Chương 89
Võ Hữu Niên thầm nghĩ, tiểu thê tử của đồ nhi cũng không tệ. Ông buông tay ra: "Dù ban nãy ngươi không ra tay, ám khí cũng sẽ chỉ bay đến cách ngươi ba tấc." Sẽ không đả thương tới hai người, chẳng qua ông chỉ muốn xem Lục Sách có cảnh giác không.
May mắn, ông không bị thất vọng.
Nhưng Lục Sách lại hổ thẹn, dù hắn phát giác ra ám khí nhưng lại không phát hiện được độ mạnh yếu của nó, khó trách nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có Tô Nguyên bên người, rốt cuộc hắn vẫn buông lỏng cảnh giác.
"Nguyên Nguyên, nàng đoán không sai, đây là sư phụ ta ở Đồng Châu."
Tô Nguyên liền vội vàng tiến lên hành lễ, lại hiếu kỳ dò xét Võ Hữu Niên một chút, dáng người cao gầy, còn có vẻ nho nhã, trông không uy vũ như hai huynh đệ Lục Hoán Dương, thậm chí còn giống như thư sinh, nhưng hai mắt ông rất có tinh thần, cũng không giống quan văn.
"Tham kiến Võ sư phụ, ngài mới từ Đồng Châu tới sao?" Thật ra nàng muốn hỏi có phải Võ Hữu Niên không vào bằng đại môn không.
Võ Hữu Niên mỉm cười: "Vừa tới lúc chiều."
Nếu không phải có chuyện quan trọng thì chắc chắn sư phụ sẽ không rời khỏi Đồng Châu, Lục Sách ra lệnh cho Trần Tân: "Đưa Thiếu phu nhân về."
Tô Nguyên biết bọn họ có chuyện muốn nói nên cáo từ.
Lục Sách mời Võ Hữu Niên tới thư phòng.
Hắn tự tay rót trà cho ông, rồi mới hỏi: "Mẹ ta vẫn khỏe chứ? Lễ vật lần trước ta đã nhận được."
"Ngoại trừ nhớ nhung ngươi thì mọi chuyện đều tốt." Võ Hữu Niên uống mấy hớp trà nóng: "Mai ta phải vào cung nên hôm nay tới gặp ngươi một lát."
Lục Sách giật nảy cả mình: "Ngài vào cung? Đi bái kiến Thái hậu nương nương sao?"
"Không chỉ như vậy, sợ là còn khôi phục chức vụ." Võ Hữu Niên lấy một phong mật hàm ra: "Ngươi xem xong thì đốt đi, nhất định không thể tiết lộ... Sách nhi, lần này ta đi đường xá xa xôi, giặc Oa quấy nhiễu duyên hải, quan địa phương thúc thủ vô sách, Thái hậu nương nương biết ta thiện dùng thuỷ binh nên triệu kiến."
Nghe xong Lục Sách đã hiểu được bảy tám phần, hắn lo lắng nhìn Võ Hữu Niên: "Sư phụ, vết thương ở chân ngài... có nặng lắm không?"
Năm đó Võ Hữu Niên lấy cớ này để cáo quan, nhưng Lục Sách lại không biết rằng nguyên nhân chủ yếu làm Võ Hữu Niên cáo quan là triều đình chướng khí mù mịt, quan viên lạm dụng chức quyền.
"Không ngại, Võ Hữu Niên ta đã lâu không lãnh binh, lần này chắc chắn sẽ rửa sạch nhục nhã, khu trừ triệt để giặc Oa khỏi nước ta." Ông vỗ vai Lục Sách: "Sách nhi, ngươi không cần lo lắng, ngồi chờ tin tốt từ vi sư đi."
Lục Sách nhất thời cảm thấy phức tạp, miễn cưỡng cười: "Đồ nhi sẽ chờ ngài khải hoàn."
"Chỉ mong hôm đó gặp lại, cũng là ngày vui của Đại Lương ta." Võ Hữu Niên nâng chung trà lên, uống một chén lớn như uống rượu.
Một canh giờ sau Lục Sách mới về, cũng không nói chuyện với nàng mà trực tiếp vào phòng trong rửa mặt. Lòng hiếu kỳ gϊếŧ chết mèo, Tô Nguyên không ngủ được, mắt thấy Lục Sách đã ra bèn nhảy xuống giường.
