Chương 2: Ngươi Mười Lăm Tuổi Nhưng Có Con Gái Ba Tuổi?!

Sau khi rời khỏi Tháp Anh Linh, bé gái chưa thích ứng được ánh sáng mặt trời, rúc trong tay áo của Tống Ly.

Tống Ly kiên nhẫn chờ cô bé thích ứng, khi chuẩn bị rời đi, nàng quay người nhìn về phía Tháp Anh Linh phía sau.

“Phía trên học đường không có nữ, Trong Tháp Anh Linh không có nam.”

Nàng tìm kiếm một hòn đá phù hợp ở quanh đó, cõng hòn đá bò lên, đem cửa sổ dùng để ném các bé gái qua đóng kín hoàn toàn, lúc này mới dắt tay bé gái.

“Đi cùng mẫu thân nào.”

Bên bờ sông, Tống Ly vừa rửa sạch vết bẩn trên người bé gái vừa nhớ lại nguyên tác.

Sau khi Tống Thanh Thanh chết không lâu là thời gian ngũ đại tiên môn công khai tuyển nhận đệ tử.

Nữ chủ Từ Diệu Nghiên cũng bái vào một trong ngũ đại tiên môn - Trường Minh Tông. Về sau nàng ta một đường thăng tiến, tu vi tiến bộ vượt bậc, kỳ ngộ không ngừng, bất kỳ ai từng gặp nàng đều chết mê chết mệt, tặng đủ loại bảo bối, không tiếc dùng mạng sống bảo vệ nàng.Dù là hội trưởng của thương hội lớn nhất, kiếm linh thể vạn năm khó gặp, thậm chí liền con gái tông chủ cũng nghe lời nàng răm rắp, vị trí tông chủ đều nhường lại cho nàng ta...

Tống Ly không để ý những thứ đó, hiện giờ Tống Thanh Thanh đã chết, nàng không muốn tiếp tục liên quan đến nữ chủ, chỉ muốn nuôi con thật tốt, trải qua những ngày tháng yên bình.

Để con cần rất nhiều tiền, tiền ở thế giới tu tiên chia thành vàng bạc và linh thạch.

Vàng bạc do phàm nhân sử dụng, linh thạch do tu sĩ sử dụng.

Con gái của Tống Ly là do vô số anh linh ngưng tụ thành, định mệnh đã định sẵn không thể giống những đứa bé bình thường, nàng chỉ có thể nhập đạo.

Muốn tu hành, trong cơ thể cần có linh căn. Trong nguyên tác, Tống Thanh Thanh chính là đơn hệ mộc linh căn cực kỳ hiếm thấy, rất thích hợp làm đan tu, thiên phú có thể nói là vượt trội.

Đáng tiếc nàng lại không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày lười biếng, tu luyện ba năm vẫn là Luyện Khí tầng ba. Hiện nay mười lăm tuổi, các thiên kiêu cùng giới đều đã Trúc Cơ, nàng vẫn còn ở Kỳ Luyện Khí.

Thuật luyện đan cũng học, có điều học ba năm cũng chỉ biết luyện Tích Cốc Đan.

Có thể nói, nữ phụ ác độc này chỉ chăm chỉ ở mảng bắt nạt nữ chủ, những nơi khác thì nát bét.

Bây giờ Tống Ly vẫn quyết định đi con đường luyện đan.

Đầu tiên là do cơ thể này có thiên phú luyện đan siêu việt hơn những tu sĩ khác.

Thứ hai là tuy giai đoạn trước luyện đan phải tốn kém rất nhiều nhưng lúc nhận lại hồi báo cũng rất cao, rất phù hợp với tình huống hiện tại của nàng, nuôi trẻ làm gì có chuyện không tốn tiền.

Tiếp theo là nơi ở, tất nhiên là không thể về nhà họ Tống ở quận Thanh Hà.

Tu sĩ trên thế gian đều ao ước được vào năm đại tiên môn, nhưng sau khi vào năm đại tiên môn dù ít dù nhiều cũng sẽ liên quan đến nữ chủ.

Tống Ly không muốn liên quan đến Từ Diệu Nghiên, huống hồ con gái của mình chính là oán khí của các anh linh ngưng tụ, tất nhiên không thể vào ngũ đại tiên môn.

Còn những môn phái siêu phẩm, nhất phẩm khác cũng đều không cần suy nghĩ.

Trong tu tiên giới chỉ có Liên Minh Tán Tu là nơi duy nhất của chính đạo khoan dung với tán tu.

Liên Minh Tán Tu xuất hiện cách đây mười năm. Trước đó, các tán tu đều sống lang bạt, không có sức mạnh cũng không có chỗ dựa.

Sau đó, đại trưởng lão của Trường Minh Tông là Tinh Vũ đạo nhân cắt đứt quan hệ với tông môn. Sau khi rời khỏi tông môn, ông đến Phong Tranh quận sáng lập Liên Minh Tán Tu, trở thành chỗ dựa của các tán tu khắp thiên hạ.

Khác với các tiên môn tông phái, Tán Minh không có thời gian thu đồ đệ cố định, cũng không có các loại bài khảo hạch khó khăn. Những tán tu nào muốn ở lại quận Phong Tranh lúc nào cũng có thể báo danh nhưng cần đến gặp Tinh Vũ đạo nhân, sau khi được Tinh Vũ đạo nhân đồng ý mới có thể ở lại.

