Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu La Thiên Tôn

Chương 16: Ép mua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thi Thi đi ra lầu các, Vô Thiên đã đợi sẵn, Tiểu Thiên đứng bên cạnh hắn, ôm một cái bọc màu đen, to hơn cơ thể nó gấp mấy lần, con ngươi chuyển động, lộ ra cảnh giác.

Trong túi là bảo bối Tinh Nguyên của nó, thời khắc nó đều phòng bị, để ngừa Vô Thiên cướp đoạt.

"Thi Thi, chúng ta đi thôi! " Vô Thiên ngữ khí nhu hòa, tiếp nhận bọc hành lý trong tay nàng, hướng phía vách đá đi đến.

"NGAO rống......"

Bên vách đá, Vạn Thú đã chờ đợi từ sớm, thấy mấy người đi tới, chúng nhao nhao hướng lên trời gào thét, như là nói lời cáo biệt. Có Hùng Sư thân to như núi, có Huyết Hổ toàn thân huyết hồng, Cự Xà dài mười trượng, ngày thường chúng hung lệ dữ tợn, nhưng giờ phút này trong mắt đều lộ ra tâm tình, đó là không nỡ!

"Tiểu Sư, Tiểu Hổ, tiểu trùng, còn có các vị quai bảo bảo (con ngoan), Thi Thi rời đi, các ngươi ở lại phải bảo vệ tốt nơi này", tiểu nha đầu vuốt ve đầu các hung thú, nước mắt như mưa nói.

"Ô ô"

Trong mắt người ngoài, những yêu thú này là hung dữ, khát máu, nhưng lúc này lại cúi đầu xuống cọ trên người Thi Thi, Cự Xà phun ra cái lưỡi dài quấn lấy tay nhỏ bé của nàng, như muốn giữ nàng lại, không cho nàng ly khai.

"Tiểu trùng, ngươi phải ngoan, đừng khi dễ mọi người, Thi Thi sẽ trở lại gặp ngươi."

Đây là một đầu Ngũ Thải Phúc Xà, toàn thân che kín lân giáp lớn cỡ bàn tay, như một kiện y phục màu sắc rực rỡ, nó là đế vương nơi đây, thống lĩnh vạn thú tại vùng Tịnh Thổ này.

"Híz-khà-zzz..." Nó giống như một đứa trẻ ngoan gật đầu, sau đó hướng lên trời hí dài, thanh âm cao vυ"t, giống như trời long đất lở, vang tận mây xanh.

"Thu"

Một đầu Đại Điểu đáp xuống, hai cánh dang rộng tới ba trượng, lông vũ đen kịt như lụa sáng ngời, nó đứng ở vách đá, dùng cái miệng nhẹ nhàng đυ.ng vào khuôn mặt tiểu nha đầu, tựa như che chở hài tử, vô cùng ôn nhu.

Chiếc lưỡi dài của Ngũ Thải Phúc Xà cuộn tròn, trói chặt cơ thể tiểu nha đầu rồi đặt lên lưng Đại Điểu. Sau đó nó nhìn về phía Vô Thiên, đôi mắt như chuông đồng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi rắn phun ra nuốt vào bất định, ý là hãy chăm sóc thật tốt cho Thi Thi, nếu nàng bị thương tổn, ta sẽ không bỏ qua ngươi.

"Yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng", Vô Thiên trịnh trọng hứa hẹn.

Tiểu Y nhảy lên Đại Điểu, nhìn vạn thú kêu nhỏ như nói tạm biệt, nó sinh ra ngay ở chỗ này, cùng những yêu thú này đều rất quen thuộc, như cùng một nhà, lúc này ly biệt, có chút thương cảm.

"Những năm này đa tạ các vị chiếu cố cho Thi Thi, chúng ta hữu duyên gặp lại", Vô Thiên chắp tay nói, sau đó ôm theo tiểu gia hỏa, nhảy lên trên lưng Đại Điểu.

Đại Điểu hí dài, vỗ hai cánh, cuồng phong nổi lên, nó phóng lên trời giống như một khối thiên thạch hướng phương xa bay đi.

"Rống rống! ! ! "

Sau lưng, hết thảy yêu thú gầm thét, chấn động sơn hà, chúng nó tiễn đưa nhưng trong nội tâm lại không muốn, từ nhỏ nhìn Thi Thi lớn lên, đã sớm xem nàng là con của mình.

"Thi Thi, muội có rất nhiều bạn tốt", Vô Thiên mỉm cười nói, chúng tuy là hung thú, nhưng là có cảm tình, so với một số nhân loại ra vẻ chính trực tốt hơn rất nhiều.

