Tinh Linh Tâm được ngưng luyện từ Tinh Linh Bản Nguyên của Tinh Linh Tộc. Nó được xem như là một trong những thứ quý giá nhất trong vũ trụ. Vì người nào có được cũng tương đương đã bước nữa chân vào Vô Thượng từ đó làm nền tảng cảm ngộ pháp tắc. Không những vậy nó còn giúp người có được sẽ có một thân thể hồi phục nhanh chóng bách độc bất xâm, chỉ cần còn một tia ý thức cũng có thể cải tử hoàng sinh. Thế nên độ trân quý của Tinh Linh Tâm được liệt vào hàng bậc nhất trong vũ trụ.
Chính vì đều này từ rất lâu về trước sinh linh đã không ngừng tiến hành săn gϊếŧ tộc Tinh Linh để chiếm đoạt Tinh Linh Tâm. Rất nhiều trận chiến diễn ra đẫm máu cũng vì thứ này.
Về sau tộc Tinh Linh đã vô cùng ít ỏi không biết đã duy chuyển đi nơi nào mà khiến cho tất cả sinh linh dù có ra sức tìm kím cũng không tìm được nữa.. dần dần năm tháng bể dâu không biết qua bao lâu sinh linh cũng dần quên đi thứ quý giá ấy.
Lại nói đến một thanh niên tên Võ Thừa.
Sau khi đánh nhau một trận với Triệu Cảnh hắn rời đi. Lúc này trên một ngọn cô phong khá vắng hắn khoanh chân không ngừng thổ nạp. Thỉnh thoảng lại ném một viên đan dược vào miệng nhay nhỏm nhẻm rồi nuốt. Những vếch thương từ trận chiến với Triệu Cảnh dần khép lại nếu có người ở gàn hắn lúc này tất nhiên sẽ bịt mũi vì mùi tanh hôi chảy ra từ lỗ chân long của hắn.
Thời gian trôi qua hơn 5h. Hắn chợt mở mắt. Gương mặt hiện lên nụ cười thỏa mảng. Sấp đột phá rồi. Hắn lấy một lọ đan dược đổ ra nhưng hắn chút chút xuống vài cái sắc mặt trở nên khó coi lẩm bẩm.
- Aiz... lại hết vào lúc này. Đành chịu vậy về nơi trú quân xin thêm Tinh Gia một ít mới được.
Hắn nắm năm đôi tay gân nổi như trùng ngọ ngậy. Chỉ thiếu một chút có lẽ sẽ đột phá Tu La Quyết Thể Quyển tầng 2 tiến lên tầng 3.
- Không biết tầng ba sẻ có biến hóa thế nào.?
Võ Thừa nghĩ nghĩ chợt sắc mặt trở nên ngưng trọng nhìn về một phía chỉ thấy trên không một bóng người hư không đứng nhìn hắn bộ dạng đang suy tư sao đó hắn mở miệng.
- Ngươi là Võ Thừa..?
Võ Thừa nhíu mài rồi gật đàu đáp.
- Đúng vậy! Còn ngươi..
Người này thần sắc như thường mở miệng.
- Triệu gia, Triệu La Hồ.
Khi nghe đến hai chử Triệu Gia sắc mặt Võ Thừa trầm xuống mơ hồ ẩn hiện chút sát khí.
- Đến tốt khỏi mắc công ta đến tận cửa Triệu Gia.
Lời vừa dứt Võ Thừa tay phả cùng tay trái bắt chéo vào nhau hung hăn kéo một cái một khiên một búa xuất hiện trên tay.
Nhìn tư thế Võ Thừa Triệu La Hồ lắc đầu mở miệng.
- Ta chỉ đi tìm hai trưởng lão Triệu Gia mang về không có ý định cùng ngươi đánh nhau.
Võ Thừa ngẩn ra rồi rất nhanh mở miệng.
- Triệu Gia các ngươi từ lúc nào lại nói đạo lý như vậy..?
Triệu La Hồ thở dài rồi nói...
- La Hồ ta thân là tộc trưởng nhưng có nhiều chuyện bản thân ta cũng không có khả năng chi phối, sau này ngươi sẽ hiểu tất cả bây giờ ngươi nên nhanh chóng trở về nơi trú quân của Hạ gia. Quách Gia, Cùng thái Gia và một nữa Triệu gia đang tiến công về đó.
Nói xong hắn ngẩn đầu nhìn trời rồi hít một hơi thật sâu nhìn Võ Thừa thành khẩn nói.
- Ta nghe nói ngươi là huynh đệ kết nghĩa với Trường Ngạo, hãy chiếu cố hắn thật tốt nhé..
Nhìn gương mặt thành khẩn của Triệu La Hồ Võ Thừa đột nhiên trong lòng lại dân lên một cảm giác mơ hồ khó tả, giống như một người cha bất đất dĩ đang gửi gắm con cái của mình cho một người khác.
Võ Thừa vô thức gật đầu chỉ thấy Triệu La Hồ tiếp tục mở miệng.
- Ta biết ngươi không phải người của Thành Ngan Bạc sau khi chiến địa kết thúc cón lẽ ngươi sẽ rời đi. Khi đó ta mong ngươi có thể mang hắn rời xa nơi lửa khói này..
Nói xong hắn ném cho Võ Thừa một miếng ngọc bội rồi sau đó xoay người rời đi, Võ Thừa vẩn còn chút thẩn thờ nhìn theo bóng lưng có phần cô quạnh của Triệu La Hồ..
