Bàn ăn được dọn ra đầy đủ, mùi hương tỏa ra khắp nơi, ba người động đũa.
Trước mặt Tống Ly bày một nồi canh nhỏ có màu trắng như pha lê, trên mặt thả những cánh hoa lưu huỳnh xếp chồng lên nhau, cảm nhận cẩn thận có thể thấy khói trắng bốc lên không phải hơi nước mà là linh khí dồi dào ngưng tụ thành, cánh hoa thong thả chuyển động theo linh khí giống như những bông hoa mới nở.
Hoa lưu huỳnh chỉ nở vào ban đêm khi có ánh trăng, là một loại linh dược hiếm thấy, không những giúp duy trì thanh xuân mà còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Tống Ly cho rằng loại linh dược quý giá như vậy thì chỉ có dùng luyện đan mới không lãng phí, không ngờ linh trù của Ngũ Vị Các dùng nó nấu canh cũng có thể tận dụng hoàn hảo dược lực bên trong như vậy.
Nàng cầm thìa lên nhấp một ngụm nhỏ, mùi thơm của hoa lập tức tràn ngập trong khoang miệng, vị đắng của hoa lưu huỳnh bị che giấu, lúc sau còn cảm nhận được một chút vị ngọt, tuy không nhiều nhưng lại thấm vào ruột gan.
Không giống như Tống Ly vừa ăn vừa cố gắng tìm kiếm cách làm, Lục Diễn cầm một chân của yêu thú trong tay gặm hăng say, mỗi miếng đều ăn dồi dào linh khí. Linh khí trong nguyên liệu nấu ăn dưới sự chế biến cẩn thận của linh trù tuần hoàn trong cơ thể hai vòng liền trở thành linh khí của bản thân.
Lúc đầu Tiêu Vân Hàn còn ăn uống chậm rãi, càng về sau tốc độ gắp thức ăn càng nhanh. Tống Ly thậm chí có nhìn thấy chiếc đũa trong tay hắn hóa thành ảo ảnh.
Tốc độ nhanh như vậy không luyện kiếm thì đáng tiếc.
"Không tệ, không tệ, so với linh trù nhà ta nấu thì ngon hơn nhiều, không hổ danh là Ngũ Vị Các!"
Lục Diễn càng ăn càng vui vẻ, giơ tay lên gọi:
“Tiểu nhị, mang rượu lên!”
“Ba vị tiểu đạo hữu, các ngươi chưa đủ tuổi, Ngũ Vị Các chỉ có thể bán rượu trái cây cho các ngươi.” Tiểu nhị bận rộn xuyên qua đám người hét lên với Lục Diễn.
“Rượu trái cây thì rượu trái cây, trước tiên mang lên cho ta ba bình!”
Cả ba người đều là lần đầu tiên uống rượu.
Tuy là rượu trái cây nhưng uống nhiều thì vẫn có cảm giác choáng váng, biểu hiện rõ nhất chính là Lục Diễn.
Hắn ngồi trên ghế, hai má đã đỏ bừng, ôm bình rượu trái cây trong tay không chịu buông, trong miệng không ngừng lảm nhảm, thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.
“Ta dễ dàng sao! Ta năm nay đã mười sáu tuổi còn chưa có sư phụ, các ngươi nhìn những thiên tài trong đại lục Trung Ương, làm gì có ai không nổi danh lúc trẻ? Người ta 16 tuổi đã có thể solo với yêu thú nửa bước Kim Đan, mấy năm sau là có thể lập núi thu đồ đệ. Ta thì sao? Ta còn đang bỏ nhà trốn đi...!!!”
“Vì sao ngươi lại bỏ nhà?” Mặt Tiêu Vân Hàn bị mặt nạ che lại làm người khác không thấy rõ sắc mặt nhưng lời nói đã có chút lâng lâng.
