Khương Triều Phong nghe nói tin tức, nhanh chóng trở về nước, cùng Diệp Cảnh Hành thương nghị công việc, hắn ở nước ngoài học, đã phát biểu nhiều luận văn quyền uy, làm nhân viên kĩ thuật, Khương Triều Phong trở về không thể nghi ngờ chính là viên thuốc trợ tim lớn nhất của Diệp Cảnh Hành.
Diệp Cảnh Hành đầu tiên là ở trên đường gần đại học tuyển định làm địa chỉ, thuê một hạ tầng làm trụ sở chính, sau đó liền bắt đầu xuống tay chiêu binh.
Tin tức Diệp Cảnh Hành cùng Khương Triều Phong song kiếm lại kết hợp, thực mau liền thổi quét chung quanh đại học, bọn học sinh máy tính phụng như thần minh hai vị đại lão, thế nhưng liền chỉ trăm mét ở ngoài! Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp thành tích ưu dị xuất sắc thuộc khoá này đều muốn gia nhập đoàn đội của Diệp Cảnh Hành, Khương Triều Phong thiết trí thật mạnh xét duyệt, thực mau sàng chọn ra một đám ai cũng có sở trường riêng làm thành viên dự bị.
Hết thảy đều tiến hành phi thường thuận lợi.
Hôm nay, Diệp Cảnh Hành muốn đi xử lý buôn bán giấy phép sự tình, vừa ra cửa công ty, liền nhìn đến một hình bóng quen thuộc đứng ở ven đường.
Người nọ vừa thấy Diệp Cảnh Hành, liền lộ ra nụ cười xán lạn.
“Văn trạch?” Diệp Cảnh Hành thực kinh ngạc.
Người thiếu niên với khóe miệng có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, tươi cười tăng thêm rất nhiều sắc thái sinh động.
Đào Văn Trạch giọng nói một nửa oán giận một nửa làm nũng, giống như trước, “Hành ca, em lại không tới tìm anh, anh liền đã quên!”
Diệp Cảnh Hành nghe thấy thanh âm trong lòng căng thẳng, nhìn đến Đào Văn Trạch cười đi tới, theo bản năng sau này lui lui, “Em như thế nào biết anh ở chỗ này?”
Đào Văn Trạch ngừng cười, thanh âm cũng lạnh mấy độ: “Em không thể biết? Hành ca, em bất quá ra nước ngoài một chuyến, một hồi tới quả thực thay đổi nhiều, Hoành Thái nguy cơ, anh kết hôn, còn có mở công ty nhiều chuyện như vậy, anh thế nhưng một câu đều không nói cho em?”
Diệp Cảnh Hành vừa định mở miệng, Đào Văn Trạch tiếp tục nói: “Hành ca, em ở trong lòng anh thật sự không có một chút vị trí sao?”
“Anh kết hôn vốn là đột nhiên, cũng không có nhiều bạn bè, em đừng nóng giận, kẹo mừng sẽ bù cho em,” Diệp Cảnh Hành tránh nặng tìm nhẹ, hỏi ngược lại: “Văn trạch, em trở về là muốn làm cái gì?”
Đào Văn Trạch thở dài, “Giúp anh a!Anh cùng Khương Triều Phong phụ trách kỹ thuật nghiên cứu phát minh, kia hoạt động cùng quản lý ai phụ trách? Em mấy năm nay thành tích công tác anh cũng biết, chưa nói tới ưu dị, nhưng xử lý công ty mới của anh vẫn được, chẳng lẽ…Anh thật sự không cần em?” Đào Văn Trạch câu lấy đuôi mắt, ánh mắt nhiệt liệt.
Trước kia nhiều nhất chỉ là phiền chán, hiện tại Diệp Cảnh Hành đối với bông hoa có gai Đào Văn Trạch không ngờ lại nhiều lên vài phần sợ hãi.
“Văn trạch, em đừng nói như vậy lời nói, anh đã kết hôn.”
“Kết hôn?” Đào Văn Trạch cơ hồ muốn cười ra tiếng : “Hành ca, anh không cảm thấy buồn cười?”
Những lời này vừa ra, liền trát trúng chỗ đau của Diệp Cảnh Hành, hắn thần sắc đen lại nói: “Cùng em không có liên quan.”
“Như thế nào không liên quan? Hành ca, anh kết hôn, quyết định này quả thực hoang đường, em biết anh muốn gây dựng sự nghiệp, anh cần tiền, vị Nguyễn thiếu gia kia vừa lúc có thể giúp anh, hắn có thể cho anh tiền, nhưng hắn có thể cho cũng chỉ có tiền, hắn không hiểu biết lý tưởng cùng khát vọng của anh, không năng lực, hắn chỉ là muốn đem anh vây ở l*иg vàng của Nguyễn gia , làm anh cả đời đều trốn không thoát đi.”
