Gần Tống Ly nhất là một linh trù sư có thân hình vạm vỡ, hắn một tay sử dụng linh lực để điều khiển một cái chân yêu thú khổng lồ lơ lửng trong không trung, một tay điều khiển ngọn lửa hình rồng màu đỏ tím quấn quanh miếng thịt giúp nó chín đều.
Ở một bếp khác, một nồi cháo đang sôi. Dù chỉ là cháo nấu từ linh gạo bình thường nhưng nhìn ngọn lửa màu cam bên dưới Tống Ly hiểu tại sao đồ ăn ở Ngũ Vị Các lại đắt hơn nơi khác.
Thảo nào khi nàng vừa bước vào đã cảm thấy như mình sắp bị nướng chín bởi vì hầu hết các linh thực sư ở đây đều không sử dụng lửa bình thường.
Những ngọn lửa khác nhau có những đặc tính khác nhau và khi luyện đan thì mỗi ngọn lửa lại đem đến một hiệu quả khác nhau, điều này Tống Ly đã học được trong sách 《Cơ Sở Đan Dược》.
Những nội dung trong sách nàng luôn nhớ kĩ định chờ đến khi tích lũy đủ linh thạch mới tiếp xúc không nghĩ tới lại có thể thấy chúng trong bếp của Ngũ Vị Các nhanh như vậy.
Một bác gái đang xào đồ ăn thấy Tống Ly quan tâm đến ngọn lửa đỏ rực mình đang khống chế đã cười và giải thích: “Đây là Xích Vũ Hoa Hỏa, có hương hoa đặc biệt, khi làm các món xào nó còn có thể được sử dụng như một loại gia vị đặc biệt, khi hòa quyện với nguyên liệu sẽ giúp tiêu hóa tốt hơn!”
Xích Vũ Hoa Hỏa, Tống Ly từng thấy trong sách.
Nếu như trong đan phương có nguyên liệu là hoa thì dùng Xích Vũ Hoa Hỏa này để luyện hóa hiệu quả so với các dị hỏa khác càng tốt, nếu như dùng để chiến đấu thì lực công kích của Xích Vũ Hoa Hỏa này cũng không kém.
Không ngờ còn có thể dùng như gia vị.
Dì Liễu dẫn cô một đường đi về phía trước, sau đó từ trong tủ bát lớn có khắc trận pháp giữ tươi lấy ra hai giỏ linh rau lớn.
"Trước tiên ngươi xử lý sạch sẽ những nguyên liệu nấu ăn này, chú ý phương thức xử lý mỗi loại linh rau đều không giống nhau, phải khóa chặt dinh dưỡng của chúng ở mức tối đa sau đó dựa theo danh sách này phối hợp nguyên liệu với món ăn."
Sau khi nói xong, dì Liễu giao cho cô một phần thực đơn liền đi đến trước một bệ bếp không có ngươi.
Tống Ly cầm thực đơn nhìn thoáng qua, nhất thời có chút nhức đầu.
Trên đó chỉ viết tên món ăn chứ không ghi chép về nguyên liệu của món ăn thì nàng phải phối hợp chúng như thế nào, bằng cảm giác sao?
Lại nhìn về phía dì Liễu, nàng đã bắt đầu nấu ăn, hiển nhiên không muốn để ý đến mình.
Xem ra hiện tại chỉ có thể tự mình nghĩ cách, cũng may những loại linh rau này đều có ghi lại trong quyển《 Nhập Môn Luyện Đan》, Tống Ly đã đem nội dung trong sách đều nhớ kỹ, có lẽ có thể tham khỏa những kiến thức trong luyện đan để phối hợp đồ ăn.
Ngay khi trong bếp bận rộn khí thế ngất trời, tiểu nhị bên ngoài cũng bận rộn.
Tiêu Vân Hàn linh hoạt di chuyển giữa các bàn ăn, lấy món và phục vụ khách nhanh hơn nhiều so với những người phục vụ khác.
Lại có một thực khách ăn xong bỗng nhiên đột phá phá, luồng linh lực hỗn loạn trực tiếp đập xuyên qua mái nhà. Lục Diễn bị gọi đi sửa mái, vì vật liệu mái nhà rất đặc biệt, bên cạnh lại không có công cụ gì, hắn chỉ có thể dùng nắm đấm làm búa, tức giận lầm bầm chửi thực khách không biết kiềm chế.
Khi Tống Ly đã phối hợp tất cả các loại linh rau và kiểm tra lại một lần nữa thì đúng lúc dì Liễu không bận đi đến kiểm tra.
Thấy tất cả nguyên liệu mà Tống Ly phối hợp đều chính xác, trong mắt dì Liễu lóe lên một tia ngạc nhiên.
Các Linh Trù Sư trong bếp đều là đệ tử của dì Liễu, khi dì Lưu chỉ đường cho họ, bài học đầu tiên bà dạy họ chính là nhiệm vụ giao cho Tống Ly.
Nhưng dù là những Linh Trù Sư có thiên phú cao nhất mà bà từng dạy cũng chưa ai có thể hoàn thành nhiệm vụ với tỷ lệ chính xác lên đến 100% như Tống Ly.
Hiện tại, Tống Ly vẫn cảm thấy hơi phiền não.
