“Dì ——”
“Cậu đi ra ngoài! Tôi có lời cùng Cảnh Hành nói.” Thư Linh cũng không muốn phản ứng lại Đào Văn Trạch, một tiếng quát lớn liền làm hắn cân miệng, Đào Văn Trạch không dám ở lâu, đành phải đi trước.
Đợi Đào Văn Trạch đóng cửa lại, Thư Linh hài hước nói: “Mẹ trước kia cũng không biết con trai mình trêu chọc đào hoa nhiều như vậy, trong nhà một người, công ty lại là một người, không biết ai mới là người con trai mẹ có ý?”
“Mẹ tới làm cái gì?”
“Mẹ không thể tới sao? Công ty của con trai mẹ không thể đến xem sao?” Thư Linh ở văn phòng Diệp Cảnh Hành dạo qua một vòng, tấm tắc tán dương: “Không tồi, không nghĩ tới con rời công ty ba con cũng có thể phát triển lớn như vậy, trước kia mẹ giúp cha con ngăn con gây dựng sự nghiệp, là mẹ không đúng, mẹ xem thường con.”
Diệp Cảnh Hành quay mặt qua chỗ khác, không muốn đáp lời.
“Mẹ biết con hiện tại thấy mẹ phiền chán, vì Nguyễn Từ, con đến nhà cũng không nghĩ trở về, thậm chí còn muốn dọn ra ngoài, con muốn dọn đi nơi nào? Con muốn cùng cha mẹ chia nhà sao? Nguyễn gia đại gia tộc nghiệp lớn, Nguyễn Từ lại đối với con toàn tâm toàn ý, rốt cuộc vẫn là làm con bị hấp dẫn đi phải không?”
“Không có, mẹ nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì hai người cùng Nguyễn Từ không hợp, liền tách ra ở thôi.”
“Bọn mẹ cùng nó không hợp? Là vấn đề của bọn mẹ sao?” Thư Linh hỏi lại, một tay đập bàn Diệp Cảnh Hành, nói: “Nó tới nhà của chúng ta hơn một tháng, nếu không phải nghe được người khác nghị luận, mẹ sẽ không biết Nguyễn Từ sở dĩ không có biểu tình không phải bởi vì tính cách không tốt, mà là có bệnh tâm thần!! Bệnh tâm thần a! Chuyện lớn như vậy, Nguyễn gia thế nhưng đem giấu chúng ta.” Thư Linh cũng mặc kệ mặt mũi, lời trong lòng tất cả đều nói ra, “Hiện tại Diệp gia chúng ta hoàn toàn trở thành trò cười, trên dưới chê cười!”
Thư Linh trong giọng nói phát ra tiếng cười, ở trong văn phòng không lớn có vẻ đặc biệt chói tai.
“Nguyễn Từ chỉ là có chút khiếm khuyết về mặt cảm xúc, mẹ không cần nghe mấy lời đó” Diệp Cảnh Hành đứng dậy, cảnh cáo nói: “Càng không cần ở trước mặt Nguyễn Từ nói như vậy.
“Con cùng mẹ nói chuyện như nào đấy? Mẹ là mẹ con!”
“Mẹ, làm người không thể vong ân bội nghĩa, Nguyễn Từ không nợ chúng ta cái gì ——” Diệp Cảnh Hành nhìn Thư Linh vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không muốn nhiều lời: “Mẹ, chuyện dọn ra ngoài ở này đã quyết, con cũng không muốn cùng mẹ cãi nhau.”
“Con nói mẹ vong ân bội nghĩa?”
“Không phải sao? Lúc trước kết hôn, đem phòng cho khách khóa lại, đem con đẩy vào trong phòng tân hôn là mẹ đi, khi đó mẹ đối với Nguyễn Từ thật tốt a, hiện tại bên ngoài có tin đồn nhảm nhí, Nguyễn Từ ở đây lập tức hèn hạ để mẹ xâu xé sao?”
Nghĩ đến Nguyễn Tử ở trên lầu thấp thỏm lo lắng phát run, Diệp Cảnh Hành liền nhịn không được đau lòng.
“Mẹ lại có thể thương nó nhiều ít đây? Con mới là người làm nó đau nhất, mẹ nghe người khác nói, cái bệnh này yêu cầu lớn nhất chính là cùng làm nó bạn, con một cái đều không có làm được.”
“Con về sau sẽ làm được.”
Thư Linh vừa nghe liền luống cuống, “Con này là có ý gì? Con muốn cùng nó nghiêm túc?”