“Anh lặp lại lần nữa, Văn Trạch, đây là việc riêng của anh,” Diệp Cảnh Hành ngữ khí không vội sau lui nửa bước, “Em muốn tới giúp anh, anh cảm ơn, cũng hoan nghênh, nhưng nếu em còn có cái gì ý khác, vậy không cần.”
“…Được, em không có mặt ý khác, chỉ là tới duy trì sự nghiệp của anh, được không?” Đào Văn Trạch trong lòng chua xót, cố nén mũi toan nói: “Tựa như năm đó giống nhau.”
Đào Văn Trạch là đàn em của Diệp Cảnh Hành ở A đại, hắn là một Omega thiên tư ưu việt, mặc kệ là diện mạo hay là tài trí,lúc đại học, hắn liền vô cùng hâm mộ Diệp Cảnh Hành, vẫn dùng các loại biện pháp tới gần Diệp Cảnh Hành, Diệp Cảnh Hành ngay từ đầu cũng không thích hắn, bất quá sau Diệp Cảnh Hành muốn gây dựng sự nghiệp, yêu cầu quản lý nhân tài, Đào Văn Trạch Mao Toại tự đề cử mình, mượn việc này cùng Diệp Cảnh Hành thường xuyên tiếp xúc.
Lúc ấy Diệp Cảnh Hành chán ghét cùng mọi người kết giao, đặc biệt là Omega, đảo không phải lấy hướng vấn đề, hắn chỉ là bài xích sinh lý dục cầu khống chế tình cảm —— Diệp Cảnh Hành trước kia vẫn luôn cảm thấy hắn không thể có nhược điểm.
Đào Văn Trạch thực thông minh, hắn không giống người khác một lòng dán trên người Diệp Cảnh Hành, mà là đem những cái lung tung rối loạn theo đuổi cấp rửa sạch sạch sẽ, làm Diệp Cảnh Hành chuyên tâm sự nghiệp.
Hắn cảm thấy phương pháp này hiện giờ vẫn như cũ được.
“Anh muốn đi Cục Công Thương? Em cùng anh đi.” Đào Văn Trạch hỏi.
“Không cần ——” Diệp Cảnh Hành vừa muốn cự tuyệt, liền nghe thấy một bên có người kêu hắn.
Đào Văn Trạch theo tiếng nhìn lại, là Nguyễn Từ.
Đào Văn Trạch cũng không quen biết Nguyễn Từ, chỉ là báo chí đưa tin thấy được mấy trương ảnh chụp ít ỏi của Nguyễn đại thiếu gia.
Hắn hẳn là không phải loại hình Diệp Cảnh Hành thích.
“Sao em lại tới đây?” Diệp Cảnh Hành hỏi Nguyễn Từ.
“Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm, em nhắn WeChat cho anh, anh không có trả lời.” Nguyễn Từ giải thích nói, Tiêu Mẫn bảo bọn họ đi Nguyễn gia ăn cơm, Nguyễn Từ vốn dĩ không dám phiền Diệp Cảnh Hành, nhưng lại không thể làm mẹ thất vọng, cho nên chỉ có thể da mặt dày tới mời Diệp Cảnh Hành.
Cậu cho rằng Diệp Cảnh Hành khẳng định sẽ không cho cậu sắc mặt tốt, nhưng không nghĩ tới, Diệp Cảnh Hành thế nhưng không cự tuyệt, còn đi tới dắt tay.
Diệp Cảnh Hành cúi đầu hỏi cậu, một chút cũng không có lạnh nhạt, ngược lại ngữ khí ôn nhu: “Vừa mới vội, không thấy di động, anh lát nữa có việc gấp, em ở văn phòng chờ anh, vẫn là đi cùng nhau?”
Nguyễn Từ kỳ thật có điểm ngốc, nhưng biểu tình cậu thật sự rất ít, Diệp Cảnh Hành trừ bỏ cảm giác tay cậu có điểm cứng đờ ở ngoài, không cảm giác được cảm xúc cậu biến hóa.
Hai người bọn họ tay nắm tay, một bên Đào Văn Trạch tự nhiên nóng nảy, Nguyễn Từ như thế nào gian xảo tới như vậy? Kết hôn trước còn chưa tính, loại chuyện này hắn đều một bước cũng không nhường sao?
“Cảnh Hành ——” hắn một mở miệng ngăn cản, liền thấy Nguyễn Từ hai tay bao ở tay Diệp Cảnh Hành, cả người đều dán đến cánh tay Diệp Cảnh Hành.
“Bồi anh, đi cùng nhau.” Hắn nói.
