Tống Ly cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng mạnh mẽ dọc theo rượu chảy xuống bụng đi vào cơ thể của mình, trong nháy mắt liền lấp đầy kinh mạch cả người. Hiệu quả như vậy không phải là những linh thực khác có thể so được.
Nhưng nhân tố làm Tống Ly lập tức đoán ra “Rượu này rất đắt” không chỉ có thế.
Linh căn của nàng cũng đang nóng lên, nàng mơ hồ cảm thấy thứ vừa uống đã liên kết với Mộc linh căn của mình, khiến linh lực vốn đã dồi dào trong cơ thể càng tăng lên vô hạn lan. Linh lực trong đan điền vốn đang ổn đinh lại trở nên hỗn loạn.
Linh khí khí chuyển động trong cơ thể giống như những lưỡi dao bằng gió không ngừng cắt vào cơ thể khiến nàng vô cùng đau đớn. Tống Ly cố gắng giữ tỉnh táo, nhớ lại rồi vận chuyển những tâm pháp tu luyện mới học.
“Phụt....” Một ngụm máu đột nhiên phun ra.
Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của những người trong Ngũ Vị Các, Lục Diễn càng bị dọa chết khϊếp. Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên mặc quần áo màu xanh lục đột nhiên bay ra từ trong đám người.
Cơ thể uyển chuyển như chim nhẹ nhàng đáp phía sau Tống Ly mà gần như không làm người nào phát hiện.
Dì Liễu lập tức đẩy Lục Diễn ra, nhanh chóng phong ấn vài kinh mạch của Tống Li, đồng thời linh lực hóa thành sợi chỉ đi vào cơ thể nàng áp chế Thanh Thiên Mộc Linh Dịch đang bị Mộc Linh Căn hấp thu.
“Tập trung, đả tọa, ngươi hiện tại nhất định phải đột phá tu vi!”
Giọng nói bình tĩnh của dì Liễu vang lên phía sau Tống Ly như có ma lực nào đó, mạnh mẽ làm tâm trạng của Tống Ly bình tĩnh lại.
Tâm trạng tốt hơn, Tống Lập lập tức nhắm mắt lại, đả tọa, tập trung toàn bộ lực chú ý vào trạng huống trong cơ thể.
Trong Ngũ Vị Các cũng không thiếu những khách hàng đột phá trong lúc ăn cơm nhưng tình huống giống Tống Ly thì lại rất ít.
Bởi vì tu vi mà nàng có thể đột phá lúc này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, nếu có sơ suất thì cơ thể sẽ nổ tan xác!
Dì Liễu cũng thầm ngạc nhiên, tuy nàng đã biết trước Tống Ly là Đơn linh căn hệ Mộc nhưng lại không ngờ Mộc linh căn của nàng lại mạnh đến vậy, Thanh Thiên Mộc Linh Dịch trong cơ thể nàng đâu chỉ là đạt hiệu quả tốt, chỉ sợ vừa xuống bụng đã được kích hoạt hết sinh cơ, hoàn toàn hợp lại làm một với nàng!
Cũng may nàng phát hiện kịp thời, lập tức phong ấn linh dịch còn sót lại để tránh nó tiếp tục bị chuyển hóa thành linh khí.
Hiện tại cơ thể này căn bản không chịu nổi nhiều linh khí như vậy!
Dì Liễu thấy tình hình hiện tại của Tống Ly thì nhíu mày suy nghĩ một lát rồi sau đó để một tay lên lưng Tống Ly đem mộc linh khí chưa được luyện hóa vẫn đang bị tắc trong kinh mạch nàng bức ra ngoài cơ thể!
Mộc linh khí phát ra ánh sáng màu xanh nhạt như một tấm vải mỏng lại như một làn khói xanh bao quanh quanh Tống Ly, mùi hương mà nó tỏa ra còn dễ chịu hơn mùi hương của các loại linh hoa, chỉ ngửi thôi cũng khiến tâm trạng thoải mái.
Sau khi đột phá từ Luyện Khí ba tầng đến Luyện Khí sáu tầng mộc linh khí quanh thân Tống Ly mới lần nữa tiến vào cơ thể.
Toàn bộ quá trình kéo dài gần một canh giờ (hai tiếng) nhưng những thực khách trong Ngũ Vi Các vẫn luôn quan sát bọn họ, khi thấy Tống Ly sắp đột phá xong bọn họ mới lần lượt rời đi.
Linh khí trong cơ thể ổn định lại, Tống LY chậm rãi mở mắt ra, giọng nói đã giúp mình đột phá lúc nãy lại vang lên từ phía sau.
"Trong cơ thể ngươi vẫn còn một ít linh dịch chưa được luyện hóa nhưng tình huống hiện tại của ngươi căn bản không chịu nổi uy lực của nó. Ta đã giúp ngươi phong ấn nó, phong ấn sẽ tự động giải trừ khi tu vi của ngươi đạt đến luyện khí cấp tám."
Tống Ly xoa trán, chưa kịp nói “Cảm ơn tiền bối” thì mí mắt đã giật giật.
“Linh dịch? Linh dịch gì?”
“Chính là Thanh Thiên Mộc Linh Dịch, thứ các ngươi vừa uống là Thanh Thiên Mộc Linh Dịch cực kỳ quý giá.” Tiểu nhị ở bên nói.
