Chương 29: Gϊếŧ người vô hình

Tề Lương tâm tư trăm chuyển, mở miệng hỏi, “Cô có kiến nghị nào không?” Không ngờ Triêu Thiên Châu và Tử Ngọc Bôi đều không thấy, đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải tìm trở về. Nhưng trước khi tìm được trở về, nếu như có thể lợi dụng tốt trận hỗn loạn này, nhất định thu hoạch sẽ không nhỏ.

Trước mắt người này mặc dù thân phận bất minh, nhưng quả thực rất có tài năng, bất kể là địch hay bạn, trước bóc lột giá trị lợi dụng cô ta, ông ta cũng sẽ không thiệt thòi. Ông không sợ bị cô ta lợi dụng, ông có đầu óc, tuyệt sẽ không bị người khác trắng trợn lợi dụng, nếu như đôi bên cùng có lợi, ông ta có thể chấp nhận.

“Ha ha. . .” Người đối diện cười khẽ ra tiếng, chậm chạp nói, “Trong tay Thiên Nghiêm không có Tử Ngọc Bôi, ông ta sẽ hoài nghi là lão gia tử ông cố ý gây phiền toái cho ông ta, Tử Ngọc Bôi căn bản vẫn ở trong tay ông. Mà Triêu Thiên Châu quả thật bị đánh cắp, ông ta cũng sẽ cho rằng ở trong tay ông, ông nói đi, dùng Triêu Thiên Châu đổi lấy cây đinh trong mắt ông, ông ta sẽ làm sao?”

Tề Lương rũ mắt trầm tư, một lúc lâu mới lên tiếng, "Mặc dù huyết mạch rất quan trọng, nhưng một khi mất đi Huyết Sắc Mị Yêu, Bắc đảo sợ rằng cũng sẽ không trụ nổi, Thiên Nghiêm sẽ đồng ý sao?" Trong giọng nói có chút do dự, dù sao Huyết Sắc Mị Yêu đối với Bắc đảo mà nói giống như Ám Dạ Tu La đối với Nam đảo, đều quan trọng như nhau.

Một khi thiếu đi bọn họ, rất nhiều chuyện người khác căn bản không làm được, mất đi bọn họ cũng như đã bị tổn thất, nếu trừ đi Huyết Sắc Mị Yêu rồi, Bắc đảo sẽ bại bởi Nam đảo, bởi vì sẽ không còn ai có thể chống lại Ám Dạ Tu La nữa.

"Lão gia tử, mất đi huyết mạch, Bắc đảo nhất định không trụ nổi, mà mất đi Huyết Sắc Mị Yêu, thì còn có thể dùng nhân lực để tranh, nếu là ông, ông sẽ lựa chọn thế nào?"

Mắt Tề Lương lóe sáng, không do dự nữa, nhấc điện thoại lên.

Cô gái đối diện thấy vậy, trên gương mặt xinh đẹp vẽ ra nụ cười khó hiểu, ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly, ý lạnh lóe lên nơi đáy mắt.

Thiên gia

Lúc này đây Thiên Ngữ đã tức đến muốn bể phổi, lần trước khi video kí©ɧ ŧìиɧ của mình bị tải lên mạng cô ta cũng không tức giận như thế này, nhưng giờ đây, cô ta hận không thể gϊếŧ chết ả tiểu tiện nhân kia. Tiểu tiện nhân đáng chết, nhất định là muốn nhân cơ hội này, bay lên làm phượng hoàng, nên mới đăng tải toàn bộ quá trình trước đó lên mạng, hừ, quả thực chính là si tâm vọng tưởng!

Lúc này, ngược lại cô ta không còn hoài nghi Thiên Mị nữa, cô ta vẫn luôn cho rằng Thiên Mị thích Tô Hạo, cho nên theo cô ta thấy Thiên Mị không có lý do gì làm như thế cả.



“Cộp cộp cộp . . .” Âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn nhà nghe vào tai có chút sợ hãi.

Thiên Ngữ vòng qua cô ả giúp việc đang quỳ trên mặt đất, hờ hững lướt qua, nhưng biểu tình trên mặt cô ta lại dị thường khủng bố. Cô ả giúp việc kia sợ đến lạnh run, quỳ trên mặt đất cúi đầu, hận không thể co lại thành một khối mới tốt.

Hiện giờ Thiên Nghiêm căn bản không rảnh để ý tới loại chuyện vớ vẩn như thế này, cho nên hai bên salon chỉ có Thư Cầm và Thiên Mị đang ngồi. Thư Cầm cau mày, cái gì cũng không nói, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thiên Mị, sắc mặt rất khó coi, bà ta tuyệt không cho rằng chuyện kia là do người nữ giúp việc này làm ra.

Mà Thiên Mị căn bản không để chuyện này vào mắt, giống như đang xem trò vui, vùi người trong ghế salon, trong tay ôm đĩa trái cây, cầm nĩa xiên trái cây ăn, vẻ tươi cười trên mặt, hiển nhiên đối với trái cây này rất hài lòng, tư thái lười biếng như con mèo. Tô Hạo đồng dạng thân là “tội nhân” nhìn thấy không khỏi cũng phải nuốt một ngụm nước bọt.

Bởi vì hiện giờ y cũng là “tội nhân” cho nên không có tư cách ngồi, liền đàng hoàng đứng ở một bên.