“……”
Diệp Cảnh Hành nóng lòng thoát khỏi Đào Văn Trạch, lôi kéo Nguyễn Từ đi lên: “Văn Trạch, em có thể đi lên trước nhìn xem tình huống của công ty, Triều Phong cũng ở trên, việc đi làm em cùng cậu ấy nói, có vấn đề gì ngày mai anh và em lại bàn, bọn anh đi trước.”
Đào Văn Trạch tầm mắt từ trước mặt hai người giao tới tay hai người di chuyển tới trên mặt Nguyễn Từ, Nguyễn Từ sắc mặt vô thường, không có đắc ý, cũng không có hoài nghi, Đào Văn Trạch đột nhiên cảm thấy chính mình như vừa diễn kịch một vai, hắn thậm chí không có lập trường cùng Nguyễn Từ so đo.
Hắn muốn tranh cái gì đây? Diệp Cảnh Hành đều không muốn liếc hắn một cái.
Lúc lên xe, Nguyễn Từ còn bắt lấy cánh tay Diệp Cảnh Hành, Diệp Cảnh Hành lắc hai cái, ý bảo hắn buông ra, bất quá Nguyễn Từ không phản ứng lại.
“Trời nóng như vậy, không khó chịu sao?”
Nguyễn Từ lắc lắc đầu, còn thản nhiên mà nhìn Diệp Cảnh Hành liếc mắt một cái, Diệp Cảnh Hành lại hỏi: “Tôi như thế nào lái xe?”
Nguyễn Từ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng buông lỏng tay ra.
Ngồi trên ghế lái phụ, Nguyễn Từ cột kỹ đai an toàn, hỏi Diệp Cảnh Hành muốn đi đâu.
Diệp Cảnh Hành nói hắn muốn đi Cục Công Thương làm giấy phép buôn bán, Nguyễn Từ tỏ vẻ muốn cùng hắn đi, Diệp Cảnh Hành cũng lười đem cậu đưa về nhà.
“Anh vừa nãy hẳn là nên cùng em giới thiệu một chút với bạn anh.” Chờ Diệp Cảnh Hành khởi động xe, Nguyễn Từ nhỏ giọng mở miệng nói.
Diệp Cảnh Hành một tay đỡ tay lái, nghe được lời Nguyễn Từ, bỗng dưng cười ra tiếng, hắn đối Nguyễn Từ nói: “Tư thái bãi đảo rất chính.”
Nguyễn Từ không nghe hiểu Diệp Cảnh Hành trêu chọc, “Có ý gì?”
“Không có gì,” Diệp Cảnh Hành giới thiệu cho Nguyễn Từ một chút, “Cậu ấy là đàn em thời đại học, phỏng chừng lập tức đến công ty làm giám đốc.”
“A đại sao?”
“Ân, cậu như thế nào biết?”
Nguyễn Từ không trả lời ngay, mất nửa phút mới nói: “En cũng học A đại, học viện nghệ thuật.”
Diệp Cảnh Hành nhớ tới lần trước ở quán bar, Mạc Trạm Thành cùng Lương tam nói, Nguyễn Từ cũng từng học đại học, chẳng qua bởi vì sức khoẻ, bị đại gia nghị luận bài xích, sau lại bị Nguyễn gia đem trở về.
“Cậu… Cậu chuyện là như thế nào?” Đến bây giờ mới hỏi, Diệp Cảnh Hành đều có điểm ngượng ngùng.
Nguyễn Từ không nói gì, Diệp Cảnh Hành liền có chút co quắp.
Vẫn chờ đến Diệp Cảnh Hành đi Cục Công Thương trở về, Nguyễn Từ đều không có trả lời hắn, Diệp Cảnh Hành có chút chột dạ, cho nên thập phần phối hợp mà cùng Nguyễn Từ trở về Nguyễn gia, còn mua chút quà tặng.
Tiêu Mẫn cùng Nguyễn Thế Kiệt đối với Diệp Cảnh Hành đều thực khách khí, đem hắn xem như một nhà, cũng không ngại trước Diệp Cảnh Hành cùng bọn họ đối chọi gay gắt, chỉ có em trai Nguyễn Từ Nguyễn Minh, từ lúc Diệp Cảnh Hành vào cửa kia một khắc liền cùng hắn không thể đối phó.
“Tiểu Minh, em đừng như vậy, tới ăn cơm được không?” Nguyễn Từ gõ cửa phòng Nguyễn Minh, Nguyễn Minh bởi vì giận dỗi, bất hòa không muốn ngồi cùng bàn với Diệp Cảnh Hành ăn cơm, Nguyễn Từ không có biện pháp, đành phải đi lên gọi hắn.