“Đúng vậy, nên nghiêm túc bao nhiêu liền sẽ nghiêm túc bấy nhiêu, nên mẹ yên tâm.” Diệp Cảnh Hành nói xong liền đứng dậy, mặc áo khoác vào đi ra phía ngoài, Thư Linh ở phía sau gọi hắn lại, “Cảnh Hành con đi đâu?”
“Tan làm, con đem Nguyễn Từ ra ngoài ăn cơm chiều.”
Trăm triệu không nghĩ tới bà lần này hoàn toàn ngược lại, Thư Linh không thay đổi được tâm ý Diệp Cảnh Hành, đành phải đem lợi thế lớn nhất lấy ra, “Cảnh Hành con đứng lại, mẹ biết, mẹ đột nhiên thay đổi thái độ đối với Nguyễn Từ là không tốt, nhưng mẹ cũng là bất đắc dĩ, mẹ thật là vì muốn tốt cho con a, con biết mẹ ruột Nguyễn Từ là chết như thế nào sao?”
“Cái gì?”
“Tiêu Mẫn trẻ vậy, sao có thể là mẹ đẻ Nguyễn Từ, mẹ đẻ Nguyễn Từ là Phó Vân Kỳ, 20 năm trước mẹ có gặp qua bà ấy, chỉ là lúc ấy bà ấy còn tốt, nhưng không bao lâu đột nhiên không có tin tức, chúng ta chỉ nghĩ Nguyễn thái thái lúc ấy xuất ngoại, cũng không để ý nhiều, kết quả mười mấy năm sau Nguyễn Thế Kiệt tái hôn, cưới Tiêu Mẫn, bọn mẹ đều đang hỏi Phó Vân Kỳ đi đâu, như thế nào ai cũng không gặp qua bà ấy, nhưng không có ai biết. Ngày hôm qua mẹ nghe người khác nói, mới biết được bà ấy có bệnh tâm thần phân liệt, hoặc là tự mình hại mình hoặc là tổn thương người khác, Nguyễn Thế Kiệt liền đem bà ấy nhốt ở trong nhà, một lần chính là mười năm, cuối cùng bà ấy vẫn là không chữa khỏi, tự sát, liền ở ngay trước mặt Nguyễn Từ!”
Diệp Cảnh Hành cả người chấn kinh.
Mười mấy năm trước…… Nguyễn Từ mới mười bốn mười lăm tuổi……
“Mẹ biết loại này bệnh không di truyền, nhưng nó từ nhỏ ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, có tật xấu cũng không kỳ quái, còn nữa, ai có thể bảo đảm nó sẽ không giống mẹ nó, mẹ sợ nó làm con bị thương tổn a Cảnh Hành.”
Nguyễn Từ hồi nhỏ đáng thương như vậy, mẹ ở trước mắt tự sát, bị những người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cậu ở trước mặt Diệp Cảnh Hành là thế nào đây? Cậu chỉ biết nói ——Không thích liền không thích đi, dù sao cả đời cũng không có dài hơn.
Anh như vậy liền rất tốt, em thật đã thấy đủ.
Thích anh a, anh làm cái gì em đều thích.
Hắn cái gì cũng đều chưa có trả giá đâu, Nguyễn Từ liền thấy đủ, Diệp Cảnh Hành nghĩ thầm, cái gì có tính chướng ngại dao động cảm xúc, không bằng nói là đứa trẻ ngốc.
Đưa lưng về phía Thư Linh, hắn hỏi: “Mẹ, vậy mẹ muốn con như thế nào?”
“Chờ công ty con phát triển lớn mạnh, liền cùng nó ly hôn, càng sớm càng tốt.”
Tức khắc, Diệp Cảnh Hành lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Không có khả năng, con không chỉ có sẽ không cùng em ấy ly hôn,con còn muốn đối tốt với em ấy trăm lần ngàn lần.”
Thẳng đến đem cậu chữa khỏi mới thôi.
“Diệp Cảnh Hành!” Thư Linh kêu không được, Diệp Cảnh Hành đi nhanh ra cửa, chỉ có thể phẫn hận mà đập bàn làm việc hắn, bảo an đứng ở ngoài cửa không dám lên tiếng, thẳng đến khi Diệp Cảnh Hành ra công ty, mới đem lá gan đi vào đem Thư Linh đi ra, đóng lại cửa văn bản hòng tổng tài.
Một đường lái xe trở về nhà, lúc tới cửa, Diệp Cảnh Hành không đi vào, đem xe dừng lại, gọi điện thoại cho Nguyễn Từ.
“Tiểu Từ em hiện tại chỉnh trang một chút, tối nay tôi mang em đi ra ngoài ăn.”