"Khi phụ thân không có ở đây, đều là chúng chơi với muội, ta thực sự không muốn rời đi, thế nhưng lại muốn ra bên ngoài nhìn một chút", tiểu nha đầu chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, rất là đáng yêu.

Vô Thiên an ủi: "Đừng khóc, về sau huynh sẽ cùng muội thường xuyên quay lại gặp bọn họ".

"Ừ, ca ca, huynh nói cho ta biết thế giới bên ngoài như thế nào được không?" Tiểu nha đầu lau khô nước mắt, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Tiểu nha đầu còn nhỏ, tâm tình tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Vô Thiên nhẹ gật đầu, ngồi trên lưng Đại Điểu, giảng thuật rất nhiều chuyện tình, tiểu nha đầu cả kinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khao khát, nàng rất chờ mong, muốn bay ra khỏi khu rừng hoang dã này càng sớm càng tốt, kiến thức những cái sự vật mới lạ.

Kỳ thật Vô Thiên cũng không biết nhiều, từ nhỏ hắn đã sống ở trong núi.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng rời khỏi Long Thôn, nhưng trong cuộn da thú có ghi chép, tăng thêm từ nhỏ tiếp xúc với nó, mưa dầm thấm lâu, ngược lại sẽ không như tiểu nha đầu đơn thuần như tờ giấy trắng.

Đại Điểu tốc độ kinh người, so với Hỏa Liệt Điểu phải nhanh hơn vài lần, chỉ nửa ngày liền thoát ly phạm vi rừng rậm, điều này thật khó tin, Vô Thiên xem xét cuốn da thú mới biết được đây là một Thiểm Điện Ưng, thực lực không chỉ cao hơn nhân loại cùng cảnh giới, tốc độ càng là cực nhanh.

Vô Thiên tính sơ qua, Long Thôn cách chỗ Thi Thi ở khoảng ba nghìn dặm, hắn đi lại gần như ba tháng, mảnh rừng hoang này ước chừng phạm vi bốn nghìn dặm, cái này có nghĩa là Thiểm Điện Ưng so với hắn nhanh hơn gấp mấy trăm lần, thật đúng như tên của nó, nhanh như thiểm điện.

Một ngày sau, Thiểm Điện Ưng bay trên không trung một bình nguyên, một cái trấn nhỏ xuất hiện ở cuối bình nguyên, hắn phân phó Thiểm Điện Ưng đáp xuống.

Thiểm Điện Ưng hung uy ngập trời, khiến dã thú trên bình nguyên hoảng sợ bỏ chạy, nó hạ xuống trên mặt đất, chờ đợi mấy người nhảy xuống.

"Tiểu Thiểm Thiểm, đưa tới đây là được rồi, ngươi nhanh trở về đi, tiểu trùng cùng Tiểu Hổ còn có tiểu Sư, chúng đang đợi ngươi, nhớ rõ phải bảo vệ tốt nhà của chúng ta đó", tiểu nha đầu thò tay vuốt ve long vũ, nhẹ giọng dặn dò.

Thiểm Điện Ưng nhẹ kêu, đôi cánh rung lên, đôi mắt sắc bén trở nên dịu dàng, nó đã khai mở linh trí, có trí tuệ như nhân loại, biết rõ lần này ly biệt, lần sau gặp lại không biết đến ngày tháng năm nào.

"Ta nhớ kỹ rồi, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho mình, các ngươi cũng giống như vậy", tiểu nha đầu nói xong, nước mắt lần nữa rơi xuống, Vô Thiên trong nội tâm phức tạp, lần này mang Thi Thi ly khai, không biết là đúng hay sai.

Thiểm Điện Ưng nhẹ gật đầu, nhìn về phía Vô Thiên, kêu lên vài tiếng, con mắt tinh quang cùng Ngũ Thải Phúc Xà giống nhau, muốn hắn hảo hảo bảo hộ tiểu nha đầu.

"Nàng là muội muội ta, có người muốn tổn thương nàng, trừ phi bước qua thi thể của ta."

Nghe được Vô Thiên cam đoan, Thiểm Điện Ưng tinh quang trong mắt rốt cục nhu hòa, thân hình run lên, một giọt máu đỏ tươi từ ngực bắn, tươi đẹp ướŧ áŧ, tản ra khí tức hung lệ, cực kỳ đáng sợ.

Nó hướng Vô Thiên kêu lên, huyết dịch bay lên rơi vào tay hắn, thủy chung không tiêu tan, giống như Huyết Toản trong suốt như pha lê.

"Ca ca, tiểu Thiểm Thiểm nói, nếu như chúng ta về sau gặp phải nguy hiểm, chỉ cần nuốt vào huyeetsdicjh này, nó có thể cảm ứng được, đến lúc đó nó sẽ mang theo tiểu trùng, tiểu Hổ đến đây cứu giúp", Thi Thi giải thích nói.

