Chương 10: Trảm Long Hà (G.iết Long Hà)

Trời mưa tầm tã, bầu trời tối đen như mực!

Lôi điện xé toạc bầu trời, kèm theo những tiếng ầm ầm kéo dài, như muốn xé toạc bầu trời đen tối, mang ánh sáng trở lại!

"Long Hà, ngươi còn chưa chết?!" Vô Thiên ngẩng đầu lên, gạt đi mái tóc ướt sũng trên trán, đôi mắt đen như ngọc, mang theo nỗi buồn vô tận, trong giọng nói điên cuồng nổi lên sát ý ... Giọng hắn băng lãnh đến thấu xương.

Nếu không phải vì người trước mặt, gia gia sẽ không chết, dân làng sẽ không chết, sơn thôn sẽ không bị diệt, hết thảy đều là hắn gây ra!

Long Hà không lên tiếng, hắn bị Hỏa Thế khống chế, bây giờ hắn chỉ là một con rối, một cái xác biết đi, ý thức không còn tồn tại, chỉ còn lại thân thể, thậm chí cắt một mảnh thịt, bẻ gãy một mảnh xương cũng sẽ không làm hắn ta đau đớn, bất tỉnh!

"Hỏa Thế đã cho ngươi lợi ích gì, đáng để ngươi phản bội thôn dân đã ở bên ngươi hơn mười năm, mấy chục thôn dân chết thảm, chết không toàn thây, bọn họ chết mù quáng, lương tâm của ngươi ở đâu?!!"

Giờ phút này, Vô Thiên đã bị tức giận che mắt, không chú ý tới sự khác lạ của Long Hà, nhìn thấy vẻ mặt của hắn lạnh lùng, từng bước một đi tới, hết thảy chỉ vì du͙© vọиɠ, tham lam của hắn. Sát ý của Vô Thiên lại càng sâu.

Đem bạch cốt trong ngực nhẹ nhàng để dưới đất, giống như đang chăm sóc một đứa bé, động tác rất mềm mại, đây là vật duy nhất mà gia gia để lại, không thể bị tổn hại.

"Gia gia, Long Hà là kẻ đầu tiên, tôn nhi chặt đầu hắn vì người chôn cùng, không, hắn không có tư cách chôn cùng, hắn chỉ xứng đáng biến thành thức ăn trong bụng yêu thú." Vô Thiên cẩn thận lau nước và tro đen trên bạch cốt, hắn muốn g.iết kẻ không có lương tâm này!

Tiểu Thiên nằm ngửa, nheo mắt nhìn đối phương, hung hãn dữ tợn, háo hức muốn thử, lần trước Long Hà đẩy Vô Thiên xuống vách núi, hắn vẫn nhớ rõ người này là đối tượng phải g.iết.

Vô Thiên ngăn trở nó, không để cho nó xuất thủ, bởi vì đây là cuộc chiến của hắn, cuộc chiến thay mặt cho mọi người ở Long thôn, hắn muốn g.iết người này để tế những vong hồn của dân làng và gia gia đã chết bi thảm!

"Oanh!"

Bước ra một bước, nước bùn văng khắp nơi, trên mặt đất xuất hiện vài vết nứt bị nước mưa cuốn trôi. Mượn nhờ lực lượng này, Vô Thiên nhảy lên, tinh khí thể nội cuồn cuộn, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng răng rắc, tản ra bạch quang.

Vừa ra tay, Vô Thiên liền vận dụng tinh khí, quấn lấy nắm đấm, uy lực của nó tăng lên rất nhiều.

Hắn buộc phải làm như vậy, thứ nhất Long Hà tu vi quá cao, tuy rằng một tay bị phế, nhưng luận kinh nghiệm thực chiến lại không thể so sánh được, điều này khiến cho Vô Thiên rất kiêng kị. Thứ hai, mối huyết thù của gia gia và thảm cảnh của sơn thôn khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm gần như mất trí, hắn chỉ biết đem hết toàn lực, để g.iết chết người trước mắt.

