Chương 197: Tôn Giả

Giọng nói vừa thốt lên dường như mang theo một tia cộng hưởng kì dị, cả một mãnh chiến trường hỗn loạn lại trong giây phút ngắn ngủi như yên tĩnh dừng lại hẵn.

- Tiến nói này...

Gương mặt Bạch Diện từ âm trầm hóa thành kinh nghi rồi sau đó là một tia ánh sáng vui vẽ nhưng rất nhanh bị hắn dấu đi, đôi mắt không hề chớp khóe miệng hắn nhếch lên.

- Rốt cuộc chịu đi ra rồi sao?

Từ trong khói bụi mịt mờ cùng hắc ám lực còn vươn vãi tán loạn, một thân ảnh từng bước vững trãi đi ra.

Người này một thân tóc dài, y phục đơn giản là một chiếc áo da cọc để lộ hai bắp tay trần hai hình xăm như thực thể dáng chặc trên hay bắp tay một búa một khiên, Gương mặt góc cạnh rõ ràng với một đôi mắt hơi sâu vào trong hốc mắt.

Hắn đứng dưới đại địa đưa đôi mắt thâm xâu bình thản liếc nhìn toàn trường, kì lại ở chổ tất cả đều có một loại cảm giác như người này đang đứng trên một đài cao nhìn xuống họ, kể cả những cường giả Vũ Ngân Cảnh đang lăng không đứng ở thềm cao nhất của chiến địa cũng không tránh khỏi có một loại ảo giác như thế này.

- Hắn là ai...? Tại sao lại có một loại xúc động muốn cuối người thi lễ?

Một võ giả tu vi vũ vân cảnh thân thể nhè nhẹ rung lên, mồ hôi chán hắn lắm tấm, giọng đệu hơi rung rẫy mở miệng.

Không có câu trả lời. Như có một cơn gió yếu ớt thổi qua toàn bộ Viễn Lạc Tinh, khẻ cuốn lên vài sợi dây leo trên một vài mõm đá có tàn tích lưu lại từ thời vô cùng xa xưa, hình ảnh mơ hồ một người còn lưu lại bởi vếch tích của năm tháng dáng vẻ người này...

- Chính là hắn.

Lão giả khô gầy yếu ớt lên tiếng, ý vị vô cùng thâm trường.

Chỉ là tất cả những người của thánh quang cùng hắc ám sắc mặt đều cực kì khó coi, hít thở dồn dập. bọn họ cảm giác cả không gian cũng trở nên nặng chĩu, thân thể không thể cử động được linh hoạt, từ khi vựt qua một bước vô thượng của vị diện kia bọn hắn chưa bao giờ có trãi nghiệm kinh khủng như thế này, kể cả đứng trước các vị hộ đạo giả kia cũng vậy.

- Chết tiệt chẳng lẽ người kia...

Tưỡng Tấu Lục đám người lúc này kinh ngạt cùng chờ mong nhìn ra, sau khi thấy thân ảnh kia cơ thể mỏi người như cũng nhẹ rung lên một cái, không vì loại áp lực vô hình mà người của thánh quang cùng hắc ám trãi nghiệm mà là vì thân ảnh kia quá quang trọng cùng thân quen với bọn họ, thật sự bọn họ chia tay nhau cũng không quá lâu nhưng chỉ vì không gian truyền thừa độc lập làm cho mỏi người đều có một loại cảm giác năm tháng xa xôi mới tìm lại được cố nhân trùng phùng, con đường cường giả, tu luyện khô khan là vậy, những cảm xúc dồn nén như chờ đợi một ngày được bọc phát.

- Đại Ca...

- Lão Đại..

Bạo Long ồ ồ vang giọng.

Võ Thừa nhìn khung cảnh hoan tàn trên đại địa gương mặt hắn vẫn một hồi tĩnh lặng, trong đôi mắt màu hổ phách có tử vi xoay vòng.

Đang trong lúc mọi người kinh ngạt, thì thân ảnh do hắc ám lực ngưng tụ trên bầu trời gương mặt như thoáng dao động, hắn hừ một tiếng.

- Hừ... Người bản tôn muốn gϊếŧ ngươi cản được sao?

Võ Thừa vẩn đứng đó chỉ là hơi ngửa cổ lên âm trầm lên tiếng.

