Chương 20: Nô bộc tùy hành (1)

Tần Mệnh giơ cao vại đá nặng nề đi giao hàng khắp nơi, lần này Trương Đông không dám sắp xếp lung tung nữa. Bởi vì giao hàng chậm, không tránh khỏi các đệ tử thượng đẳng mắng chửi trào phúng. Thế nhưng Tần Mệnh lạ không hề để ý tới, buông hàng xuống liền đi, vội vàng trở về tu luyện.

Trong một đêm cảnh giới đã tiến vào tứ trọng thiên, tinh khí thần đều tăng lên, thực lực có rất nhiều trưởng thành rõ ràng. Nhưng dù sao cũng không phải đột phá bình thường, cảnh giới không phải rất vững chắc, linh lực trong kinh mạch cũng không dư dả.

Phương thức điều dưỡng tốt nhất đương nhiên là ăn chút linh thảo hoặc là linh quả.

Cho nên thừa dịp giao hàng, Tần Mệnh lại đi tới gần Dược Sơn, xem Xà Tâm Quả có phải vẫn còn ở đó hay không.

Trên vách núi bò đầy cây leo tráng kiện, lộn xộn cùng một chỗ, từng con độc xà cùng mãng xà lớn liền ẩn nấp bên trong dây leo, số lượng không biết có bao nhiêu, không nhìn kỹ thật không phân biệt được là dây mây hay là xà mãng.

Vị trí giấu Xà Tâm Quả vô cùng bí mật, nếu như không phải ngày hôm qua trùng hợp, thật không nhất định có thể nhìn thấy nó.

- Tối nay tới hái.

Tần Mệnh xác định Xà Tâm Quả vẫn còn, chuẩn bị rời đi, nơi này không thể ở lâu.

Lúc này, Tu La đao trong đan điền đột nhiên run rẩy, ở khí hải không trung tràn ngập sương mù đen kịt, tựa hồ đang cảnh giác cái gì đó.

Tần Mệnh vội vàng nấp vào trong rừng cây lộn xộn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có ai gần đó không?

Tu La Đao rung động càng ngày càng rõ ràng, hắc khí tràn ngập cũng bao phủ trên khí hải.

Chờ đã, cái gì vậy?

Tần Mệnh kinh ngạc nhìn dây leo trên vách đá, ở vị trí có xà tâm quả, có một con rắn nhỏ màu vàng chậm rãi thò đầu ra, phun ra nuốt vào cái lưỡi rắn tinh hồng, đôi mắt nhỏ nhắn kia đảo quanh, rất nhanh đã nhìn chằm chằm nơi Tần Mệnh ẩn thân.

Linh yêu?!

Tần Mệnh lắp bắp kinh hãi, lại có Linh Yêu.

Quái lạ, không hiểu tại sao đều đã có rất nhiều xà mãng vây quanh Xà Tâm Quả như vậy mà còn không trực tiếp nuốt, thì ra nơi đó có một con Linh Yêu đang thủ hộ.

Xà Tâm Quả này không phải của Dược Sơn, là của nó?

Kim Xà chậm rãi quấn lấy Xà Tâm Quả, nhìn chằm chằm Tần Mệnh, là đang tuyên bố quyền sở hữu.

- Ta đã nói, linh quả trung phẩm làm sao có thể tùy tiện lấy được.

Tần Mệnh do dự, đêm nay còn tới mạo hiểm sao? Nếu như là một ít xà mưu bình thường, dễ dàng có thể giải quyết, thần không biết quỷ không hay rời đi. Nhưng con tiểu xà màu vàng kia rõ ràng là Linh Yêu, với thực lực hiện tại của hắn rất khó dễ dàng giải quyết, chẳng may giằng co xuống, rất có thể sẽ bị các đệ tử Dược Sơn vây quanh.

- Chờ một chút đi! Chờ thực lực của ta trở nên mạnh mẽ, sẽ lại lấy!

Tần Mệnh áp chế khát vọng đối với Xà Tâm Quả, hắn rời khỏi Dược Sơn, trở lại kho hàng an an ổn ổn tu luyện.

