"Nè, Trịnh Vỹ Thần cậu lôi tôi đi đâu vậy?"- Trương Ánh Quyên bị Trịnh Vỹ Thần lôi tới cạnh một dòng sông, Trịnh Vỹ Thần buông ra, rất thánh thiện nhìn cô.
"Thế nào vợ tương lai của tôi, có phải cô không có não hay không hả?"
Trương Ánh Quyên vẫn cho là mình vô tội mà gòng cổ lên cãi: "Tôi không não? Rõ ràng là anh trai anh làm sai trước mà, tôi chỉ cho hai người nhà các anh một bài học thôi."
Trịnh Vỹ Thần nghiến răng: "Cô có biết cô càng tố cáo tôi đối xử tệ với cô như thế nào thì mẹ tôi càng sinh sôi cái ý định muốn chúng ta kết hôn sớm không? Cô sợ Trịnh Vỹ Khang không rước cô hay sao mà nôn nóng đến vậy hả? Muốn làm nhị phu nhân lắm à?"
"Nói bậy, tôi, tôi hoàn toàn không có ý nghĩ đó... chỉ là, chỉ là..."- Trương Ánh Quyên nghe Trịnh Vỹ Thần nói thì mất hết hồn vía, cô không ngờ hậu quả lại nguy hiểm đến vậy.
Trịnh Vỹ Thần tiếp tục nói: "Chỉ là cái gì? Cái tính khí tiểu thư này của cô sao lại cứ ngày càng bộc phát vậy? Cô không gây phiền phức cho tôi thì không chịu nổi à?"
"Vỹ Thần, em dùng thái độ gì vậy? Dù sao cô ấy cũng là bạn gái anh."- Trịnh Vỹ Khang từ xa bước tới che chắn trước Trương Ánh Quyên, bất mãn nhìn Trịnh Vỹ Thần.
Anh vô cùng thong dong, đôi mắt tràn ngập bỡn cợt không chút đứng đắn: "Thì là thái độ của chồng dạy vợ đó, nếu anh không muốn em thật sự trở thành chồng người ta thì mau thú nhận với mẹ đi, hai người các người ngoại trừ vác tới cho em một ghánh phiền phức thì có gì nữa hả?"
Trịnh Vỹ Thần quay đi, bỏ lại hai người kia đang ngơ ngác nhìn nhau.
Bốp bốp! Hai cái tát đồng loạt giáng xuống gương mặt của Phụng Cơ và Phụng Nhã, Nguyễn Long Tuyết đứng trước mặt hai người, bà ta vô cùng tức giận nhìn cả hai người, Thiết Hạo đứng bên cạnh cũng thầm hít một hơi lạnh.
"Hai con xem bản thân mình đã làm được trò gì? Liên thủ để đánh Bold, khiến cho doanh thu sòng bạc của chúng ta giảm súc đáng kể, chưa kể nếu có chém gϊếŧ sẽ thiệt hại bao nhiêu, làm việc thiếu suy nghĩ là thứ mà ta dạy hai con sao?"
Phụng Cơ nói: "Nhưng con cũng không thể nhìn người của mình bị họ chà đạp."
Nguyễn Long Tuyết liền càng thêm lửa giận: "Vì một đám thuộc hạ mà đắc tội với một bang hội lớn như Bold, đáng sao? Lòng tự tôn bọn họ đáng giá bao nhiêu còn doanh thu sòng bạc của chúng ta đáng giá bao nhiêu? Đám thuộc hạ đó là một cỗ máy, nhiệm vụ của bọn họ là chém gϊếŧ và phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, tự tôn tự trọng của bọn nó, một xu cũng không đáng."
Phụng Cơ siếc chặt hai tay, trong lúc không tự chủ vô tình nói: Chủ thượng, bà..."
Phụng Nhã đứng bên cạnh liền âm thầm kéo tay Phụng Cơ khiến cô thu hồi lại câu nói phản nghịch sắp nói ra kia. Phụng Nhã hạ giọng: "Chủ thượng, thuộc hạ biết sai rồi."