Tống Ly tuy chưa nghe về danh tiếng của Thanh Thiên Mộc Linh Dịch nhưng hoàn toàn có thể khẳng định thứ này nhất định giống suy đoán của nàng, vô cùng quý tuyệt đối không phải thứ bọn họ có thể mua được!
“Chúng ta gọi Thanh Thiên Mộc Linh Dịch khi nào?” Nàng chặn tiểu nhị lại hỏi.
Dì Liễu cười khẽ, đứng dậy nói: “Không phải vị tiểu tu sĩ này kêu gào nói muốn uống linh tửu tốt nhất ở đây sao? Thanh Thiên Mộc Linh Dịch chính là loại rượu tốt nhất ở đây, bây giờ các ngươi đều uống rồi chẳng nhẽ còn tưởng quỵt nợ à?”
Lục Diễn vừa nghe lời này vô cùng tức giận nói.
“Quỵt nợ cái gì, ta sao có thể quỵt nợ!”
Nói xong, hắn lập tức lấy ra một cái nhẫn trữ vật: “Tính tiền!”
“Tổng cộng là hai nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm, trả tiền mặt hay chuyển khoản?” Dì Liễu đi đến trước quầy tính tiền, hỏi.
Tống Ly biết một viên linh thạch thượng phẩm có thể đổi một trăm linh thạch trung phẩm, một viên linh thạch trung phẩm có thể đổi một trăm linh thạch hạ phẩm, hai nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm nếu đổi thành linh thạch hạ phẩm là hai nghìn một trăm vạn (hai mươi mốt triệu)...
Nàng hận không thể đem dạ dày của mình mổ ra để trả cho Ngũ Vị Các!
Vẻ mặt Lục Diên cũng có chút cứng đờ, sau một lúc hắn phản ứng lại, cởi dây chuyền trữ vật của mình ra.
“Tiền mặt.” Lục Diễn lau mồ hôi trên trán.
Thương hội Nguyên Bảo có quy mô trải rộng khắp đại lục Trung Ương, trong đó có dịch vụ gửi vàng bạc linh thạch, còn có vương triều Đại Càn hiện tại chống lưng, hoàn toàn đáng tin cậy. Rất nhiều phàm nhân cùng tu sĩ đều sẽ mở tài khoản ở Thương hội Nguyên Bảo Thương để tiết kiệm tiền.
Dì Liễu dùng tinh thần xem qua nhẫn trữ vật cùng vòng cổ sau đó nói: “Đây cũng không phải số lượng nhỏ, không dùng tài khoản của thương hội sao?”
“Nói trả tiền mặt là trả tiền mặt, ta không có tài khoản trong thương hội!” Lục Diễn kêu lên.
Hắn cũng không phải không có tài khoản thương hội, chỉ là nếu dùng linh thạch trong đó chắc chắn sẽ làm lộ vị trí của mình.
Dì Liễu lại nói: “Còn thiếu một nghìn linh thạch thượng phẩm.”
“Cái gì?!” Lục Diễn khϊếp sợ: “Ta không có đủ hai nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm sao?”
Tống Ly cùng Tiêu Vân Hàn có dự cảm không lành.
Quả nhiên mặc kệ Lục Diễn kiểm tra đi kiểm tra lại bao nhiêu lần thì bên trong đều chỉ có một nghìn một trăm linh thạch thượng phẩm.
Hắn chợt nhớ ra trước đây mình mua đồ thường trực tiếp dùng tài khoản để thanh toán, ít khi dùng linh thạch để trả bằng tiền mặt. Linh thạch bên trong nhẫn cùng vòng cổ đều là tiền thừa được trả lại sau khi mua sắm bị mình tiện tay ném vào.
Hắn cũng chưa từng kiểm tra lại linh thạch có trên người.
“Không có tiền? Không có tiền thì ở lại làm việc đến khi các ngươi trả hết nợ mới thôi!”
Dì Liễu quả quyết nói.
Ba lớn một nhỏ chán nản rời khỏi Ngũ Vị Các, gió đêm lạnh lẽo thổi bay cơn say của họ.
“Cha mẹ nói không sai, rượu là thứ không thể động vào. Ta không nên gọi bình rượu kia...”
“Được rồi, bây giờ có nói gì thì cũng vô ích. Cũng may chỉ phải làm việc lúc chập tối, ban ngày ta còn có thể luyện đan kiếm tiền, xem khi nào có thể trả hết số nợ này.”
Tống Ly căng cơ, uống cũng uống rồi, ăn cũng ăn rồi, tu vi của nàng còn đột phá, làm người cũng nên biết đủ.
Tiêu Vân Hàn thì vỗ vai Lục Diễn an ủi.
Trăng đã lên, Tống Ly ôm Trường Sinh nói: "Đã muộn rồi, ta về trước."
“Ừ” Lục Diễn nhàn nhạt đáp lại, gật đầu: “Chúng ta cũng đi thôi.”
"Các ngươi?" Tống Ly kỳ quái nhìn bọn họ.
“Chúng ta sống cùng nhau.” Lục Diễn giải thích.
Tống Ly cũng không hỏi thêm nữa, cho rằng đây chính là nơi tốt mà Lục Diễn đã nhắc đến lần trước.