“Trong món hoa sen vô thanh hầm trứng bạch vũ này, hoa sen xanh và trứng Bạch Vũ có dược tính không tương tính với nhau. Theo lý mà nói, nếu thêm diễm tâm thảo vào thì có thể kết hợp tốt dược tính của tất cả nguyên liệu, hương vị cũng sẽ ngon hơn.” Tống Ly nói.
Dì Lưu không phản đối, trực tiếp gật đầu nói: “Suy nghĩ rất tốt, làm những gì ngươi nghĩ đi.”
Tống Ly ngạc nhiên chỉ tay vào mình: “Ta làm sao?”
Tuy nàng biết nấu ăn nhưng chưa bao giờ sử dụng linh liệu để làm món ăn!
Dì Liễu đã dọn một bếp trống cho nàng.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, lại đây nào!”
Tống Ly đập tay vào ngực, có chút phấn khích, lập tức chạy nhanh tới.
Bên dưới bếp này cũng không phải là lửa thường mà là một loại dị hỏa mà Tống Ly chưa từng thấy. Nàng tập trung như khi luyện đan và bắt đầu nấu nướng dưới sự hướng dẫn đơn giản của dì Lưu.
Các Linh Thực Sư khác thấy Tống Ly vào bếp ngày đầu tiên đã có nấu ăn, không khỏi liếc nhìn về phía nàng.
Tống Ly theo đúng các bước, hoa sen vô thanh và trứng bạch vũ vào, khi sắp bỏ diễm tâm thảo vào thì dừng lại một chút.
Nàng phóng ra một tia linh Mộc Linh Khí bao bọc cỏ diễm tâm thảo lại. Khi kết hợp với hai nguyên liệu còn lại, dưới tác dụng của Mộc Linh Khí dược tính hoàn sẽ hòa quyện hoàn hảo.
Rất nhanh Tống Ly đã hoàn thành món ăn, không chỉ đẹp mắt mà còn thơm ngon không thua kém gì những Linh Trù Sư chuyên nghiệp.
Nàng có chút lo lắng nhìn dì Lưu, chờ đợi phản hồi.
Dì Lưu chỉ cười, lớn tiếng nói với các Linh Trù Sư: “Ai muốn thử món này?”
Các đầu bếp cũng cười, từng người một bỏ công việc của mình bước lên.
“Cho tôi thử một miếng!”
“Tôi cũng nếm thử!”
“Cho tôi một miếng nữa!”
Tống Ly nhìn người đầu tiên nếm thử.
“Vị khá ngon, linh khí cũng được giữ lại rất hoàn hảo, không tệ!”
“Ừm, ngon lắm!”
Những người nếm thử đều đưa ra phản hồi tích cực, có người còn giơ ngón cái khen ngợi Tống Ly.
Nhưng một lúc sau, Tống Ly nhận ra điều lạ.
Những đầu bếp đến thử món đều là nam giới, còn các nữ đầu bếp, những người trước đó rất quan tâm đến món ăn của nàng lại không ai đến.
Dì Liễu nhìn vẻ mặt của Tống Ly, biết nàng đã hiểu liền giải thích: “Việc thêm diễm tâm thảo vào món hoa sen vô thanh hầm trứng bạch vũ thực sự có thể phát huy tối đa đặc tính của nguyên liệu nhưng phần lớn thực khách đến Năm Vị Các gọi món này đều là nữ.”
“Nếu họ ăn quá nhiều diễm tâm thảo sẽ dễ bị đau bụng kinh. Khi ngươi tạo công thức cho một món ăn không chỉ cần cân nhắc cách phát huy tốt nhất các đặc tính mà còn phải xem xét nhóm đối tượng ăn, và tình huống khi ăn.”
“Giống như nhiều loại đan dược dành cho trẻ em thường được làm ngọt phải không?”
Tống Ly như được khai sáng.
Thấy nàng đã hiểu, dì Liễu không nói thêm gì nữa, chỉ tay về phía phần hoa sen vô thanh hầm trứng bạch vũ còn lại nói: “Được rồi, món này đem cho thằng nhóc Lục ăn đi, sửa mái nhà lâu như vậy chắc cũng đói rồi.”
Khi Tống Ly mang món hầm lên mái tìm Lục Diễn, nàng thấy hắn đang vô cùng tức giận biểu diễn cho nàng một màn “nuốt chửng” đồ ăn.
“Ngươi ăn chậm một chút!”
Lục Diễn vừa đấm vào mái nhà vừa nói.
“Aa, sau một ngày bận rộn cuối cùng cũng được ăn một miếng đồ ăn nóng hổi, rong mấy ngày sống ở quận Phong Tranh này chắc chắn ta đã nếm đủ mọi khổ sở trong đời rồi!”
Tống Ly nhướng mày.
“Tống Ly, chờ đấy, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra khỏi đây. Ngũ Vị Các chính là một cái hắc điếm, nó nhất định sẽ gặp quả báo! Aaaa...”
Chưa nói dứt câu, không biết ai trong tiệm lại đột phá, một luồng linh lực trực tiếp từ dưới mông Lục Diễn bùng lên, trong chớp mắt đã đẩy hắn bay lên không trung.
Âm thanh thảm thiết của Lục Diễn vang vọng trong màn đêm.