Vô Thiên trong nội tâm cảm động, ai nói yêu thú vô tình, giờ phút này hắn xem ra, yêu thú so nhân loại còn muốn có tình có nghĩa hơn, hắn hướng Thiểm Điện Ưng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"R.i.t t t …" Kêu lên một tiếng bén nhọn, Thiểm Điện Ưng dang rộng đôi cánh, cuồng phong từng trận, nó phóng lên trời, tạo ra một cái bóng lớn, sau đó quay trở lại theo con đường cũ và nhanh chóng biến mất.

"Oa! Thảo nguyên thật lớn", đưa mắt nhìn Thiểm Điện Ưng biến mất, tiểu nha đầu nhìn về bốn phía, hoan hô kêu lên, nhảy tới nhảy lui trên bình nguyên, như một con búp bê, hoạt bát mà đáng yêu.

"Ồ, Tiểu Lang kia thật đáng yêu."

" Tiểu Lang! " Vô Thiên im lặng, rõ ràng là một con Khiếu Thiên Lang, hình thể khổng lồ, cao tới hai mét, đôi mắt đỏ như máu, khí tức hung hãn. Trong mắt tiểu nha đầu lại biến thành Tiểu Lang đáng yêu, chỉ sợ nàng là đệ nhất nhân.

"NGAO...OOO..." Khiếu Thiên Lang nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên đối với xưng hô “Tiểu Lang” thế này cực kỳ bất mãn, lộ ra hung dữ, nhưng nhìn thấy Tiểu Thiên trên vai tiểu nha đầu, đồng tử co rụt lại, kẹp lấy cái đuôi chạy trốn.

“Vèo” tiểu gia hỏa nhảy lên lưng nó, móng vuốt nhẹ nhàng vỗ, Khiếu Thiên Lang thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, không ngừngt run rẫy.

Tiểu gia hỏa phi thường hài lòng, dựng thẳng người lên, bước lên đầu của nó, ý kia là, ngươi thật biết điều, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng.

Nó dương dương tự đắc, muốn khoe khoang với Tiểu Y một phen, lại phát hiện mấy người đã rời đi. Nó phẫn nộ tru lên, dùng sức đá một cước vào Khiếu Thiên Lang đáng thương, tức tốc đuổi theo.

Chiêu thức ấy của Tiểu Thiên, ngược lại là làm ra được uy hϊếp nhất định, một đường đi đến thị trấn nhỏ, cũng không có một đầu yêu thú nào dám tập kích.

"Ca ca, người ở đây thiệt nhiều", Thi Thi sôi nổi, vui cười liên tục, như một tiểu tiên tử, linh động bất phàm, khiến cho rất nhiều người chú ý.

Thiết Thạch Trấn là một trong số ít đại trấn của Xích Dương, người lui tới, ra vào nhiều vô cùng, nhưng đại bộ phận đều là thợ săn, bọn hắn đến từ các thôn hẻo lánh trong sơn mạch, chủ yếu là buôn bán da thú, thú huyết các loại tài liệu.

Thiết Thạch Trấn thuộc Viêm Tông quản lý, nhân khẩu hơn vạn, kinh tế phát đạt, có hàng loạt tài lực hùng hậu làm chỗ dựa, ở chỗ này đám thợ săn có thể bán ra giá tiền tốt hơn, mặc dù đường đi rất nguy hiểm nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có người bị chết trong bụng hung thú, nhưng lợi nhuận tương đối khả quan, một lần có thể nuôi hơn mười người trong thôn sinh hoạt một năm, cũng là đáng giá.

"Ồ, hình như là Phi Thiên Hồ? Xem ra còn chưa tới Thành Niên Kỳ, không thể phi hành, nhưng nghe nói khả năng trị liệu rất tốt, tiểu cô nương kia là hài tử nhà ai, lại có được dị thú hầu như tuyệt tích làm linh sủng, thật sự là hâm mộ."

Người đi ngang qua đều bị Phi Thiên Hồ thu hút, tiểu gia hỏa quá thần tuấn, bộ lông tuyết trắng như ngọc, sáng bóng sạch sẽ, tròng mắt ngăm đen mà linh động, thần dị phi phàm, khiến người rất khó không chú ý tới nó.

"Huynh đệ, khuyên ngươi đừng nhìn nhiều, nghe nói còn hơn một tháng nữa chính là Viêm Tông tuyển nhận đệ tử, bọn hắn có thể là người tham gia khảo hạch, nói không chừng là đệ tử đại gia tộc nào đó, không thể trêu chọc......A..., bà mẹ nó, ta hoa mắt ư? linh sủng của thiếu niên kia là một con Ma Oa."