- Ngươi là cố ý muốn gϊếŧ hắn trước sao?

Hủm... Gương mặt trung niên trên không trung dường như kinh ngạt, đúng là vậy, lúc trước hắn hoàn toàn có thể dừng tay lại khi A Dốt đẩy Mai Kha ra ngoài, nhưng vì tôn nghiêm của một cường giả và người bị gϊếŧ mang dòng máu nô ɭệ trên người cho nên trong mắt hắn chỉ là một con kiến, muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, lại nghe Võ Thừa nói tiếp.

- Ngươi lại gọi hắn là một nô ɭệ thấp hèn, là trong mắt ngươi chỉ như một con kiến sao?

Nói tới đây chợt như có một cổ hơi thở từ hồng hoang lang tràng ra tứ phía. Làm cho sắc mặt mỏi người càng trở nên vô cùng đặc sắc.

Thân hình Võ Thừa tại vị trí từ từ đạp không đi lên, rất nhanh đã là đối diện với cái hình chiếu do hắc vụ hình thanh gương mặt trung niên.

Hắn từ từ đưa bàn tay lên khiến cho gương mặt hình chiếu lần đầu tiên biến sắc, lại từ miệng hắn phát ra một lời.

- Trãm...

Ong...

Một tiếng kiếm minh vang vọng khắp viễn lạc tinh. tất cả mọi người kể cả cường giả Vũ Ngân Cảnh ở đây đều có loại cảm giác lông tơ dựng ngược, da đầu tê dại. Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy gì cả nhưng lại có một loại cảm giác có một thanh cự kiếm đang treo trên đầu với loại khí thế một khi bổ ra cắt đoạn mọi thứ. Cảm giác nguy hiểm tột cùng này đến rất nhanh có người lại vô thức ngước nhìn lên bầu trời chỉ mong tìm được thứ làm cho họ có cảm giác nguy hiểm tột cùng như vậy nhưng kết quả là chẳng có gì cả.

Thế nhưng một tiếng thét mang theo sự khϊếp sợ vang lên từ gương mặt trung niên do hắc vụ biến thành.

- Không thể nào....

Chỉ thấy khi cánh tay Võ Thừa đưa xuống hắc vụ ngưng tụ thành Gương mặt kia cũng lặp tức từ trên đĩnh đầu xuất hiện một vết cắt vô cùng sắc ngọt, cứ như vậy khi cánh tay hắn hoàn toàn để xuống gương mặt trung niên kia cũng bị tách ra làm hai nữa, mặt dù được ngư tụ bằng hắc vụ thế nhưng lại cũng biểu hiện ra một loại đau đớn thống khổ vô cùng.

Im lặng...

Tất cả đều im lặng nín thở nhìn cảnh tượng khó tin cùng khủng bố trước mặt, hắc vụ không thể dung hợp lại mà lại từ từ tiêu tán ẩn ẩn có một tiến gầm không cam truyền ra trong tinh không xa xôi.

Võ Thừa sắc mặt không đổi hắn lại như tùy ý quét qua toàn bộ đại địa từng hình ảnh quen thuộc cùng xa lạ được hắn thu vào trung tầm mắt.

Bạch Diện, Tưỡng Tấu Lục, Cầu Lục Quý, Tống Mạnh Đam, Thanh Hà, Kiều Trinh, Hải Sa, Bạo Long,nhóm người Nhan Phong Ngữ, nhóm người Phùng Lão, Tứ Dực Ngân Lang, tất cả những thần thú hộ tông của thập tam sơn... Khi ánh mắt hắn quét tới thân ảnh của lão già khô gầy đang trong bộ dạng vô cùng suy yếu thì hơi thoáng dừng lại, rồi lại quét đến một người trên cơ thể còn bê bếch máu me, Đặng Vũ Lập đôi mắt lại có chút kinh ngạt.

Lúc này hắn mới mỡ miệng lên tiếng.

- Ta sẽ đưa các người về nhà, nhưng trước hết giải quyết xong xong chuyện nơi này đã.

Những người thân quen với hắn đều gật đầu, cảm xúc như tràng lên cổ họng.

Võ Thừa lại ngước mặt lên nhìn đến bầu trời trong mắt mọi người là không có gì nhưng ánh mắt hắn hiện lên một tia sắc bén vô cùng, hắn âm trầm lên tiếng.

