Tống Ly xem hắn đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, lạnh nhạt nói: “Ta đi vào trước.”
“Chờ ta chờ ta!”
Lục Diễn nhanh chóng bắt kịp, mặt mày hớn hở tiếp tục nói: “Ngươi tin không, Tinh Vũ đạo nhân nhất định sẽ thu ta làm đồ đệ! Ta nói thật đó!”
......
Trước phủ của Tinh Vũ đạo nhân, Lục Diễn bị hai tán tu lôi ra ngoài.
“Buông ta ra! Các ngươi hãy để ta gặp Tinh Vũ đạo nhân một lần nữa!”
“Lục đạo hữu, Tinh Vũ tiền bối đã nói rất rõ ràng rồi, ngài ấy sẽ không thu bất kì ai làm đồ đệ, ngươi cũng không thể tiếp tục ở lại quận Phong Tranh, hãy về nhà đi.”
Tống Ly lẳng lặng nhìn Lục Diễn bị đuổi ra khỏi phủ.
Lục Diễn nhìn thấy ánh mắt của Tống Ly, trong lòng cảm thấy khó chịu chạy về phía cửa.
“Không được, ta nhất định phải gặp Tinh Vũ đạo nhân lần nữa!”
Hắn vừa chạy được hai bước liền bị một cấm chế vô hình cấp đánh bay ra ngoài, mông tiếp xúc thân mật với mặt đất tạo ra một âm thanh vô cùng vang dội.
“Tống đạo hữu, Tinh Vũ đạo nhân muốn gặp ngài.” Tán tu không để ý đến Lục Diễn, xoay người qua nói chuyện với Tống Ly.
Tống Ly gật đầu, bế theo Trường Sinh đi vào lại bị một tán tu khác ngăn cản.
“Tống đạo hữu, cô bé này không được vào.” Tán tu vẻ mặt khó xử nói.
Tống Ly khẽ nhíu mày, Tinh Vũ đạo nhân thần thông quảng đại, chắc chắn đã nhìn thấu thân phận của Trường Sinh.
Tinh Vũ đạo nhân thanh danh vang dội, tất nhiên sẽ không làm gì Trường Sinh, nhưng Tống Ly vẫn không muốn bỏ Trường Sinh lại một mình.
Nàng nhìn vào phía trong cánh cửa, trong không gian trống trải cổ kính truyền đến một ánh mắt soi xét tự xoay quanh đỉnh đầu.
Tống Ly lập tức quỳ trước thềm đá.
“Tán tu Tống Ly, cầu xin đạo nhân châm chước!”
Lục Diễn ngạc nhiên trước hành động của nàng.
“Này này này, ngươi đừng kích động như vậy, cùng lắm thì ta ở lại đây trông con cho ngươi một lúc. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối là người tốt, người tốt một trăm phần trăm!!!”
Lục Diễn nói xong liền muốn đưa Trường Sinh đến bên cạnh mình, ai ngờ cô bé lại sợ hãi trốn sau lưng Tống Ly.
Trong không gian truyền đến một tiếng thở dài như xa như gần. Sau đó, một giọng nói già nua vang lên.
“Vào đi.”
Nghe thấy âm thanh này, hai vị tán tu không tiếp tục ngăn cản. Tống Ly vội vàng đứng dậy, ôm Trường Sinh đi vào phủ đệ.
Chỗ ở của người tu tiên đơn giản, cổ kính. Khi ở tiên môn bọn họ ở sống trong động phủ. Còn khi ở bên ngoài chỉ có thể sống trong phủ đệ.
Tuy so ra kém những "động thiên phúc địa" dồi dào linh khí khác nhưng giữa phủ đệ bày các loại trận pháp tụ linh lớn, cũng là nơi có linh khí dồi dào.
Chỉ cần thấy những linh thảo được trồng trong phủ liền có thể đoán được.
Tống Ly là Mộc linh căn bẩm sinh, rất nhạy cảm với tự nhiên và sinh cơ (căn cơ, gốc rễ của sinh mạng). Đi giữa những cây cỏ này nàng thận chí còn cảm nhận được sinh mệnh của mỗi chúng nó.
Dưới sự dẫn dắt của tán tu, Tống Ly một đường đi thẳng đến trước một gian phòng luyện công cổ xưa.
Khi nàng đi vào, cánh cửa đóng chặt liền tự động mở ra.
Thấy cả người Trường Sinh run rẩy, Tống Ly liền ôm chặt cô bé.
Sau khi vào phòng, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, đôi mắt khép hờ.
“Linh hồn của mấy trăm nghìn đứa trẻ bị vứt bỏ ngưng tụ thành lại có thế thoát khỏi nơi giam giữ, vậy mà ngươi cũng dám mang nó ra ngoài nhận làm con gái chung sống với nhau.”
Giong nói của ông lão bình thường nhưng trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên.
Sống lâu rồi, đây lần đầu ông gặp chuyện này, chỉ sợ trong Tu Tiên giới cũng là lần đầu xảy ra.
“Trường Sinh là một linh hồn đáng thương, Tống Ly cũng là một người người cô đơn, nếu không gặp được Trường Sinh, ta cũng không biết bản thân phải sống như thế nào.”