Người khuyên bảo thợ săn suýt chút nữa té ngã xuống đất.

"Thật sự a, hắn rõ ràng tìm Ma Oa làm linh sủng, cái này thật đúng là thiên hạ kỳ văn, lần thứ nhất gặp phải."

Từng ánh mắt kỳ quái hướng về tiểu gia hỏa trên vai Vô Thiên, đều có chút không thể tưởng tượng nổi. Tiểu gia hỏa bản tính quái đản, khi nào chịu qua khuất nhục như vậy, lập tức liền chuẩn bị phát tác.

Vô Thiên bắt được nó, khuyên nhủ: "Người khác nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần ta cùng Thi Thi thích ngươi là được, ngươi biết rõ mình xuất sắc cỡ nào là được rồi, không cần quan tâm ý kiến của người khác".

Tiểu gia hỏa lầm bầm, trong nội tâm cực kỳ khó chịu, nhưng thực sự nhịn xuống.

"Ca ca, bọn hắn vì cái gì nói Tiểu Thiên như vậy, thật sự là hơi quá đáng", tiểu nha đầu căm giận bất bình, vì tiểu gia hỏa lên tiếng.

Cái đầu nhỏ của tiểu gia hỏa gật như bằm tỏi, nhỏ ra vài giọt nước mắt ếch, giả vờ đáng thương.

"Tiểu chút chít, ngươi đừng thương tâm nha, Thi Thi chưa bao giờ ghét ngươi, bọn hắn có mắt không tròng, ngươi cũng đừng quan tâm đến họ, kẻo ngươi sẽ tự làm tổn thương mình ", tiểu nha đầu an ủi.

Tiểu gia hỏa hai mắt đẫm lệ, trong nội tâm cảm động, cho tới bây giờ chưa có ai quan tâm đến nó như vậy. Nó nhảy đến trên vai Thi Thi, tức giận chằm chằm vào Vô Thiên, móng vuốt quơ quơ, ý kia là, bye bye, về sau ta sẽ cùng Thi Thi lăn lộn.

"Tiểu muội muội, đây là linh sủng Phi Thiên Hồ của ngươi ư? "

Lúc này một hồng y nữ tử đi tới, khoảng mười bảy mười tám tuổi, khá xinh đẹp, trang phục cực kỳ diễm lệ, nhìn trang phục thì có lẽ là xuất thân từ một đại gia tộc.

"Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp", Thi Thi mở to hai mắt, nói.

"Vậy sao? Tiểu muội muội miệng ngươi thực ngọt", nữ tử diễm lệ nhẹ nhàng lắc lắc hai má tiểu nha đầu, mỉm cười nói: "Tiểu muội muội, linh sủng này bán cho tỷ tỷ được không, vô luận bao nhiêu Tinh Nguyên cũng có thể".

"Tỷ tỷ, Tiểu Y là bằng hữu của ta, không phải linh sủng, ta không bán", Thi Thi ngồi xổm người xuống, vuốt ve Phi Thiên Hồ, vô cùng thân mật.

"Tiểu Y, cái tên này rất êm tai", nữ tử diễm lệ càng xem càng ưa thích: "Tiểu muội muội, có phải chê Tinh Nguyên không đủ, ta dùng bảo vật đổi cho ngươi, đây là một Tinh Tuỷ, đủ đổi lấy một vạn Tinh Nguyên".

"Tỷ tỷ, ta nói không bán", Thi Thi lông mày đen nhíu lại nói.

"Tiểu muội muội, đừng cố chấp như vậy, nếu không ta lại thêm ba miếng Tinh Tuỷ", nữ tử vẫn không chịu buông tha cho.

Vô Thiên lông mày nhăn lại, ngăn trước người tiểu nha đầu, nói: "Thi Thi nói không bán, chẳng lẽ không nghe thấy?"

Nữ tử diễm lệ ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Ngươi là ai? "

"Ta là ca ca của nàng, Tiểu Y là bằng hữu của chúng ta, sẽ không bán, mời ngươi rời đi", Vô Thiên thản nhiên nói.

Nữ tử diễm lệ lạnh lùng cười: "Tiểu đệ đệ, chỉ sợ không phải do ngươi, Phi Thiên Hồ ta muốn định rồi, tốt nhất ngoan ngoãn ra cái giá, bằng không thì, cái gì đều không được đến, khả năng còn có thể để cho tiểu muội muội đáng yêu bị một chút thương tổn ".

"Ngươi đang uy hϊếp ta? "

Vô Thiên sắc mặt trầm xuống, con ngươi tản ra hào quang giống như dã thú, nhìn chằm chằm nữ tử.
« Chương TrướcChương Tiếp »