vào tay nhưng cơn đau đó vẫn không tài nào lấn át vết thương, Evan thấy cô khó chịu như vậy thì bước lên: "Phụng tỷ, hay là chúng ta đi bệnh viện đi, nhìn chị khó chịu như vậy thật nghiêm trọng."
"Không cần."- Cơn đau ở tay chưa hết thì vết đạn bắn ở chân lại bắt đầu nhứt kinh khủng.
"Sao lại không cần, chị xem bây giờ chị vừa bị thương ở tay, chân cũng bị thương, nhiều vết thương như vậy làm sao chịu đựng nỗi?"
Phụng Cơ cười một cái rõ miễng cưỡng: "Chút vết thương này đã là gì, tôi chỉ cần ra hiệu thuốc mua thuốc thoa lên là ổn."
Phụng Cơ đứng lên thì Quang Sẹo cũng bước lên nói: "Để thuộc hạ đi."
"Không cần, tôi chưa vô dụng đến mức đi mua thuốc cũng không được, hai cậu phải ở đây trực ban."- Phụng Cơ nói rồi thì rời khỏi, ở đây Quang Sẹo cũng quay qua nói với Evan: "Cậu ở đây trực, tôi đi theo Phụng tỷ, mới vừa đắc tội với Bold xong, nói không chừng gã ta quay lại trả thù."
"Được rồi."
-------------------------
"Tôi đã nói là cậu không cần đi theo mà."- Phụng Cơ và Quang Sẹo đi bộ trên lề đường.
Quang Sẹo im lặng, Phụng Cơ cũng không nói gì, cô đi vào một hiệu thuốc còn cậu đứng bên ngoài đợi, nhìn qua nhìn lại thì thấy có mấy tên côn đồ khả nghi xuất hiện phía xa, kỳ lạ, khu phố này thuộc quản lý của Kim Điêu Môn, đám người này từ đầu tới? Không phải là người của Bold chứ? Không được, cậu phải qua xem sao.
Bên trong hiệu thuốc, nhân viên bán hàng mỉm cười thân thiện hỏi: "Xin chào, chị cần thuốc gì?"
"Xin hỏi ở đây có loại thuốc trị thương dạng lỏng màu nâu nhạt không?"- Phụng Cơ nói, cô quên không nhìn tên của lọ thuốc đó rồi, chỉ biết sau khi Trịnh Vỹ Thần thoa lên vết thương thì cơn đau giảm đi đáng kể.
"Chị có thể nói rõ hơn một chút được không ạ?"- Nhân viên khó hiểu nhìn cô.
Phụng Cơ ngẫm nghĩ một lúc, cô thật sự không nhớ tên lọ thuốc đó, lắc đầu nói: "Thôi, không cần nữa."
Định quay đi thì nghe một giọng nói từ đâu đó truyền tới, âm thanh như cơn gió mùa xuân rất dễ nghe: "Một loại thuốc mật ong hòa tan vào một chút tinh dầu trà, cảm ơn."
Phụng Cơ quay đầu, phát hiện bóng dáng cao lớn đang tựa vào tường thong thả nhìn cô, khóe môi anh vẫn là nụ cười nhẹ quen thuộc. Anh vẫn bận một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây như lúc đi làm, có lẽ lúc nào Trịnh Vỹ Thần cũng bắt mình ăn mặc một cách cứng nhắc như vậy.
Nhưng sự xuất hiện của Trịnh Vỹ Thần khiến Phụng Cơ không hề biết là khóe môi của mình từ lúc nào đã cong lên một nụ cười tuyệt mỹ.
Nhân viên lấy một lọ thuốc ra nói: "Hai mươi ngàn, xin cảm ơn."
Phụng Cơ quay qua trả tiền, Trịnh Vỹ Thần bước đến cạnh cô, hai người cùng nhau rời khỏi.
"Vết thương lại đau à?"
"Ừ, còn anh? Không khỏe sao?"- Phụng Cơ hỏi lại.
Trịnh Vỹ Thần cười: "Hơi đau đầu nên mua thuốc uống."
Phụng Cơ im lặng một lúc rồi cảm nhận có điều gì đó kỳ lạ, đúng là lạ, bình thường Trịnh Vỹ Thần luôn tía lia cái miệng để trêu ghẹo người khác, sao hôm nay lại im lặng vậy nhỉ?
"Anh không vui hả?"
Trịnh Vỹ Thần cười nhìn cô: "Không lẽ tôi thể hiện lộ liễu vậy sao?" - Cô chưa kịp phản ứng gì thì Trịnh Vỹ Thần xoay người ấn cô ngồi xuống một cái ghế đá đối diện tháp Eiffel, anh ngồi xuống bẹn cạnh, lấy lọ thuốc trong tay cô rồi nâng cánh tay bị thương của cô lên, tỉ mỹ thoa thuốc lên, bộ dáng anh rất chăm chú xoa xoa bàn tay nhỉ đã bị sưng tấy lên, khiến máu bầm từ từ tan ra.
Giữa những con đường ngập ánh sáng, một chút giá lạnh của mùa đông, cả hai nguòi cứ thế ngồi ở đó.
Từ đầu tới cúi cô đều quan sát gương mặt anh tuấn kia, từ lúc nào người này có thể tự nhiên mà trị thương cho cô như vậy? Cô cảm thấy mình dần có một loại cảm giác lạ lẫm đang xâm lấn trí não.
Trịnh Vỹ Thần đột ngột nâng tầm mắt nhìn cô, Phụng Cơ vội quay sang chỗ khác, anh cười một cái rồi tiếp tục hạ ánh mắt xuống thoa tay cho cô, thản nhiên nói: "Em bận đồ như vậy hợp hơn, mấy bộ váy kia không hợp với em."
Phụng Cơ im lặng, không nghĩ là sẽ gặp anh nên cô mặc đơn giản là quần dài với áo thun, tùy tiện khoác thêm một cái áo khoác màu xám tro, trông đơn giản không thể đơn giản hơn.
Trịnh Vỹ Thần nói: "Mặc như vậy quả thật có khí chất của hoa hồng đen."