Nguyễn Long Tuyết thở dài, giọng điệu cũng bớt vài phần gay gắt: "Hai người các con luôn là niềm tự hào của Kim Điêu Môn này, Phụng Cơ con trước giờ luôn cẩn thận suy tính mọi tình huống vậy mà còn động thủ với Bold. Phụng Nhã con trước giờ là đứa nhiều mưu kế nhất lại không tìm được cách tránh xung đột trực tiếp, có phải đã lâu không rèn luyện nên bản lĩnh của hai con bị ăn mòn rồi không? Đã vậy thì ba người các con đến sân tập bắn, nổ súng đúng 200 phát cho ta."
Phụng Cơ và Phụng Nhã im lặng gật đầu, Thiết Hạo vội bước lên thắc mắc: "Chủ thượng, cho con hỏi, sao lại là ba người vậy?"
Nguyễn Long Tuyết nói: "Thiết Hạo, cậu đừng tưởng cậu ở New York đã gây họa gì thì tôi không biết. Cậu chính là nguồn cơn của sai lầm hai đứa nó, cậu tưởng mình không dính líu sao?"
Thiết Hạo im pặt cúi đầu, Nguyễn Long Tuyết không nói một lời đi vào bên trong mật thất, cả ba người đồng loạt di chuyển đến sân tập bắn.
Ở sân tập, Evan và Quang Sẹo đứng ở một góc khuất nhìn ba người đang nổ từng phát súng về phía hồng tâm kia. Nhìn họ như vậy làm cả hai người không được yên tâm, họ biết lực rung của súng mạnh đến mức chỉ cần bắn nhiều lần là tay có thể tê rần lên, đằng này họ phải bắn hai trăm phát e là cả ba người đều bị tổn thương nặng.
Evan nói: "Cậu có cách nào giúp họ không? Hay là chúng ta đến xin chủ thượng đi."
Quang Sẹo lạnh nhạt nói: "Cậu thật sự muốn giúp họ thì cố gắng hoàn thành đợt đặc huấn sắp tới đi, ở bên cạnh Phụng tỷ sẽ không có chỗ đứng cho kẻ yếu đâu, hơn nữa chắc cậu không nhớ, sắp tới chính là kỳ loại của Kim Điêu Môn, cậu liệu mà vận động đi."
Evan im lặng nhìn về phía sân tập bắn, nếu không phải tại cậu thì Phụng tỷ sẽ không bị phạt như vậy.
Từng phát súng liên tục nổ, đạn bay thẳng về hướng hồng tâm, Thiết Hạo dừng lại nạp đạn vào súng, thấy hai người kia nãy giờ im lặng thì nở nụ cười chiêu tài nói: "Lâu rồi không gặp công nhận kỹ thuật bắn súng của Phụng Cơ ngày càng lên tay nghen."- Cả tổ chức ai cũng biết Phụng Cơ giỏi nhất chính là những bộ môn có tầm ngắm ở xa. Chỉ là sau khi Thiết Hạo nói ra câu này thì một viên đạn nào đó bay lệch hướng ghim lên hồng tâm của hắn, Thiết Hạo hít vô một hơi lạnh rồi nhìn Phụng Nhã đang để đạn vào súng nói: "Phụng Nhã thì khỏi nói rồi, thân thủ của cô thì ai đánh lại chứ đúng không Phụng... Cơ, xem như tôi chưa nói gì đi."
Quay qua bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Phụng Cơ đang nhìn mình chằm chằm khiến sóng lưng Thiết Hạo bắt đầu đổ mồ hôi. Hai chị em nhà này thật kỳ lạ, mà bản thân hắn cũng thấy mình kỳ lạ, đường đường là tả thượng của Kim Điêu Môn, so về vai vế thì hắn cùng hai người kia ngang hàng nhưng sao lúc nào cũng y như kẻ dưới của họ thế nhỉ?
Thiết Hạo thở dài, đành chịu là hắn không có khí chất lãnh đạo đi: "Thôi cho tôi xin lỗi đi, bắt hai người phải chịu phạt chung."
Phụng Nhã nói: "Chúng tôi chịu phạt là vì chúng tôi đã động thủ với Bold khiến tổ chức chịu thiệt hại, còn Thiết Hạo anh bị phạt là vì cái thói chuyên gây họa của anh, không liên quan tới chúng tôi."