Ống nghe chỉ truyền đến tiếng thở dốc từ khoang mũi phát ra ngắn ngủi mà tiếng hít thở bị đè nén, nghe được, Diệp Cảnh Hành trong lòng một đống, hắn vội vàng hỏi: “Tiểu Từ?”
“Cảnh Hành, Cảnh Hành…” Nguyễn Từ rốt cuộc nói chuyện, nhưng thanh âm run run, như là khóc, “Anh có thể hay không……”
Diệp Cảnh Hành nghe được hốt hoảng, lập tức xuống xe chạy lên lầu, ba bậc làm hai chạy lên lầu hai, còn chưa tới cửa phòng, liền nghe thấy một tiếng dồn dập kinh hô.
“Tiểu Từ!”
Cửa bị phá, Diệp Cảnh Hành theo tiếng tìm đến phòng ngủ, chỉ thấy Nguyễn Từ tê liệt ngã xuống bên mép giường trên mặt đất, trong lòng ngực không biết ôm cái gì, đôi chân cọ vào nhau, thống khổ ở trên thảm cọ xát, hắn vội đi lên xem xét tình huống của Nguyễn Từ.
Nguyễn Từ hoảng hốt ngửi thấy mùi hương mãnh liệt quen thuộc, so với áo ngủ trong lòng ngực mùi nồng hơn rất nhiều lần, nỗ lực mở to mắt, thế nhưng nhìn thấy Diệp Cảnh Hành vẻ mặt lo lắng mà ngồi xổm trước mặt cậu.
Cậu không thể lại đi thấy Diệp Cảnh Hành, càng muốn mùi hương liền càng dày đặc, xâm nhập thân thể, xâm nhập các giác quan của cậu, Cậu cần thuốc ức chế…… Kỳ phát tình của cậu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tới.
“Không cần anh, anh đi!” Cậu đẩy ảo giác trước mắt đi, nhưng đôi tay chạm đến lại ngạnh bang bang, cậu sửng sốt, còn không có phản ứng lại, đã bị người xách theo ngồi lên trên giường.
“Em làm sao vậy?”
Là tiếng Diệp Cảnh Hành sao?
Diệp Cảnh Hành cúi đầu xem người trong lòng, hai mắt phủ đầy nước, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt lại là tràn ngập dụ hoặc, Nguyễn Từ vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện mình ở trong lòng ngực Diệp Cảnh Hành, không biết như thế nào, chỉ nhìn hắn, mũi lại đột nhiên lên men, không có lý do gì muốn khóc.
“Kì phát tình của em tới rồi.” Nguyễn Từ dựa vào ngực Diệp Cảnh Hành bụm mặt khóc lóc kể lể, giống như đều là Diệp Cảnh Hành sai.
“Kia…… Kia làm sao bây giờ?”
“Anh dẫn em đi bệnh viện, hiện tại liền đi được không?”
Thuốc ức chế là đơn thuốc, không phải người đăng ký không thể mua, Nguyễn Từ vốn dĩ tính toán cuối tuần liền đi mua, chính là bị chuyện Diệp Cảnh Hành muốn chuyển nhà làm chậm trễ, liền đem chuyện thuốc ức chế đã quên, hôm nay lúc dọn dẹp sô pha của Diệp Cảnh Hành, chỉ là ngửi thấy mùi trên áo ngủ hắn một chút, cả người tựa như bị điện giật.
Cùng với Diệp Cảnh Hành mùi hương lạnh lẽo làm yết hầu cậu phát đau, bụng nhỏ cũng có phản ứng, ngăn không được về phía hạ trụy, kì phát tình xưa nay chưa từng hung mãnh, Nguyễn Từ không chút sức lực chống cự.
“Được, chúng ta hiện tại liền đi.” Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ nâng dậy, nhưng Nguyễn Từ căn bản không đứng được, chân mềm, người liền nằm liệt.
“Ô ô em không đứng được, Cảnh Hành, em đi không được.” Toàn thân cậu dán vào Diệp Cảnh Hành, một bên đem đầu vùi ở cổ Diệp Cảnh Hành, một bên như mèo con ngửi lung tung.
“Anh ôm em” Diệp Cảnh Hành không có biện pháp, lại không dám trì hoãn thời gian, chỉ có thể chiều cậu, “Không sợ, anh ôm em qua đi.”
Hắn đem Nguyễn Từ chặn ngang bế lên, tay mới vừa nâng lên đùi Nguyễn Từ, liền cảm giác được giữa hai chân cậu ướŧ áŧ, cách quần đã ấm áp lại dính, Diệp Cảnh Hành lập tức cũng không dám động, Nguyễn Từ biết Diệp Cảnh Hành sờ đến chỗ đó của cậu, gương mặt nháy mắt nóng rát, đỏ ửng một đường lan đến ngực, trong lòng cậu quẫn đến muốn mạng, khóc càng hăng.
