Chương 10

Nguyễn Từ tắm rửa xong thoáng thấy một bóng người ngồi ở trên giường, sợ tới mức giật mình, lại vừa thấy thế nhưng là Diệp Cảnh Hành.

Diệp Cảnh Hành ngồi ở mép giường, chỉ cởϊ áσ khoác tây trang, khuỷu tay chống đầu gối, lộ ra đường cong cơ bắp sau áo sơmi trắng, Nguyễn Từ vài ngày không gặp được hắn, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng là ảo giác lại xuất hiện, không dám đánh vỡ hình ảnh này, cậu vẫn không nhúc nhích mà nhìn Diệp Cảnh Hành, tham lam mà nhìn, hận không thể đem hắn khắc vào trong đầu, sau đó mấy đêm mất ngủ nhớ lại.

Diệp Cảnh Hành vốn dĩ chờ Nguyễn Từ lại đây, lại cảm giác cậu ra khỏi cửa phòng tắm liền bất động, quay đầu nhìn cậu, người này ngơ ngác mà nhìn hắn, vì thế hỏi cậu: “Nhìn cái gì thế?”

Nguyễn Từ bị nhìn, mặt tuy không hồng, hai tay lại không biết để đâu, đành phải gắt gao nắm chặt áo ngủ, Diệp Cảnh Hành nhìn cậu một đường vừa đi vừa nhéo áo ngủ cúc áo, trong lòng nghi hoặc, lúc cậu đi đến trước mặt, cố ý đem tay cậu kéo xuống dưới, Nguyễn Từ bị bất ngờ, lại so với sức của Diệp Cảnh Hành, cánh tay trắng nõn thon dài ở giữa hai người, trầm mặc giằng co, rất giống bộ dạng Mạc Trạm Thành cùng Nguyễn Minh buổi chiều, Diệp Cảnh Hành nhịn không được cười nói: “Cậu làm sao vậy?”

“…… Khẩn trương.” Nguyễn Từ cúi đầu nhìn mặt đất, “Anh chạm vào em, em liền khẩn trương.”

Diệp Cảnh Hành mấy ngày bận, vốn dĩ đau đầu muốn chết, nhưng ngửi thấy mùi của Nguyễn Từ, cảm giác thần kinh đau giống như đều bị áp chế, thần kinh như được thả lỏng.

Cơn đau đầu, Nguyễn Từ ở trong mắt hắn cảm thấy trở nên đáng yêu.

“Khẩn trương liền miết cúc áo, đây là cái tật xấu gì?”

Nguyễn Từ cho rằng Diệp Cảnh Hành không thích, liền thả lỏng lực, tùy ý để Diệp Cảnh Hành nắm chặt cổ tay của cậu.

Hai người bọn họ dựa rất gần, ít nhất với Nguyễn Từ xem là gần gũi làm cậu không dám lộn xộn, không dám thở mạnh, Diệp Cảnh Hành còn cố ý vô tình kéo cậu đến hướng hắn.

Hắn hỏi: “Buổi chiều chuyện em cậu là như thế nào?”

Nguyễn Từ vốn là sợ hắn nhắc vụ này, vội vàng trả lời: “Thực xin lỗi, là em sai, anh đừng trách em ấy.”

Nguyễn Từ cùng hắn kể lại chuyện gặp mặt của Thư Lin , lại nói Nguyễn Minh tưởng cậu phải chịu khi dễ, mới xúc động như vậy, hắn quan tâm hỏi: “Mạc tiên sinh bên kia……”

“Không có việc gì, nó nợ phong lưu là nháo lên, có thể so với cú đấm của Nguyễn Minh muốn mạng nhiều hớn, cậu không cần lo lắng.” Mạc Trạm Thành trước nay đều là khắp nơi lưu, cho nên trường hợp chiều nay cũng không có gì to tát.

“Vậy là tốt rồi, Cảnh Hành, mẹ giống như còn giận em.”

Diệp Cảnh Hành không cảm thấy đây là chuyện lớn, kiên nhẫn an ủi nói: “Mẹ là như vậy, hôm nay tức giận ngày hôm sau liền đã quên.”

Nguyễn Từ chớp chớp đôi mắt, “Anh hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên đối với em tốt như vậy……” Ngược lại có chút không quen.

Diệp Cảnh Hành nghe xong lời này, trong lòng nổi lên gợn sóng, hắn đêm nay vốn dĩ không định trở về, chuyện công ty còn chưa có xử lý xong, nhưng đêm nay Đào Văn Trạch lôi kéo hắn nói một đống vấn đề, làm hắn phiền lòng, đột nhiên nhớ tới buổi chiều Nguyễn Từ sốt ruột hoảng hốt mà vọt tới trong lòng ngực mình, giống một con chim mẹ về tổ chim nhỏ, sau khi cậu rời đi Diệp Cảnh Hành còn mơ hồ ngửi được mùi hương kia.