Thiết Hạo tức đến nghẹn họng: "Phụng Nhã cô có cần sống có liên kết vậy không?"
Phụng Cơ liếc nhìn Phụng Nhã một cái rồi bắn một phát súng, lạnh nhạt nói: "Ai là "chúng tôi" với cô?"
Đến lượt Thiết Hạo hả hê còn Phụng Nhã thì tức tối: "Cho dù bị phạt nhưng có cô chịu cùng tôi cũng rất hả hê."
Cả ba người đồng thời im lặng không nói thêm gì.
Hoàn thành xong màn trừng phạt 200 phát súng khiến cho dù là người có tố chất cỡ nào thì cũng bị hành hạ bởi cơn đau ở tay, Phụng Cơ trở về nhà với hai cánh tay tê đến dường như mất cảm giác, ngã người xuống ghế nệm được một lúc thì thϊếp đi lúc nào không hay, mệt quá rồi, cô chỉ muốn ngủ thôi. Đối với cô giấc ngủ quan trọng hơn bao giờ hết, nhưng tại sao giấc ngủ này lại khó khăn như vậy?
Bữa sáng mang theo không khí lạnh từ phương bắc lùa tới, Trịnh thị bắt đầu một ngày mới đầy phấn khởi, Trịnh Vỹ Thần dùng thang máy riêng đi lên phòng làm việc, Ngô Thành đi theo phía sau nói: "Vỹ Thần, hôm nay cậu có cuộc hẹn với giám đốc Lý bên Cotswold, khoảng hai tiếng nữa sẽ tới."
"Dời lại tuần sau đi."- Trịnh Vỹ Thần nói, một vài nhân viên cao cấp thấy anh thì liền tránh đường cúi chào.
Ngô Thành nhíu mày: "Tuần trước cậu cũng nói là dời lại tuần này mà, lúc tôi thông báo với giám đốc Lý, giọng điệu ông ta cực kỳ không tốt."
Thấy Trịnh Vỹ Thần tới, Gary nhanh chóng bước lên mở cửa, Trịnh Vỹ Thần đi vào ngồi xuống ghế, Gary liền không đợi anh nói mà đem đến một tách cà phê nóng, Trịnh Vỹ Thần hớp một ít rồi nói: "Thì sao, rõ ràng lần này bên phía Cotswold cần sự hợp tác của chúng ta, tôi làm chảnh chút thì có gì không tốt? Hơn thế nữa tôi còn không muốn hợp tác với bọn họ, sắp tới họ sẽ là đối thủ với Trịnh Thị trong dự án mảnh đất vàng, tôi không muốn rước thêm chuyện cho nên nếu cần cứ thẳng thừng từ chối gặp mặt đi."
Ngô Thành thở dài, với lối làm việc không đâu vào đâu này của Trịnh Vỹ Thần anh ta quả thật theo không nổi, Ngô Thành đến bên Gary nhét tập tài liệu trong tay cho cô: "Công việc báo cáo lịch trình này đâu phải để giám đốc điều hành làm đúng không? Tôi cũng không biết tại sao mình lại phải làm công việc của thư ký nữa."
Gary lịch sự mỉm cười, nụ cười nở rộ như đóa hoa khiến Ngô Thành có chút say đắm, Gary nói: "Làm phiền rồi, giám đốc Ngô."
Ngô Thành nhìn qua Trịnh Vỹ Thần đang say sưa uống cà phê bên kia, anh ta quay người định rời khỏi thì nghe Trịnh Vỹ Thần nói với thư ký: "Gary, chuyện tôi nhờ làm xong chưa?"
Ngô Thành quay lại tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trịnh Vỹ Thần nghiến răng: "Liên quan gì tới cậu? Ra ngoài đi."
Ngô Thành quay lại, càng nghĩ càng thấy điều không ổn, anh ta xoay xoay nắm cửa lầm bầm: "Ôi ổ khóa bị hỏng rồi..."
Gary mỉm cười nhìn Ngô Thành, Trịnh Vỹ Thần không nói một lời đứng lên, thần không biết quỷ không hay mà đi tới phía sau Ngô Thành, mở cửa ra rồi đạp vào mông đá anh ta ra ngoài sau đó đóng sầm cửa lại