Hào quang trên nắm đấm lưu chuyển như một vòng tiểu nguyệt lượng, phóng ra một cỗ lực lượng kinh người, Vô Thiên đáp xuống, cuồng bạo đánh tới, nắm đấm đi qua, nước mưa bốc hơi, hắn đã đem lực lượng phát huy đến đỉnh phong!

Long Hà đứng đó, không có cảm xúc, không có nhịp tim, khí tức giống như người chết, không có một tia dấu hiệu của sinh mệnh, đôi mắt trống rỗng giống như hai lỗ đen, rất đáng sợ.

Lúc này, hắn bỗng di chuyển, tốc độ rất nhanh, như quỷ mị, chớp mắt đã tới, nâng lên bàn tay lớn màu xanh, không có tinh khí tuôn ra, chỉ dựa vào lực lượng của thân thể, cùng nắm đấm đυ.ng vào.

Không có làn sóng khí tức kinh khủng nào cuộn lên, nhưng Vô Thiên liên tiếp lui về phía sau, để lại dấu chân sâu trên mặt đất, thân thể run rẩy. Hai chân hắn dùng lực, hãm sâu vào bùn đất, miễn cưỡng ổn định thân hình.

Hắn kinh hãi, cảnh giới chênh lệch quả nhiên không thể bù đắp bởi ngoại lực. Long Hà đã phế một tay, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ như thế, lại không vận dụng tinh khí, liền có trình độ như vậy. Cứng đối cứng một quyền nhưng không nhúc nhích chút nào, quả thực đáng sợ!

"Hắn chỉ có thể sử dụng một tay, không sợ!"

Thân hình của Vô Thiên lại động, chân không chạm đất mạnh mẽ lao đi. Thủ chưởng như đao, quang mang nở rộ, giống như nguyệt hoa phụ thể, khiến hắn trông vô cùng chói mắt.

Chiến đấu với nhiều yêu thú trong một tháng vừa qua, đào mệnh là điều thường xuyên xảy ra nên tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, lúc này, thành quả khổ luyện của hắn cuối cùng cũng lộ ra.

Long Hà giống như tử thần, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thân ảnh đang lao tới, phun ra hai chữ không cảm tình: "Bắt sống!"

"Bắt sống?! Ngươi định bắt sống ta sao? Vì Hoả Thế bắt sống ta? Ngươi. . . Thật sự là điên rồ, không còn thuốc chữa." Vô Thiên giận dữ, tinh khí bên trong khí hải cuồn cuộn như thủy triều, dâng lên mãnh liệt.

Một chưởng tức giận đánh thẳng vào mặt Long Hà, tinh khí dâng lên, ánh sáng rực rỡ, giống như một đạo thần binh xẹt qua, nơi nó đi qua trở thành hư không, nước mưa ngừng rơi, đọng lại trên bầu trời.

Lùi lại một bước, hai chân Long Hà giao thoa, vạch ra một mảnh quỹ tích, bình tĩnh né tránh, sau đó duỗi năm ngón tay ra như móng vuốt đại bàng, chộp lấy đầu Vô Thiên, nhanh chóng và hung hãn!

"Chủ nhân đã ra lệnh bắt sống." Hắn thì thào một tiếng, sau đó thay đổi tư thế, nắm lấy vai Vô Thiên, ý đồ bắt sống hắn.

Bị luyện thành khôi lỗi không có ý thức, chỉ biết tuân lệnh chủ nhân, dựa theo mệnh lệnh làm việc. Cứ như vậy, làm cho Vô Thiên có đầy đủ thời gian thoát thân, cũng cho hắn cơ hội phản kích.

Đúng lúc này, thân thể Vô Thiên hơi nghiêng sang một bên, trong gang tấc tránh được đòn công kích, sau đó thủ chưởng tinh khí lưu chuyển, sắc bén đáng sợ, trở tay bổ tới.