Linh lực trong kinh mạch thiếu thốn, chỉ có thể chậm rãi hấp thu từ trong thiên địa.

Chút thất bại nhỏ này không đến mức ảnh hưởng đến cảm xúc của Tần Mệnh. Ít nhất có thể xác định Xà Tâm Quả không phải của Dược Sơn, là của đầu Linh Yêu này, trong lòng không có gánh nặng, không cần lo lắng sau đó bị Dược Sơn tìm phiền toái.

..................

Đại Diễn kiếm điển cùng Đại Diễn Cổ Kiếm bày ra trước mặt.

Võ pháp được chờ đợi từ lâu!

Vũ khí mong đợi từ lâu!

Tần Mệnh giơ cổ kiếm lên, nghiêng ngón tay lên không trung, hàn quang dưới ánh mặt trời kiêu ngạo tỏa ra bốn phía, xích sáng chói mắt. Lòng hắn như đang nổi sóng, không kiềm chế được kích động, một tiếng thét gào thét, cầm kiếm múa may, đánh ra kiếm hoa đầy trời.

Thanh cổ kiếm tượng này được rèn từ thần thiết hoàn chỉnh, không có bất kỳ khâu cắt ghép nào, hồn nhiên nhất thể, nó thanh tú đại khí, cổ xưa lại sắc bén, tùy tiện đặt ở nơi đó đều có kiếm khí tràn ngập, một khi múa lên kiếm hoa, kiếm khí sắc bén bao trùm đại viện, ngay cả tảng đá cây cối cũng lưu lại vết trầy xước rất nhỏ.

Thần binh!

Tần Mệnh dùng sức nắm chặt, tận tình múa may. Nhưng chỉ chốc lát sau, thân kiếm càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nặng, cánh tay phải lại tê dại lại đau nhứt. Hắn đều rất tự tin về thể lực và sức mạnh, nhưng chỉ có thể sử dụng một lát.

- Kiếm Điển! Cổ Kiếm! Tu La Đao! Đây không phải là những thứ ta có thể sử dụng bây giờ. Tần Mệnh chẳng những không nản lòng, ngược lại tinh thần còn phấn chấn, cảm tạ quà tặng của lão gia tử.

Đại lễ thế này, thật sự là làm cho hắn chịu thẹn.

- Sơn Hà trọng kiếm! Một kiếm chém phá núi cắt sông!

Tần Mệnh buông Đại Diễn cổ kiếm xuống, bắt đầu ngưng thần tìm hiểu kiếm điển. Kiếm Điển vẫn rất kháng cự, muốn nhìn rõ chữ bên trong, thấy rõ kinh mạch vận chuyển, nhất định phải tập trung tinh thần cao độ, tuyệt đối không thể có một chút tạp niệm, nếu không chữ sẽ hoa, tranh vẽ sẽ vặn vẹo, tìm hiểu sẽ có sai lệch.

Tần Mệnh tuy rằng chưa từng xem qua võ pháp chân chính, nhưng biết võ pháp tu luyện quyết không thể có bất kỳ qua loa nào, một chữ một từ lĩnh ngộ sai lầm, hoặc là một cái kinh mạch nhớ không rõ, đều có thể tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Võ pháp bình thường còn như thế, loại võ pháp thần kỳ như Đại Diễn Kiếm Điển càng phải thận trọng đối đãi.

Tần Mệnh tự nhốt mình trong nhà kho, không muốn bị bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Nhìn từng câu từng chữ, nghiên cứu từng cái từng cái kinh mạch.

Sơn Hà Trọng Kiếm chỉ là thức thứ nhất, lại có mấy trăm từ chú thích, cũng có kinh mạch vận chuyển phức tạp.

Từ giữa trưa đến chiều tối, rồi đến đêm khuya, Tần Mệnh hết sức chăm chú tìm hiểu.

Tinh thần lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, cần không ngừng dùng Sinh Sinh Quyết nuốt khí tức sinh mệnh, mới có thể khôi phục trạng thái, cam đoan hắn tiếp tục nghiên cứu.