Trong ba năm Tống Thanh Thanh chỉ học được cách luyện Tích Cốc Đan, phẩm giai cũng chỉ là đan dược trung phẩm thường thấy.
Tống Ly cũng vừa mới tiếp xúc với thuật luyện đan, không chắc rằng bản thân có làm được hay không. Nàng dùng cả đêm đọc xong hai quyển sách, sau khi chuẩn bị đầy đủ mới bắt đầu luyện đan.
Đầu tiên dùng lửa làm nóng lò, trong lúc chờ lò nóng, Tống Ly nghiền nát thảo dược để lát nữa dễ luyện chế.
Khi lò đan đạt tới nhiệt độ thích hợp thì lần lượt cho thảo dược vào theo thứ tự, cuối cùng cho nước sạch vào
Trong lúc cho thảo dược vào còn phải cùng lúc dẫn dắt linh khí của bản thân vào lò đan, khống chế mọi thứ bên trong giống như đang tu luyện.
Tống Ly tiêu hao rất nhiều tinh lực, khống chế linh khí tách, tinh luyện, hòa trộn dược tính, toàn bộ quá trình không được có một chút sai sót.
Đồng thời, nàng còn cần chú ý đến nhiệt độ của lò luyện đan, không thể quá nóng cũng không thể quá lạnh, nếu nhiệt độ không đặt tiêu chuẩn sẽ làm ảnh hưởng đến thành quả luyện đan.
Sau khi luyện được một tiếng sắc mắt Tống Ly đã tái nhợt.
Phải biết rằng Tích Cốc Đan chính là loại đan dược dễ luyện nhất trong các loại đan dược.
Nàng hoàn toàn chìm đắm trong quá trình luyện đan, ngay cả quy trình mở lò lấy đan đơn giản nhất đều làm vô cùng cẩn thận.
Luyện xong một lò Tích Cốc Đan còn không chú ý đến bên ngoài trời đã sáng.
Đan lô vừa mở ra thì một mùi hương độc đáo của thảo dược đã xông vào mũi, mười hai viên đan dược tròn trịa, mập mạp nằm yên trong lò đan cũ kĩ, mỗi viên đều có kích thước giống nhau.
Vậy mà không có một viên nào bị hỏng!
Dược tính của một phần thảo dược đều được tận dụng hết, cặn bã cũng đã được loại bỏ hoàn toàn.
Tống Ly vội vàng kiểm tra phẩm giai của đan dược.
Quan sát màu sắc, kết cấu, kích thước cùng với mùi hương, tất cả đều đáp ứng hoàn hảo các yêu cầu của thượng phẩm Tích Cốc Đan!
Nàng lần đầu tiên luyện đan vậy mà có thể luyện chế ra đan dược thượng phẩm.
Tống Ly vô cùng vui sướиɠ thả lỏng tâm trí, vừa mới thả lỏng thì cảm giác mệt mỏi lại dâng lên như thủy triều.
Nghiêng người thì thấy Tống Trường Sinh đang ghé vào trên bàn, đôi mắt tò mò nhìn nàng.
Quá trình luyện đan diễn ra rất lâu nhưng Trường Sinh cũng không hề phát ra âm thanh nào làm phiền nàng, lúc này cả phòng đều tràn ngập hương thơm của đan dược, nàng khịt mũi hít một hơi thật sâu cảm thấy rất thích mùi hương này.
Tống Ly đem Tích Cốc Đan cất vào bình sứ.
Giá của Tích Cốc Đan trên thị trường đều là mười một viên một lọ, nàng luyện chế được mười hai viên thì sẽ còn thừa một viên, đúng lúc có thể giải quyết vấn đề ăn uống của mình.
Làm xong mọi việc, Tống Ly ngáp một cái, nhẹ nhàng xoa đầu Trường Sinh nói: “Trường Sinh ngoan, mẹ đi ngủ một giấc trước đã, lúc dậy sẽ mang con đi thả diều.”
Nàng đã mệt đến mức đầu vừa chạm vào gối đã ngủ.
Tống Trường Sinh nhìn Tống Ly đang ngủ say, lại nhìn đống hỗn độn còn sót lại sau khi luyện đan.
Sau đó nàng nhảy xuống ghế, chạy tới thu dọn những chiếc bình đang vứt bừa bãi, rác thải vô dụng, và lò đan bị bẩn.
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Tống Ly nhìn căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ, lại nhìn về phía Trường Sinh đang ghé vào trên bàn đọc 《 Cơ sở đan dược 》
Trường Sinh còn chưa biết chữ, nàng xem quyển sách này cũng chỉ là thích xem tranh vẽ trên đó.
“Trường Sinh...” Tống Ly ngạc nhiên hỏi: “Những việc này đều là con làm?”
Trường Sinh nghe thấy âm thanh quay đầu lại nhìn nàng.
Trường Sinh cũng chưa biết nói, nghe thấy nàng hỏi thì gật đầu trả lời.
“Trường Sinh ngoan quá.” Tống Ly cảm động nói: “Đi thôi, mẹ đưa con đi thả diều.”
Khoảng sân mà Tinh Vũ đạo nhân cho nàng ở đủ rộng để cho trẻ con vui chơi.