“Phanh” một tiếng, Vô Thiên loạng choạng lùi về phía sau vài bước. Một chưởng này thật sự đánh vào dưới nách Long Hà, hắn muốn đem cánh tay này cũng phế bỏ, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, g.iết chết sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng để hắn rất kinh ngạc, thủ chưởng bao bọc tinh khí có thể xuyên kim, phá thạch, nhưng cánh tay của Long Hà phảng phất như là tinh cương tạo thành, khó có thể lay động nửa điểm, trên da lại có một loại khí tức lạnh lẽo.

Loại lạnh này không phải là lạnh khi trời đông giá rét, mà giống như băng hàn, khiến lòng người lạnh lẽo, thậm chí có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy!

Cái này chỉ có xác chết mới sẽ có cảm giác như thế, chẵng lẽ Long Hà đã chết?

Vô Thiên vén mái tóc ướt trên trán ra, cẩn thận xem xét trạng thái thân thể Long Hà, cuối cùng sắc mặt hắn thay đổi, nhìn ra manh mối. Đôi mắt hắn trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, bộ ngực không có nhảy lên, không có hô hấp, điều này có nghĩa là người trước mặt đã chết, linh hồn không còn tồn tại, chỉ còn lại một cái xác không.

"Bị khống chế, luyện thành khôi lỗi? !"

Liên quan tới khôi lỗi chi thuật, trong cuộn da thú có ghi chép qua, dùng tu vi cường đại, xóa đi linh hồn người khác, biến họ thành một cái xác biết đi. Hành động theo mệnh lệnh của người điều khiển. Căn bản không khác gì người chết.

Cách làm này rất tàn nhẫn, bình thường có rất ít người sẽ như thế làm, trừ phi là người có thủ đoạn tàn nhẫn, thuộc vào hàng ngũ thập ác bất xá.

Loại thuật này thực ra tương tự như Vô Thiên khống chế Thôn Nguyên Oa, nhưng một cái là ý thức và linh hồn tồn tại, hành động vẫn như bình thường. Một cái là trở thành xác không hồn, ngay cả sau khi triệt để chết đi, cũng không thể luân hồi chuyển thế.

"Rống!"

Không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, Long Hà gầm lên như dã thú, đôi mắt trống rỗng lóe lên hào quang quỷ dị, hai chân giậm mạnh xuống đất, cánh tay mở ra, giống như Đại Bằng giương cánh, vỗ tới một chưởng rơi vào trước người Vô Thiên.

Một chưởng này không có hào quang chói mắt hay khí thế bá đạo, rất bình thường, nhưng không gian tại đây như trở nên đình trệ.

Tim của Vô Thiên đập liên hồi, hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, nhìn thủ chưởng bình thường nhưng lại cho hắn áp lực nặng nề!

Giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Long Hà không sử dụng tinh khí. Bị khống chế thành khôi lỗi, không có trí tuệ, chỉ có thể dùng lực lượng của thân thể công kích theo bản năng.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm chút nào, khi một chưởng kia tới gần, Vô Thiên uốn lượn đầu gối ngả người ra sau, né qua phong mang.

Một tiếng "cạch" vang lên, hắn rút chủy thủ từ thắt lưng ra, t tinh khí dâng lên, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Lần này địa phương chủy thủ của hắn đâm tới vẫn là dưới nách của Long Hà, hắn hiểu rằng chỉ có phế bỏ cánh tay còn lại thì hắn mới có thể giành chiến thắng.

“Keng!” Một âm thanh kim loại vang lên, Vô Thiên bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh bật ra sau, nhưng đôi mắt đen của hắn lại sáng lên, những giọt máu đen từ mũi dao nhỏ xuống, để cây chủy thủ này tăng thêm mấy phần dữ tợn.

Một kích này không phải là không có tác dụng, ít nhất nó cũng cắt được lớp da cứng rắn khiến máu chảy ra.

"Quả thật bị luyện thành khôi lỗi!" Vô Thiên lạnh lùng nhìn hắn, nách là một bộ phận rất mỏng manh của cơ thể con người, nếu bị thương hẳn là rất đau. Nhưng Long Hà lại mặt không biểu tình, thậm chí còn không nhúc nhích mí mắt, thân thể của hắn không có tri giác.