Thiên phú của tán tu vốn đã kém cho nên Tinh Vũ đạo nhân tất nhiên sẽ không xem thiên phú mà chỉ xem tâm tính.

Những người có tâm tư đen tối không thể ở lại quận Phong Tranh.

Điều kiện rộng rãi như vậy rất phù hợp với tình cảnh hiện tại của Tống Ly.

Sau khi rửa sạch sẽ, Tống Ly chải tóc cho bé gái, tâm trạng rất tốt.

“Mẫu thân phải đặt cho con một cái tên...”

Tống Ly nghĩ trái nghĩ phải, bé gái không có địch ý với mình, nhưng cũng không tin tưởng mình.

Tống Ly cũng không để ý việc này, đứa trẻ từng bị vứt bỏ sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.

“Tiên nhân vỗ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.”

“Mọi cực khổ đều đã qua, những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, vậy liền gọi con là Tống Trường Sinh, Trường Sinh có thích tên này không?”

Bé gái không nói chuyện, nhìn thẳng vào mắt Tống Ly hồi lâu cuống quít cúi đầu.

Tống Ly nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, sau đó đứng dậy, vươn tay về phía nàng.

“Trường Sinh, mẫu thân mang con đi quận Phong Tranh, sau này chúng ta liền ở đó.”

Tống Trường Sinh vẫn cúi đầu, do dự mà nâng lên tay nhỏ bắt được ngón tay Tống Ly.

......

Diều là điểm đặc sắc của Quận Phong Tranh náo nhiệt phồn hoa.

Từ sau khi Tinh Vũ đạo nhân đến, nơi này phát triển vượt bậc, số lượng tu sĩ sống ở đây cũng dần dần vượt qua số lượng người phàm.

Tống Ly mang theo con gái lên đường mấy ngày. Khi tới gần quận Phong Tranh, từ xa liền thấy được những con diều với đủ loại kiểu dáng bay lượn trên không trung.

Trường Sinh nhìn thấy cũng lộ ra vẻ tò mò hiếm thấy.

“Đây rồi, cuối cùng cũng tìm được quận Phong Tranh!”

Một giọng nam từ phía sau truyền đến, Tống Ly cùng Trường Sinh đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lục Diễn vô cùng tự nhiên chào hỏi: “Đạo hữu, tỷ muội các ngươi cũng đến đây cậy nhờ Tinh Vũ đạo nhân sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà...” Tống Ly khẽ gật đầu nói: “Đây là con gái của ta.”

“Ta cũng đến để...” Lục Diễn bỗng nhiên nghẹn lại: “Con gái?!”

Thanh âm quá lớn, sợ tới mức Trường Sinh cuống quít trốn đến phía sau Tống Ly.

“Ngươi năm nay mới mười lăm tuổi nhưng đã có con gái ba tuổi?”

Tống Ly vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.

“Thế gian thực sự là xuất sắc, thêm kiến thức, thêm kiến thức... Lần này không đến sai.” Lục Diễn tiêu hóa một lúc lâu rồi gật gù nói.

“Ngươi cũng đến nhờ cậy Tinh Vũ đạo nhân?” Tống Ly hỏi.

Lục Diễn cười thần bí, đến gần Tống Ly thì thầm: “Nói thật với các ngươi, ta và các tán tu khác không giống nhau, ta đến để bái Tinh Vũ đạo nhân làm sư phụ.”

Sau khi nghe xong, Tống Ly đánh giá hắn ta một lượt từ trên xuống dưới.

Thiếu niên này trên người linh khí dư thừa, tu vi hẳn là cao hơn mình, quần áo nhìn từ xa thì giản dị, nhìn gần lại xa hoa, đây chắc chắn là công tử của nhà nào chạy ra ngoài.

“Tinh Vũ đạo nhân đã lâu không thu đồ đệ.” Tống Ly nói.

Nàng nhớ rõ trong sách viết rằng, mười năm trước khi Tinh Vũ đạo nhân rời khỏi Trường Minh Tông từng muốn mang các đệ tử của mình đi theo, nhưng các đệ tử của ông ấy không muốn vứt bỏ tài nguyên của tông môn, cũng rất xem thường tán tu nên tất cả đều chọn ở lại Trường Minh Tông.

Từ đó về sau, Tinh Vũ đạo nhân nản lòng thoái chí, tuyên bố với bên ngoài là không thu đồ đệ.

Tống Ly khéo léo nhắc nhở Lục Diễn.

Lục Diễn vẫn cười thần bí.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, Tinh Vũ đạo nhân sớm đã tuyên bố không thu đồ đệ, nhưng ngươi cứ chờ xem, ông ấy nhất định sẽ thu ta. Sau này ở Tán Minh, hai tỷ muội các ngươi, không phải, hai mẹ con các ngươi muốn làm việc gì đều phải thông qua ta.”

“Đương nhiên, cai quản công việc của Tán Minh chỉ là mục tiêu cơ bản nhất, đến lúc đó ta ba năm Trúc Cơ, năm năm Kết Đan, ai dám không khen một câu thiên chi kiêu tử (con cưng của trời)? Danh hào Tán tu đệ nhất thiên kiêu của ta sẽ vang vọng bốn bể, ngũ đại tiên môn sôi nổi phái người đến quận Phong Tranh bái kiến, chậc chậc chậc...”