Đào Văn Trạch hỏi hắn có phải hay không thích Nguyễn Từ, Diệp Cảnh Hành để tay lên ngực tự hỏi —— cũng không có, nhưng ở ngoài kế hoạch của hắn, Nguyễn Từ xác thật không có làm mọi người ghét, thậm chí còn thực ngoan ngoãn, Diệp Cảnh Hành chưa có trải qua chuyện tình cảm, Nguyễn Từ với hắn là mới mẻ.

Lại nói, bọn họ rốt cuộc cùng người xa lạ không giống nhau, lúc trước trong hôn lễ long trọng, trước mặt trăm ngàn người trao đổi nhẫn, nói với nhau lời thề, cũng không phải nói quên là có thể quên.



Hai người bọn họ hấp tấp bắt đầu, hấp tấp đến không có nghĩ tới nên kết thúc như thế nào, Diệp Cảnh Hành đột nhiên không biết về sau nên làm cái gì bây giờ.

“Lau khô tóc” Diệp Cảnh Hành xoa nhẹ tóc Nguyễn Từ, “Tôi đi ngủ.”

Nguyễn Từ bởi vì một câu của Diệp Cảnh Hành mà trong vui mừng có pháo hoa nổ tung, vành tai chậm rãi đỏ ửng.

Diệp Cảnh Hành tắm rửa xong thoải mái dễ chịu nằm trên sôpha, Nguyễn Từ sửa sang lại giường chăn sạch sẽ lại mềm mại cho hắn, lúc hắn chuẩn bị ngủ, Nguyễn Từ lại tay chân nhẹ nhàng đi ra, “Làm sao vậy?”

Nguyễn Từ ngượng ngùng xoắn xít mà dịch đến cuối sô pha, nhỏ giọng lại nghiêm túc mà nói: “Cảnh Hành, ngủ ngon.”

Tim Diệp Cảnh Hành lập tức bị lấp đầy.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau

lúc Diệp Cảnh Hành xuống lầu, Nguyễn Từ đang ở trong phòng bếp bận việc, nghe được tiếng bước chân Diệp Cảnh Hành, tốc độ lập tức nhanh hơn.

Thư Linh lượn lờ mà đi tới, thấy Diệp Cảnh Hành xuống lầu, theo thói quen cho rằng hắn ra ngoài ăn liền không kêu hắn, vừa ngồi xuống, lại thấy Diệp Cảnh Hành bước nhanh đi tới.

“Nay thế nào mà bỏ ra được thời gian ăn ở nhà?” Thư Linh thực kinh ngạc.

Diệp Cảnh Hành quay đầu vừa lúc đối diện Nguyễn Từ, Nguyễn Từ cũng không nghĩ tới Diệp Cảnh Hành hôm nay thế nhưng nguyện ý ăn cơm sáng cậu làm, vội vàng cúi đầu, cái tay cầm thìa có điểm run.

“Nay cháo như thế nào nấu thành như vậy?” Thư Linh nhíu mày nói.

Nguyễn Từ hoảng sợ, vội vàng giúp bà đổi một chén khác, Thư Linh lạnh mặt tiếp nhận, nếm một ngụm, Nguyễn Từ có chút khẩn trương hỏi bà như thế nào, Thư Linh không nói chuyện, Nguyễn Từ đứng ở một bên có vẻ co quắp bất an.

Nhà ăn tràn đầy không khí xấu hổ, Diệp Minh Hà cũng như không thấy, chỉ có âm thanh chén muỗng sứ va chạm.

Diệp Cảnh Hành đột nhiên mở miệng “Tiểu Từ, cậu đi lấy giúp tôi đem trên bàn sách mấy phần văn kiện sắp xếp lại, bỏ vào cặp tôi sau đó đem xuống dưới, được không?”

Nguyễn Từ vội vàng nói được, chạy chậm lên lầu, chờ Nguyễn Từ biến mất ở cầu thang, Diệp Cảnh Hành mới chậm rãi mở miệng.

“Mọi người đây là có ý gì? Đem cậu ấy thành bảo mẫu?”

Thư Linh a một tiếng không có đáp lời.



“Trong nhà này không có ai có tư cách sai sử Nguyễn Từ,” Diệp Cảnh Hành thanh âm lạnh băng: “Căn nhà này nếu không có Nguyễn Từ, đã sớm bị thế chấp bán đấu giá, mẹ, mẹ nơi nào còn có thể sống trong nhung lụa, cùng mấy người chị em của mẹ ở chỗ này tụ hội đánh bài?”

“Đó là nó muốn, không ai bắt, làm không thể ăn cũng đừng làm a, còn không cho người ta nói?”

“Em nói nhỏ thôi.” Diệp Minh Hà nhắc nhở bà.