“Vốn dĩ vị sư phụ mà người nhà chọn cho ta là đại trưởng lão Trường Minh Tông Tinh Vũ đạo nhân nhưng ai biết Tinh Vũ đạo nhân bỗng nhiên lại rời khỏi Trường Minh Tông nha. Nhà ta vẫn muốn cho ta vào Trường Minh Tông chỉ là mãi không tìm được sư phụ vừa ý. Ta không hiểu, nếu sớm đã chọn Tinh Vũ đạo nhân thì sao lại chỉ vì Tinh Vũ đạo nhân đã rời khỏi Trường Minh Tông lại không cho ta bái hắn làm thầy?”
Lục Diễn vừa nói vừa buồn bực đấm ngực.
“Bọn họ rõ ràng biết Lục Diễn ta không phải loại người chê nghèo yêu giàu? Chẳng lẽ liền vì ta thiên tư cao, vì ta là cơ thể thuần a a a...”
Tống Ly vốn đang có chút choáng váng nghe thấy Lục Diễn kêu hò hét như vậy thìtỉnh táo trong nháy mắt, trước khi hắn hét lên chính mình là Cơ thể Thuần Dương vội bịt kín hắn miệng hắn.
Đây là thứ có thể nói ở nơi công cộng sao?!
“Thuần cái gì?” Tiêu Vân Hàn còn tưởng tai mình có vấn đề, sao lại không nghe rõ Lục Diễn đang nói gì.
“Ngốc” Tống Ly trả lời rõ ràng: “Ngu ngốc!”
“Hả?” Tiêu Vân Hàn ngơ ngác: “Lục Diễn đạo hữu, ngươi thật sự xem thường mình như vậy sao?”
Lục Diễn nắm lấy tay Tống Ly, nghiêng đầu nói: “Vậy nên ta mới bỏ nhà ra đi, ta muốn đến quận Phong Tranh, muốn làm đồ đệ của Tinh Vũ đạo nhân!”
Các khách hàng khác trong Ngũ Vị Các chế giễu nhìn ba người.
Đúng là trẻ con, uống rượu trái cây đều say được.
Nói qua cũng phải nói lại, bọn họ cũng ít khi thấy những tán tu trẻ tuổi như vậy vào Ngũ Vị Các ăn uống.
Lục Diễn hoàn toàn không biết phản ứng của những người xung quanh, hắn lắc lắc bình rượu rỗng trong tay rồi lại giơ tay lên.
"Mang rượu cho ta, mang rượu ngon nhất của Ngũ Vị Các lên đây!"
Tống Ly đã tỉnh táo hơn một chút, thấy tiểu nhị đi đến nàng vội xua tay: “Không cần, không cần mang lên nữa.”
“Mang lên!” Lục Diễn ấn tay nàng xuống, say khướt nói: “Hôm nay đang vui, uống!”
Tiểu nhị tươi cười hớn hở chạy về sau bếp, buôn bán có lãi sao có thể không làm, cùng lắm thì đem rượu trái cây đổi thành nước hoa quả, ba người kia đều say bét sao có thể biết được.
Khi tiểu nhị bưng một bình nước trái cây từ sau bếp đi ra tới khi liền gặp được một phụ nữ trung niên mặc áo xanh, hắn lập tức cúi đầu cung kính nói: “Dì Liễu.”
“Ừ.”
Dì Liễu nhẹ nhàng đáp lại, sau đó lấy bình nước trái cây trong khay thay bằng một bình rượu bạc khác.
“Đưa cho họ cái này.”
Bình rượu tuy đã được bịt kín nhưng vẫn còn mùi thơm tỏa ra, sau khi ngửi thấy mùi này sắc mặt của tiểu nhị thay đổi rõ rệt.
"Dì Liễu, đây là Thanh Thiên Mộc Linh Dịch!
Thanh Thiên Mộc Linh Dịch cực kỳ quý giá, ngay cả Thương hội Nguyên Bảo đều không chắc có thể tìm được. Người trong Ngũ Vị Các đều biết Liễu dì trùng hợp có được một bình Thanh Thiên Mộc Linh Dịch nhưng vẫn không nỡ uống, vậy mà giờ lại muốn mang cho ba tên tán tu bên ngoài kia uống!