Trông nàng như vậy Lục Sách cảm thấy buồn cười, bước lại đỡ nàng: "Không sợ ngã hả, nàng như vậy có giống trẻ con không?" Nói rồi bế nàng lên đặt xuống giường.
"Còn không phải vì lo cho huynh sao."
"Tò mò chúng ta nói gì phải không?" Lục Sách không chút lưu tình vạch trần nàng, ở trong lòng Tô Nguyên, những chuyện đại sự này quan trọng hơn hắn nhiều.
Nghe ra nam nhân phàn nàn, Tô Nguyên nghiêm mặt nói: "Những chuyện này liên quan tới tương lai của chúng ta, sao ta có thể không quan tâm được? Trước mắt căng thẳng, không phải là cần giúp đỡ Hoàng thượng diệt trừ gian nịnh sao?"
Lời nói hiên ngang lẫm liệt làm Lục Sách bật cười, hắn ghé sát vào tai nàng nói: "Nguyên Nguyên, nàng thật không nên ở trong khuê phòng, nếu nhập sĩ có lẽ sẽ sẽ trở thành trọng thần triều đình, quyền nghiêng triều dã, hô phong hoán vũ cũng không chừng, đến lúc đó ta còn phải cúi đầu uốn gối với nàng đấy."
Tô Nguyên nào không hiểu hắn đang trêu chọc mình, chính nàng thế nào nàng còn không biết sao? Chẳng qua là ỷ vào biết được kiếp trước nên mới đòi nhúng tay, chứ nếu chỉ có mình nàng thì làm được gì? Nàng hừ một tiếng, tránh khỏi vòng tay Lục Sách, kéo chăn trùm đầu giả bộ đi ngủ.
Lục Sách buồn cười: "Thật ra sư phụ phụng mệnh Thái hậu tới kinh thành."
Tô Nguyên chấn kinh, Võ Hữu Niên là sư phụ của Lục Sách, đã sớm từ quan, sao tự dưng lại được Thái hậu triệu hồi về kinh, chẳng lẽ thật ra ông ấy là người của Thái hậu? Nàng cảm thấy cả người lạnh ngắt, không thể tin được. Lỗ tai dựng thẳng lên, dưới ánh nến, có thể nhận ra nàng rất căng thẳng.
Lục Sách thổi đèn, nằm xuống nhắm mắt lại.
Đột nhiên người bên cạnh không lên tiếng, nói một nửa rồi không nói nữa, Tô Nguyên lật qua lật lại không ngủ được, đang phiền não thì bị nam nhân bên cạnh ôm chặt lấy: "Nếu ta không nói thì nàng cũng định cả đêm không ngủ sao?"
Tô Nguyên đỏ bừng hai tai, tức giận nói: "Dù sao cũng là huynh hại."
Lục Sách cười: "Phải, là ta hại, ai bảo nàng bướng bỉnh không chịu chủ động hỏi ta." Hắn dán sát vào người Tô Nguyên, nói nhỏ: "Nếu nàng thật sự nhập sĩ, cũng khó nói liệu ta có cúi đầu xưng thần hay không."
Giọng nói trầm thấp vang lên đột nhiên làm Tô Nguyên sững người, Lục Sách bình thường chỉ thi thoảng ôm một cái còn lại đều rất thành thật, không câu người như hôm nay, nàng chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cũng không biết nên nói gì.
Lục Sách cảm thấy tiểu thê tử đang xấu hổ bèn hôn lên vành tai nàng: "Gần đây giặc Oa vô cùng càn rỡ, triều đình thiếu võ tướng, sư phụ ta lại là người có tiếng chỉ huy thủy quân năm xưa nên Thái hậu mới triệu kiến. Hôm nay người tới là để nói chuyện này."
"Trước đó huynh cũng không biết sao?" Tô Nguyên hỏi.
"Không biết, chắc là Thái hậu bí mật hạ lệnh." Lục Sách cười cười, nhất định là vì không tín nhiệm Tào quốc công, không muốn dùng người lão ta đề cử.
"Vậy chẳng phải sư phụ huynh sẽ phải đi đánh trận sao?" Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn Lục Sách: "Đã nhiều năm người không đánh trận rồi mà?"
Đó cũng là điều làm hắn lo lắng, nhưng dường như sư phụ rất có lòng tin khải hoàn: "Nhiều khi chỉ có thể tẫn sức nghe theo thiên mệnh, giờ sư phụ có được cơ hội này chắc chắn sẽ quý trọng, đây cũng là cơ hội của chúng ta... Nếu ta đoán không sai thì khi sư phụ tới Chiết Giang, hẳn là sẽ thống lĩnh binh mã dưới trướng người ngày xưa."