“Ta không mong muốn gì cả, đến quận Phong Tranh chỉ xin tiền bối có thể cho chúng ta một nơi để sống, ta muốn nuôi dạy Trường Sinh thật tốt. Chỉ có con bé mới có thể giúp ta chữa khỏi vết thương lòng.
“Quận Phong Tranh không phải không chứa nổi các ngươi……” Tinh Vũ đạo nhân mở mắt nhìn về phía Trường Sinh.
Trong lòng ông có có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi nhìn thấy sự sợ hãi, đề phòng trong mắt Trường Sinh, tất cả lời nói đều biến thành một tiếng thở dài.
Con bé đã trải qua quá nhiều đau khổ, bị bỏ rơi, bị đói rét, bị lửa đốt……
Sao ông có thể nhẫn tâm lành nhạt với một đứa trẻ như thế?
“Ngươi chắc chắn rồi?”
Tống Ly nghiêm túc gật đầu: “Ta chắc chắn.”
“Vươn tay ra.”
Tống Ly nghe lời làm theo, chỉ thấy Tinh Vũ đạo đáp hai ngón tay ở cổ tay của nàng giống như bắt mạch của đông y.
Linh khí như một sợi chỉ xuất hiện trên tay Tinh Vũ đạo nhân, đi vào kinh lạc của Tống Ly điều tra một lượt liền biết rõ trạng huống của cơ thể nàng.
“Trời sinh Mộc linh căn chính là hạt giống tốt, thiên phú tốt như vậy vào năm đại tiên môn cũng là đối tượng bị tranh đoạt.”
“Nếu vào năm tiên môn tu hành thì tương lai tu vi thấp nhất cũng là kỳ Kim Đan, ngươi chấp nhận vì đứa bé này tới mà Tán Minh?”
“Mộc linh căn thích hợp nhất là tu đan đạo, ta không tu đan đạo, không dạy gì được cho ngươi, quận Phong Tranh cũng không có luyện đan sư có thể dạy dỗ ngươi, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Tống Ly trịnh trọng gật đầu lần nữa.
“Không có tài nguyên ta có thể tu luyện từ từ, không có sư tôn ta có thể tự học.”
“Nhưng cơ thể của ngươi...” Tinh Vũ đạo nhân muốn nói lại thôi, ý tứ sâu xa nhìn Trường Sinh, “Cũng vậy, các ngươi cứ ở lại đây trước đã, đứa bé này dù sao cũng là oán linh, bây giờ con bé có thể giống như người bình thường làm các tu sĩ bình thường cũng không phân biệt được là bởi vì oán khí của nó vừa nhiều lại vừa phức tạp, tính nguy hiểm cực cao.”
“Ta không cho các ngươi ở những nơi khác của quận Phong Tranh, các ngươi tạm thời ở lại đây.”
“Ngày thường cố gắng không đi ra ngoài, nếu ngươi phải ra ngoài thì nhất định phải về sớm một chút.”
Tinh Vũ đạo nhân lật tay, một chiếc còng vàng xuất hiện trong tay, sau đó hắn dùng linh lực biến nó nhỏ lại vừa với bàn tay của một đứa bé.
“Đây là thứ dùng để hạn chế oán khí trên người con bé, tránh cho nó làm tổn thương người khác, trên đó còn có dấu vết tinh thần của ta, nếu cơ thể của noa xảy ra chuyện gì thì ta có thể nhanh chóng phát hiện.”
“Tống Ly, ngươi phải nhớ, những người cực khổ thì nơi đâu cũng có, dù ngươi có tâm hay là vô tâm thì thân là tu sĩ chính đạo, phải hạn chế tối đa không cho khổ cực lan tràn trong khả năng cho phép, đây là việc của ngươi.”
Tống Ly hiểu ý của ông, cầm vòng vàng đeo lên tay Trường Sinh.
Trường Sinh dù có đáng thương nhưng cũng là hóa thân của oán linh, có khả năng là tổn thương người khác.
Nếu con bé làm tổn thương người khác thì chính là mang cực khổ đến cho người khác.
Nếu mình là người mang con bé ra khỏi Tháp Anh Linh thì mình phải có trách nhiệm quản lý với nó.
Tinh Vũ đạo nhân ra lệnh cho tán tu trong phủ dọn dẹp chỗ ở cho mẹ con nàng, Tống Ly kiểm kê linh thạch trên người mình, chỉ còn lại có hai mươi cái, không thể cầm cự được mấy ngày nữa.
Trước hết nàng cần đi mua một ít dược liệu luyện chế Tích Cốc Đan, kiếm linh thạch để duy trì cuộc sống.
Sau khi thông báo cho Tinh Vũ đạo nhân, Tống Ly liền mang theo Trường Sinh ra khỏi phủ, lúc trước đi vội vàng còn chưa kịp thăm quan kĩ quận Phong Tranh.
Mới vừa ra khỏi cửa liền gặp được Lục Diễn đang giận dỗi ngồi trước phủ đệ.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Diễn hai mắt sáng bừng, cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Ngươi cũng bị đuổi ra ngoài phải không? Quận Phong Tranh cũng không phải nơi tốt đẹp gì, sắp đến thời gian năm đại tiên môn tuyển nhận đệ tử, ngươi muốn đi Trường Minh Tông thử vận may vơi ta không?”
“Ngại quá” Tống Ly thản nhiên đi ngang qua người hắn: “Ta được nhận rồi.”