Thư Linh vẫn là lải nhải, “Nó nói nó thích con, cam tâm tình nguyện tiến vào cửa nhà chúng ta, hiện tại mục đích đã đạt được , vì cái gì bị mắng chính là nhà của chúng ta, con có biết mẹ thường xuyên đánh bài cùng Lưu thái thái Triệu thái thái, sau lưng đều nói cả nhà chúng ta ra cái gì sao? Nói chúng ta vì tiền của nhà họ, nói Nguyễn gia gả thấp, a, lúc trước là nhà mình vẫy đuôi lấy lòng cầu cùng Nguyễn gia kết thân sao? Lúc trước một cuộc điện thoại vừa đe dọa vừa dụ dỗ chính là mẹ sao? Mẹ hận không thể đem mấy bà ấy kéo đến đây nhìn xem, để các bà ấy xem xem, rốt cuộc là ai bám vào ai?”

Bà không cho Diệp Cảnh Hành cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Con cũng đừng ở trước mặt bọn ta nói lời này, con cũng không tư cách, con nói mẹ đem nó làm bảo mẫu, con lại đem hắn là cái gì đây? Là không khí?”

Lời Diệp Cảnh Hành định nói tất cả đều kẹt trong cổ họng, lời của Thư Linh nói giống một bàn tay vang dội, hung hăng tát vào mặt Diệp Cảnh Hành.

Nguyễn Từ thật khờ a, liền đem tiền dẫn người đem đến nhà hắn, không ai thương không ai yêu còn chưa tính, liền một tiếng nói cũng không có được.

“Đó là chuyện của con và cậu ấy” Diệp Cảnh Hành đối với cha mẹ thất vọng tột đỉnh, “Tóm lại, cậu ấy không cần lấy lòng cha mẹ, hai người cũng không cần lấy lòng cậu ấy, đều đừng miễn cưỡng, thật sự không được, con cùng cậu ấy dọn ra ngoài ở.”

Không màng Thư Linh kêu to, Diệp Cảnh Hành buông chén đũa đi lên lầu, vừa đến cầu thang liền đυ.ng phải Nguyễn Từ vội vàng đi tới, Diệp Cảnh Hành thuận thế ôm lấy eo cậu đem cậu đè ở trên tường.

“Cảnh, Cảnh Hành, thực xin lỗi, em sợ giúp anh lấy sai văn kiện…… Có phải hay không chậm trễ thời gian của anh?” Nguyễn Từ ôm cặp văn kiện của Diệp Cảnh Hành trong lòng, Diệp Cảnh Hành ngại nó vướng, tiện tay ném xuống đất, thân mình đè ép đi lên, Nguyễn Từ mở to hai mắt nhìn m hắn.

Diệp Cảnh Hành chậm rãi phủ lên, ở bên tai hắn nói: “Có nghĩ dọn ra ngoài? Dọn đi cậu liền không cần chịu áp lực từ cha mẹ tôi.”

Nguyễn Từ nghe được lời này nháy mắt trở nên hoảng loạn, “Không có bị khi dễ không có bị khi dễ, là em không tốt, em không nấu cháo nhiều, cho nên nấu quá như vậy, là em quá ngu ngốc.”

Diệp Cảnh Hành không thể lý giải, “Tôi không trách em, em xin lỗi cái gì?”

“Anh không trách em, vì cái gì muốn đuổi em đi ra ngoài?” Nguyễn Từ đôi mắt đỏ bừng, thanh âm phát ra run run.

“Đuổi em ra ——” nói còn chưa dứt lời, nước mắt Nguyễn Từ đột nhiên lạch cạch rơi từng giọt trên mu bàn tay Diệp Cảnh Hành.

Tiêu Mẫn không phải nói Nguyễn Từ hỉ nộ ái ố đều nhanh chóng lướt qua sao?

Cậu là có bao nhiêu ủy khuất, mới có cảm xúc dao động lớn như vậy, Diệp Cảnh Hành m không tiếp tục nói nổi nữa, chỉ nghĩ đem cậu kéo vào trong lòng ngực.

“Cảnh Hành anh không cần đuổi em đi được không? Em còn có chỗ nào làm không tốt… Anh còn muốn em như thế nào a, em đã, ta đã thực nỗ lực, anh không thể ỷ vào em thích anh, cứ như vậy khi dễ em……” nước mắt Nguyễn Từ như bị vỡ đê, phun trào mà ra, làm Diệp Cảnh Hành ôm cậu chân tay luống cuống, chỉ có thể như em bé dỗ dành.

“Cậu bé ngốc suy nghĩ cái gì a? Tôi nói dọn ra ngoài, là nói tôi và em cùng nhau ra ngoài ở.” Diệp Cảnh Hành lại lặp lại một lần, “Tôi và em cùng nhau.”

editor: anh công có vẻ bắt đầu quan tâm thụ hơn nhưng cũng chưa có cảm xúc nhiều nên tôi để xưng hô”Tôi-em” nhen