- Các vị đã đến sao còn không chịu ra mặt.

Lời vừa xong tất cả mọi người bên trong chiến địa đều kinh hoạt nghi hoặc. Thế nhưng rất nhanh bọn họ đều trợn tròn mắt kinh ngạt bởi vì trên bầu trời lại truyền ra một giọng nói vô cùng trong trẻo.

- Không ngờ lại có một người thú vị như vậy xuất hiện ở đây.

Từ hư không bước ra một thân hình trong bộ dạng của một đứa trẻ thoạt nhìn chừng năm sáu tuổi, hắn đứng ở đó giống như là một đứa trẻ bình thường, thần thức của mọi người hoàn toàn không thể phát hiện ra nếu không phải bằng mắt thì thật sự không thể nào nhìn thấy được.

- Đó là... Mục Đồng Tôn Giả. một trong năm vị tôn giả của Đại Hoang Châu chúng ta.

Những ánh mắt khϊếp sợ cùng với kích động đã nói lên địa vị của đứa trẻ này khi hắn xuất hiện, lại có một âm thanh khác nửa vang lên.

- Ngươi nói đúng Mục Lão Nhi người này thật thú vị.

Từ trong hư không lại bước ra một người một thân áo đen tung bay với thân hình gầy như một que củi và cái đầu không có tóc.

- Cộc Thiên Tôn Giả. Là tôn giả của hắc ám giới chúng ta.

- Haha chuyện vui như vậy làm sao thiếu ta được.

Lại một âm thanh khác vang lên kèm theo một loại khí tức nóng bức truyền ra, và một phương khác lại có một loại cảm giác âm hàn cực điểm truyền ra. theo đó hai bên liền có thêm hai người xuất hiện.

- Thôn Hàn Tôn Giả, Thiên Hỏa Tôn Giả...

- Ông trời ơi hai vị tôn giả này lại xuất hiện, trong truyền thuyết hai vị này từng đã từng giao thủ khiến cho một bầu trời một bên tuyết rơi đầy đất một bên hỏa diễm ngập trời vô cùng khủng bố, nay lại, nay lại, cùng lúc xuất hiện...

có người lắp bấp mở miệng.

bốn người, bốn vị Tôn Giả của hai giới lại cùng xuất hiện trên bầu trời.

Thôn Hàn Tôn Giả vừa bước ra một thân bạch y nhìn không rõ dung mạo bởi vì xung quanh người này lúc nào cũng có tuyết rơi mơ hồ, âm thanh như thủy tinh chà xác hắn như nhìn về phía Võ Thừa lên tiếng.

- Ngươi đến từ Thiên Nguyên Giới sao? một kích vừa rồi có phải là thủ bút của Thiên Khải?

Nghe giọng đệu giống như là một kẻ bề trên nhìn xuống nói chuyện với người không cùng đẳng cấp, Võ Thừa gương mặt bình thường cũng nhàn nhạt lên tiếng.

- Phải thì sao mà không phải thì sao.

- Ộ...

Người này ồ một tiếng biểu hiện kinh ngạt, nhưng rồi mọi người có thể cảm nhận được nhiệt độ trên toàn bộ Viễn Lạc Tinh như đang nhanh chóng hạ thấp xuống vài độ khiến cho người ta cảm giác sống lưng như có con trùng đang bò qua.

- Sao lạnh vậy hay là là ta châm một mồi lửa để sưởi ấm ngươi nha Tiểu Hắc Tuyết?

Phía đối diện Thiên Hỏa Tôn Giả đột nhiên lê tiếng mở miệng với xu thế đối lặp với Thôn Hàn Tôn Giả, mọi người lại có cảm giác nóng gát phã vào mặt. hai thời tiếc khắc nghiệt nhất của thiên nhiên như dằng co với nhau, uy áp Tôn Giả lang tràng xuống đại địa khiến cho tất cả sinh linh bên trong Viễn Lạc Tinh sắc mặt tái nhợt. Có ngươi trên gương mặt mới một khắc trước còn lắm tấm mồ hôi chỉ trong vài giây sau giọt mồ hôi kia như muốn đóng băng lại.

Cái này gọi là Trâu Bò hút nhau ruồi muỗi chết, bọn họ thân đã đạt đến cấp bậc này thì nào có đem những người bên dưới để vào mắt.