Giá trị của bình linh dịch này căn bản không thể dùng linh thạch để ước lương!
Thanh Thiên Mộc Linh Dịch có thể rèn luyện thể chất của tu sĩ, thanh tẩy độc tố trong cơ thể, ngay cả vấn đề làm người ta đau đầu là đan độc lắng đọng trong cơ thể nhiều năm cũng loại trừ được.
Nếu là tu sĩ có linh căn hệ Mộc linh thì còn có thể hấp thu tối đa năng lượng trong Thanh Thiên Mộc Linh Dịch, mang đến hiệu quả bất ngờ!
“Dì Liễu, đây đây đây...” Tiểu nhị ấp úng nói: “Cho dù ngài chịu bán Thanh Thiên Mộc Linh Dịch thì ba người bên ngoài cũng không chắc mua nổi đâu!”
Dì Liễu khẽ hừ một tiếng: “Tên nhóc con họ Lục kia không mua nổi thì gọi anh trai hắn đến trả tiền. Đường đường là thiếu chủ của Thương hội Nguyên Bảo Thương tiếng tăm lừng lẫy, sẽ không quỵt nợ của chúng ta.”
“Nhưng linh dịch này...”
Thanh Thiên Mộc Linh Dịch quý giá bao nhiêu thì tiểu nhị bây giờ đau lòng bấy nhiêu.
“Được rồi, ngươi đừng coi thường ba đứa nhóc bên ngoài, tương lai của Tán Minh không chừng liền nằm trong tay bọn chúng đấy, mau mang ra đi!”
Dưới sự thúc giục của dì Liễu, tiểu nhị đành phải thật cẩn thận bưng linh dịch ra ngoài, mất một lúc điều chỉnh biểu cảm.
“Rượu ngon tới rồi...”
Tiểu nhị mang rượu lên, lại run rẩy rót cho ba người, đảm bảo không lãng phí một giọt nào.
“Cụng ly! Cụng ly!” Lục Diễn vui vẻ nói.
“Ngươi uống nhiều quá rồi!”
“Thôi mà, đây là ly cuối cùng, lại uống một ly nữa thôi!”
Tống Ly vốn không muốn uống tiếp nhưng mùi rượu lần này có chút đặc biệt, nó có một sức hấp dẫn khó cưỡng với nàng.
Nàng cầm ly uống hết ly “Rượu” màu xanh nhạt.
“Không tốt!” Sắc mặt Tống Ly đột nhiên trắng bệch.
Thấy nàng đột nhiên hét lên một tiếng như vậy, hai người lập tức tỉnh rượu, chỉ thấy Tống Ly sắc mặt trắng bệch, thân thể yếu ớt ngã xuống đất.
Lục Diễn sửng sốt: “Trong rượu có độc!”
Cùng lúc đó Tiêu Vân Hàn rút kiếm khỏi vỏ, thiết kiếm lóe lên một ánh sáng lạnh chớp mắt liền đặt trên cổ tiểu nhị.
“Giao thuốc giải ra đây!”
Tiểu nhị cũng hoảng sợ, hắn không ngờ người thanh niên này lại hành động nhanh như vậy.
Đồng thời trong lòng hắn nghẹn muốn chết, rượu độc cái gì chứ, trong rượu sao lại có độc được, đó chính là Thanh Thiên Mộc Linh Dịch đấy!
Quỷ biết tiểu nha đầu kia bị làm sao vậy, đột nhiên liền ngã xuống!
Lục Diễn đi ba bước thành hai bước, nhanh chóng đến bên cạnh Tống Ly.
“Tống Ly, ngươi sao rồi? Có phải trong rượu có độc không?”
Linh khí trong cơ thể Tống Ly tăng quá nhanh làm nàng căn bản không có sức lực đứng lên, chỉ phải run rẩy giơ lên một bàn tay.
“Rượu này...”
“Rất đắt!”