Lúc này, tầm mắt của y kìm lòng không đặng từ trên mặt Thiên Mị dần dần dời xuống dưới. Thiên Mị nghe được tiếng ồn ào mới chạy xuống, trước đó còn đang ngủ, cho nên trên người cô giờ chỉ mặc váy ngủ tơ tằm, bởi vì ngồi nghiêng ngả, dây áo một bên đã tuột đến cánh tay, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, nơi nở nang hơi lộ ra, xuống chút nữa, váy ngủ mềm mại nhẹ nhàng dán lên trên vòng eo thon thả, làm lộ rõ đường cong duyên dáng, hai chân thon dài trắng nõn mịn màng, khiến người ta mơ tưởng xa xôi, rõ rành rành là một yêu tinh dụ người.

Lúc này đây đôi mắt mê hoặc người ta kia khẽ khàng chuyển động, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lại bỏ vào miệng một miếng trái cây, đôi môi đỏ mọng chậm rãi hoạt động. Hai mắt Tô Hạo nháy cũng không nháy nhìn chằm chặp hai cánh môi kia, hận bản thân không phải là miếng trái cây nọ.

Cuối cùng Thiên Ngữ cũng chú ý tới ánh mắt nóng như lửa của Tô Hạo, nhìn theo tầm mắt của y, trong nháy mắt lửa giận dấy lên càng cao, "Thiên Mị, cô đồ hồ ly tinh này!"

Hồ ly tinh? ! Thiên Mị phục hồi lại tinh thần, nhìn cặp mắt bốc hỏa của Thiên Ngữ, đảo mắt chống lại tầm mắt nóng như lửa của Tô Hạo, chán ghét nhíu mày, đột nhiên thở dài, sau đó lại bắt đầu thất thần. Cô sớm nên phát hiện, từ khi mới bắt đầu, cô đối với Tề Tu đã không giống.

Phiền não kéo kéo tóc, sao cô lại nhàm chán thế này chứ? Nếu không phải cô quá nhàm chán sẽ không đi trêu chọc cái tai họa kia rồi!



Tầm mắt nhìn về phía vòng ngọc trên cổ tay, đưa tay sờ sờ, sau đó muốn gỡ xuống, nhưng vẫn là không được, chiếc vòng này giống như đang ngăn cản cô. Mắt thấy Thiên Mị chưa chết tâm, hồng quang mỏng manh thoáng lóe lên, mắt thấy sẽ hồng quang đại thịnh, Thiên Mị vội vàng thu tay lại, thấp giọng an ủi, "Đừng nóng giận, tao sai rồi còn không được sao?" Giọng nói có chút thất bại.

Vô lực ngã lại lên ghế salon, giơ tay mò mẫm trên eo, Triêu Thiên Châu vẫn luôn theo đuôi cô bị tóm vào trong tay, Thiên Mị lại liếc mắt nhìn Huyết, thở dài. Quên đi, thuận theo tự nhiên đi!

Nếu như không có Huyết, cô cũng sẽ không quen, chỉ là, cảm thấy có chút áy náy với Tề Tu, trong lòng rên một tiếng, xong rồi xong rồi, tên đàn ông chết tiệt kia, quả thực chính là gϊếŧ người vô hình mà!

“Cạch” một tiếng, đặt đĩa trái cây xuống, Thiên Mị cầm Triêu Thiên Châu liền đi lên lầu, hoàn toàn không đếm xỉa tới người khác.

Cô cũng không sợ người khác phát hiện ra Triêu Thiên Châu, bởi vì sau khi Triêu Thiên Châu nhận chủ đẹp hơn không ít, không ai sẽ nhận ra được.

Nhìn Thiên Mị nghênh ngang rời đi, đang trong cơn giận Thiên Ngữ giẫm lên giày cao gót duổi theo, "Thiên Mị, cô đứng lại đó cho tôi!"

Thiên Mị vốn bực mình, lúc này thấy Thiên Ngữ đứng trước mặt cô, chỉ vào mũi cô mắng to, cỗ phiền não trong lòng càng ngày càng tăng.

Mà Thiên Ngữ không mảy may chú ý tới vẻ mặt biến hóa của cô, vẫn rất tự nhiên mắng to, “Tại sao tôi lại có người chị không biết xấu hổ như cô thế này chứ? Ngay cả em rể của mình cũng không buông tha, có phải cô muốn đàn ông đến điên rồi không? Cô cái đồ . . .”

Thiên Ngữ không chú ý tới biến hóa của Thiên Mị, nhưng Thư Cầm lại chú ý tới. Đôi mắt mê người kia trở nên càng quyến rũ, nhưng đáy mắt lại nhiều thêm một tia lạnh lẽo tàn ác. Đáy lòng Thư Cầm phát lạnh, vội vàng muốn ngăn lại Thiên Ngữ, nhưng đã chậm.

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng toàn bộ căn biệt thự, thê thảm thấm tận xương.

Tiếng kêu thê thảm đột nhiên ngừng lại, “Bịch” một tiếng, Thiên Ngữ ngã xuống đất ngất đi, trong phòng khách tĩnh lặng đến ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Ba người còn lại nhìn về phía Thiên Ngữ té xỉu, sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy cánh tay mềm mại trước đó chỉ vào Thiên Mị, cổ tay một mảnh máu đỏ, mà trong máu đó lại lẫn thêm sắc trắng, sắc trắng kia không phải thứ gì khác, mà chính là đầu khớp xương, xương kia đâm thẳng qua cánh tay, lòi cả ra ngoài.