Diệp Cảnh Hành với nước mắt Nguyễn Từ không có biện pháp, ngẫu nhiên liếc đến nơi như tuyết trắng sau cổ Nguyễn Từ, nơi đó có một cái tuyến thể phấn nộn, Diệp Cảnh Hành đột nhiên có một ý niệm chưa từng có.
Hắn ở bên tai Nguyễn Từ hỏi: “Tiểu Từ, anh tạm thời đánh dấu em, được không?”
Trầm thấp khàn khàn, giống như dụ dỗ.
Nguyễn Từ bị một trận nhiệt nóng bỏng thiêu cháy mà không có năng lực tự hỏi, cậu nghe thấy Diệp Cảnh Hành nói “Được không”, cậu nơi nào có thể nói không, theo bản năng gật đầu như gà con mổ thóc trên vai Diệp Cảnh Hành, đến lần thứ ba, sau cổ đột nhiên bén nhọn mà đau đớn, giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm rách, sau đó, có cái gì đó lạnh lẽo từ gáy nhanh chóng lẻn đến.
Như là lửa bị dập tắt, cũng như là que kem dưới ánh nắng chói chang, vị bạc hà, thoải mái làm người ta muốn kêu lên.
Nguyễn Từ chậm rãi tỉnh táo lại, sửa sang lại suy nghĩ một chút, ý thức được hắn đang bị Diệp Cảnh Hành ôm nằm ở trên giường, bị tin tức tố của Diệp Cảnh Hành nhiễu đến tâm không yên, chỉ nghĩ đem hắn ấn ở trong lòng ngực phát hỏa, lại không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đành phải đem hắn ôm thật chặt, dùng hông đỉnh mông hắn.
Nguyễn Từ mê mê hoặc hoặc mà mở mắt ra, một bàn tay duỗi đến sau cổ, nơi đó mới vừa bị Diệp Cảnh Hành cắn, sờ lên còn có chút đau.
Nguyễn Từ “Tê” một tiếng, quay đầu đi hỏi: “Anh đánh dấu em?”
Diệp Cảnh Hành biết vừa nãy thần chí Nguyễn Từ không rõ, một ngụm cắn đi xuống cũng mang theo du͙© vọиɠ cá nhân, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, chỉ nói: “Vừa nãy tình huống gấp gáp, anh đành phải đánh dấu em.”
“Đánh dấu tạm thời?” Nguyễn Từ lúng ta lúng túng, Diệp Cảnh Hành không rõ ý cậu.
“Ân, tạm thời,” Diệp Cảnh Hành sợ hắn không vui, lại thêm một câu: “Nửa tháng sau liền sẽ khôi phục, em đừng sợ.”
Nói xong trong lòng hắn lại sinh chút khẩn trương, người này ban ngày còn nói phải sinh con cho hắn, như thế nào hiện tại liền không cao hứng?
Nguyễn Từ không lên tiếng, Diệp Cảnh Hành thân thể khô nóng chậm rãi lui lại, lúc đang chuẩn bị buông ra, nghe được Nguyễn Từ cắn môi nhỏ giọng oán giận: “Là tạm thời a, còn tưởng rằng là hoàn toàn đánh dấu.”
Diệp Cảnh Hành: “……”
Cỗ khô nóng nháy mắt lại dâng lên.
Này mặt than nhỏ này nhất định là cố ý, nhất định là cố ý.
Hắn đem Nguyễn Từ ôm đến càng chặt, ngực dán sau lưng Nguyễn Từ, hai người đều thấm mồ hôi, dán lại nóng lại càng khó chịu, nhưng vẫn là không muốn buông ra, Nguyễn Từ còn đem đầu vùi ở gối đầu lẩm bẩm, nói cái gì tạm thời không tạm thời, Diệp Cảnh Hành nghe được bật cười, thò lại gần cắn lỗ tai cậu, “Muốn anh hoàn toàn đánh dấu em a, mơ đẹp!”
Nguyễn Từ tưởng thật, cái miệng nhỏ vừa không ngừng nói lập tức dừng lại, nhiệt dâng lên, vốn là cảm xúc hạ xuống, nghe Diệp Cảnh Hành nói liền càng uể oải, cậu cố ý quay đầu đi không cho Diệp Cảnh Hành cắn lỗ tai.
Diệp Cảnh Hành sửng sốt, cười đem cậu xoa tiến vào trong lòng ngực, “Được được, là anh mơ đẹp,là anh mơ đẹp.”
editor: Cả hai thân thiết với nhau ròi nên tui để xưng hô anh em nha