Vô Thiên trong lòng cảm thấy bi ai, bỏ ra một cái giá lớn là phản bội thôn dân, nhưng đổi lại kết quả trở thành khôi lỗi, người tính không bằng trời tính, chỉ sợ Long Hà cuối cùng sẽ không nghĩ tới mình sớm đã là dê đợi làm thịt, mặc người chém g.iết!

Thân hình khẽ động, hắn đi vòng qua phía sau Long Hà, chủy thủ trong tay phải của hắn sáng lên, lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào vết thương dưới nách hắn, máu đen phun ra.

Long Hà gầm lên, tóc đen bay lên, tựa như hỗn thế ma vương, dữ tợn đáng sợ, hắn không để ý đến vết thương, dùng bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay của Vô Thiên, một tiếng “cạch” giòn giã, xương lập tức bị bẻ gãy!

"Tê!"

Những trận đau đớn ập đến, Vô Thiên không khỏi hít một hơi khí lạnh, chịu đựng cơn đau, gân xanh nổi lên, tinh khí của tay trái dâng trào, như một cây búa, đột nhiên đập xuống.

Dưới lực lượng khổng lồ, phần trước của chủy thủ đâm xuyên qua toàn bộ bả vai, với tốc độ nhanh như chớp, Vô Thiên nắm lấy chủy thủ dùng hết sức vung lên, cánh tay rơi xuống, máu đen trên vai giống như suối tuôn trào không ngừng.

Đây hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, Vô Thiên rốt cục đem một cái tay khác của Long Hà dỡ xuống, mặc dù cánh tay của hắn cũng bị gãy và mất sức chiến đấu, nhưng mục đích đã đạt được, chủy thủ không chịu nổi lực phá hoại mà bị gãy làm hai đoạn.

"Rống rống. . ."

Gầm lên liên tục, vẻ mặt Long Hà nhăn nhó, không phải do đau đớn, mà là vì không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, bắt đầu sốt ruột, hắn đá cánh tay rơi dưới đất, dùng nó làm binh khí quét ra ngoài.

"Ngươi đáng chết!"

Vô Thiên phun ra ba chữ lạnh lùng, không lùi mà tiến tới, tay trái nắm chặt thành quyền rồi oanh ra, "Phanh" một tiếng, cánh tay bạo liệt, huyết nhục bay tán loạn, hắn tiến đến ba bước, nắm đấm quang mang bắn ra bốn phía, chiếu sáng một mảnh bầu trời!

Lần này, mục tiêu của hắn là hai mắt Long Hà, hiện tại Vô Thiên không thể một kích gϊếŧ chết hắn, chỉ có lựa chọn nhược điểm của con người, mất đi đôi mắt, tương đương với việc mất đi mục tiêu, gϊếŧ chết dễ dàng hơn nhiều.

Đôi mắt là nơi dễ bị tổn thương nhất, một kích này của Vô Thiên dồn toàn bộ sức lực và chính xác rơi vào mắt phải của Long Hà, máu đen bắn tung tóe, nhãn cầu nổ tung. Sau đó hắn rút tay ra và lần nữa đánh vào mắt trái.

“Phanh!” Một kích này, toàn bộ hốc mắt của Long Hà đều vỡ vụn. Vô Thiên đắc thế không tha người, vươn ngón trỏ ra, ánh sáng rực rỡ như một thanh tuyệt thế bảo kiếm ra khỏi vỏ, kêu leng keng, đâm vào hai lỗ tai của Long Hà, máu đen bắn ra như suối.

Hai mắt và hai tai trong phút chốc đều bị hủy, Long Hà mặc dù không có cảm giác gì, nhưng mất đi hai thứ này đã không còn là mối đe dọa nữa. Vô Thiên há miệng thở dốc.

Mặc dù tất cả những điều này nhìn có vẻ đơn giản nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết trong thời gian ngắn thực hiện nhiều đòn công kích như vậy khó khăn như thế nào, nếu không phải một tháng ma luyện trước đó, hắn nghĩ mình sẽ không làm được như vậy.