Thả diều cùng Trường Sinh một lúc Tống Ly lại quay vào tiếp tục luyện đan.
Hai lò Tích Cốc Đan luyện vào buổi chiều cũng vô cùng hoàn hảo, mỗi lò đều là mười hai viên đan dược thượng phẩm.
Lúc này trời đã gần tối, tranh thủ lúc đám người tụ tập bên ngoài còn chưa giải tán Tống Lập định mang ba bình thượng phẩm Tích Cốc Đan bán đã luyện đi bán.
Nàng đến chỗ Tinh Vũ đạo nhân xin phép, dẫn theo Trường Sinh ra ngoài.
Vừa ra ngoài lại gặp Lục Diễn đang ngồi trước cửa.
“Ngươi vẫn chưa đi à?” Tống Ly cảm thấy hơi ngạc nhiên bởi sự kiên trì của hắn.
“Tống Ly!” Lục Diễn kinh ngạc hỏi: “Có phải Tinh Vũ đạo nhân bảo ngươi ra ngoài gọi ta vào không?”
Tống Ly lắc đầu: “Ta ra ngoài bán mấy bình đan dược.”
Niềm hy vọng vừa nhen nhói lại bị dập tắt, Lục Diễn ngồi lại trước cửa, suy nghĩ một lúc rồi đi theo Tống Ly.
“Này, nếu ngươi đã sống trong phủ thì nhất định có thể gặp Tinh Vũ đạo nhân đúng không? Lần sau khi gặp ngươi có thể nói tốt cho ta vài câu trước mặt ông ấy được không?”
“Ngươi muốn ta nói gì?”
“Ngươi liền nói là Lục Diễn thiên phú cao siêu, đẹp trai ngời ngợi, chăm chỉ nỗ lực, chịu thương chịu khó, vừa rộng lượng lại hào phóng...”
“Chờ đã, chờ đã,” Tống Lập vội vàng ngắt lời, ngăn cản hắn tiếp tục khen mình: “Tôi chỉ nói sự thật, còn những chuyện khác thì không giúp được gì.”
“Ta đang nói thật mà, thiên phú của ta rất tốt!”
Lục Diễn vẻ mặt nghiêm túc, sau đó đến gần Tống Ly nói nhỏ: “Nói cho ngươi một bí mật, ta chính là thân thể Thuần Dương.”
Lời vừa dứt, ngay cả Tống Lập thường xuyên mặt không biểu cảm cũng trợn tròn mắt.
Cơ thể thuần dương cực kỳ mạnh mẽ, là kẻ thù của tà ác, chỉ cần tìm được phương pháp tu luyện phù hợp thì tu vi sẽ tiến triển cực nhanh
Loại thể chất này cực kỳ hiếm có, rất nhiều cao thủ lớn đều tranh nhau thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng còn một điểm nữa, nếu muốn duy trì đặc tính kiềm chế tà ác và tu hành nhanh chóng thì thân thể thuần dương không thể bị phá vỡ, tức là không thể XXOO.
Mặt khác, đối với nữ tu, nếu có thể XXOO với một người đàn ông có thân thể thuần Dương thì chỉ một đêm còn hơn mười năm nỗ lực.
Nếu có nữ tu có ý đồ xấu biết về cơ thể thuần dương của Lục Diễn thì chắn chắn sẽ tìm cách phá vỡ cơ thể thuần dương của hắn, đem hắn thải bổ đến chết.
Những lời Lục Diễn vừa nói chẳng khác gì Đường Tăng nói với Dương Tiễn là "ăn thịt ta có thể trường sinh bất lão!".
Tống Ly khϊếp sợ nhìn về phía Lục Diễn còn đang tự đắc:
“Những lời này ngươi đã nói với những ai?”
“Không có ai cả.” Lục Diễn ngây thơ nói: “Nếu không phải ta muốn ngươi giúp ta cầu xin Tinh Vũ đạo nhân nhận ta làm đồ đệ thì ta còn lâu mới nói cho ngươi. Ta là thể tu, thích hợp nhất để kế thừa y bát của hắn.”
Tống Ly bàng hoàng hồi lâu, vội vàng dẫn Trường Sinh đi tìm nơi bán hàng.
Thật trùng hợp, quầy hàng đối diện quầy hàng của Tống Ly chính là quầy hàng của Tiêu Vân Hàn, thiếu niên đã bán thân hôm qua.
Hôm nay, trên quầy hàng của Tiêu Vân Hàn lại có thêm một tấm gỗ khác.
“Bán thân, có thể cùng đi rèn luyện, hai mươi hạ phẩm linh thạch một ngày.”
“Không tiếp khách nữ.”
“Không tiếp Lục Diễn.”
Lục Diễn cũng phát hiện tấm gỗ này, ở trước quầy hàng của Tiêu Vân Hàn tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu, sau đó đi về phía Tống Ly.
“Ngươi đã làm gì hắn?” Tống Ly không nhịn được hỏi.
“Cũng không làm gì, ta chỉ sai hắn quạt cho ta cả đêm? Không có cách khác nha mùa hè nóng quá, nhưng mà tối qua ta ngủ vẫn rất ngon.”
Lục Diễn vừa nói xong thì Tống Ly ở một bên đã có thể nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Vân Hàn phóng tới như dao nhỏ.