Võ Thừa nhíu mài, cầm ngọc bội nhỏ trên tay màu xanh biết bóng loán hiển nhiên được người này giữ gình rất kỷ. Cắt vào Thất Ấn Võ Thừa lại liếc nhìn xa xa rồi cũng hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng tiến về sơn cốc đóng quân của Hạ gia.
Hạ gia sơn bên ngoài sơn cốc đóng quân lúc này đã là một mãnh chiến hỏa ngút trời.
3 đội quân trong 13 gia tộc lớn ở thành Ngan Bạc cầm đầu là Triệu gia, Quách gia cùng Thái gia cùng bè phái tay chân cơ hồ đã là một liên minh mạnh bậc nhất trong chiến địa.tiếng hành vây công Hạ Gia liên minh gồm Hạ Gia cầm đầu, Lưu gia, Mang gia và tất cả các đồng minh gia tộc phụ thuộc.
Với lực lượng của hai bên thì phía bên Triệu Gia có ưu thế có phẩn nhỉn hơn. Nhưng chiến tranh. Đôi khi chút uy thế đó cũng là chưa đủ.
Dằng co diễn ra hơn nữa ngày thương vong cả hai bên đều có. Các cường giả thái ất chiến với thái ất lực lượng ngan nhau nên nhất thời cũng phân ra được thắng bại. Nếu từ bên ngoài quan sát thì vòng chiến chia làm hai tầng rõ rệch.
Trúc cơ tu vi dẫn người còn lại càng quét đánh địch dưới mặt đất. Thái ất cảnh ngủ trọng trở xuống đánh trên không. Còn những cường giả cao hơn của hai phe vẩn đang kìm chế lẩn nhau mà chưa ra tay nếu có đánh có lẽ cũng chọn một không gian khác nếu không tầm ảnh hưởng cuộc chiến của bọn họ có khi luyên lị đến chính người mình.
Hạ Đồ, cùng hai vị tộc trưởng của Lưu Gia cùng Mang gia đang đứng xóng vai ở một bên mặt dù đôi mắt đang quan sát vòng chiến phía dưới nhưng thần thức vẩn rất tập trung về phía ba người Triệu Gia đối diện.
Đột nhiên một lão giả bên Triệu gia gương mặt cười lạnh bước ra một bước chỉ tay về phía Mang Hữu Hình Quát lớn.
- Mang Hữu Hình ngươi cùng ta đánh một trận ngươi có dám?
Mang Hữu Hình tính tình hỏa bạo sớm nhìn vòng chiến đã không kìm được muốn ra tay lúc này Thái gia thái thượng trưởng lão tu vi bằng hắn đứng ra khiêu chiến hắn nhất thời muốn nhảy dựng lên.
- Con mẹ nó lão tạp mau Thái Thanh Hải này bộ tưởng ta dễ ăn sao? Không chọn Lưu Lão Đầu này khiêu chiến mà tìm đến ta. Được.. hôm nay ta cho ngươi biết ngươi đã già đến mứt nào.
Nói xong hai người hóa thành hai đạo lưu quan bay đi xa xa ngoài vòng chiến.
Hạ Đồ nghe Mang Hữu Hình nói thì lắc đầu cười khổ một tiếng. Tên này đã sớm muốn ra tay lại còn mở lời chọc gẹo Lưu tộc trưởng bên cạnh.
Cha của Lưu Mị Nhi, Lưu Đương Ti cũng thoáng ngẩn ra hắn cười cười sờ mũi. Hắn và Mang Hữu Hình mặc dù hai cải cọ nhưng bọn họ đúng là đôi bạn chi giao từ thuở nhỏ. Chuyện này cũng chỉ có hai người biết.
Lưu Đương Ti khẻ gật đầu với Hạ đồ một cái rồi bước ra nhìn Quách Phàm nói.
- Ân oán giữa hai gia tộc chúng ta cũng nên tính rồi chứ..?
Ánh mắt Lưu Đương Ti có chút lạnh lẽo nhìn Quách Phàm.
Quách Phàm gương mặt âm trầm nhìn đối thủ cũng không nhiều lời trực tiếp hóa thành một đạo lưu quan bay ra xa. Lưu Đương Ti hiểu ý cũng hóa thành một đạo lưu quan bay theo.
Trước mắt chỉ còn Hạ Đồ cùng đại trưởng lão Triệu Gia. Bốn mắt nhìn nhau gương mặt già nua của hạ đồ hiện lên một nổi âm trầm lão mở miệng.
- Ngươi hùm hổ kéo bọn họ tới đây không phải là vì chỉ muốn xem bọn họ giao chiến thôi chứ..?
Đại trưởng lão Triệu gia thần sắc ung dung, hắn nói.
- Ta và ngươi tất nhiên sẽ có một trận chiến chỉ là ta muốn hỏi ngươi một người.
- Ồ. Mời nói.
- Ta nghe nói Hạ gia các ngươi có một người tên Võ Thừa. Tên này chuyên gây phiền phức cho chúng ta chỉ cần ngươi giao ra người này ta lập tức thu quân ân oán xóa bỏ. Chúng ta vẩn là những gia tộc lớn trong thành.
- nếu không thì sao..?
Hạ Đồ cười cười kèm theo sự chế nhiễu trong đó khiến cho đại trưởng lão Triệu gia chòm râu giật giật vài cái rồi hắn rằng giọng nói.
- Nếu không giao người thành Ngan Bạc sẽ không còn Hạ Gia.