Ban nãy mật hàm cũng là ý này...
Tô Nguyên vui mừng: "Đúng là tin tốt."
"Giờ ngủ được chưa?" Hắn cười.
"Ừm." Tô Nguyên gật gật đầu: "Vậy ta đi ngủ."
Nàng ra hiệu cho Lục Sách buông tay.
Nàng lui vào trong, cách thật xa để không khiến hắn quá khó chịu, kết quả Lục Sách lại ôm chặt hơn nữa: "Hôm nay cứ ngủ như thế này đi, trời lạnh."
Cả người hắn nóng ran, nào có sợ lạnh, Tô Nguyên cắn cắn môi, nói khẽ: "Huynh như thế này, sẽ không..."
"Không làm sao?" Hắn chôn mặt vào tóc nàng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, có lẽ cũng hơi tự dằn vặt bản thân đấy, nhưng hôm nay hắn không muốn buông tay ra.
Tô Nguyên không nói gì nữa, nhưng cảm giác được thân thể của hắn biến hóa liền đỏ mặt.
Trong Khang Thọ cung, Ngô Thái hậu vừa nghe nói Võ Hữu Niên đã đến cửa điện liền vội vàng tuyên ông vào.
Võ Hữu Niên quỳ xuống hành lễ.
"Ai." Ngô Thái hậu dò xét ông, cười nói: "Mấy năm trước Võ đại nhân cáo quan, ta còn thổn thức không thôi, tướng tài như thế thật sự là lãng phí."
"Nương nương quá khen, năm đó cũng là bất đắc dĩ, nếu không vi thần há lại không nguyện ra sức vì triều đình?"
"Tốt, vậy mới tốt." Ngô Thái hậu cực kỳ vui mừng: "Đã như vậy ta liền nói thẳng. Giặc Oa ở Lưỡng Chiết hung hăng ngang ngược, không chỉ gây chuyện mà còn xâm chiếm các huyện thành duyên hải, cướp bóc đốt gϊếŧ, uy hϊếp đến cả vùng Dương Châu, có mấy vị đại nhân nhắc tới Võ đại nhân, ta cũng thấy chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản giặc Oa." Bà ta tỏ vẻ đau lòng: "Diêu đại nhân nhiễm bệnh qua đời, ngươi từng đi theo ngài ấy, cũng là phó tướng ngài ấy tín nhiệm nhất, bây giờ binh mã Lưỡng Chiết, ngươi thống lĩnh đi."
Võ Hữu Niên lĩnh mệnh: "Vi thần nhất định không cô phụ ân đức của Thái hậu."
Trong cung nhanh chóng ban bố thánh chỉ thăng nhiệm Võ Hữu Niên làm Tổng binh Lưỡng Chiết, ngay hôm đó liền nhậm chức.
Tào quốc công biết được suýt thì ngất xỉu trong nhà.
Tổng binh trước là lão ta đề cử, mới bại có vài trận nho nhỏ Ngô Thái hậu đã trực tiếp cách chức không nói một lời, đổi dùng Võ Hữu Niên đã cáo quan từ mấy năm trước, rõ ràng là đang đánh vào mặt lão ta, còn là đánh thật mạnh.
"Lẽ nào lại vậy!" Tào quốc công đã văng bình sứ ở cửa lớn, tay run kịch liệt: "Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!"
Nhìn là thấy lão ta đang tức điên lên, Tào quốc công phu nhân Tưởng thị vội vàng an ủi, dịu dàng nói: "Lão gia, sợ là có ẩn tình, nhất định nương nương sẽ không vô duyên vô cớ đối xử với ngài như vậy. Ngài biết nguyên nhân không? Lão gia, có cần ta vào cung một chuyến không? Tỷ tỷ luôn rất dịu dàng với ta."
Tào quốc công cũng rất nghi ngờ, nếu tỷ tỷ thấy mình quá mức tùy tiện, muốn nương vào đó giáo huấn mình, để mình thu liễm thì chuyện Lục Tĩnh Anh cũng đã đủ rồi. Mà bây giờ dường như còn đang có ý làm yếu đi quyền lực của mình, nếu không sao tự dưng lại đổi người.
Cũng không biết là chủ ý của ai?
Trước kia Võ Hữu Niên là phó tướng của Diêu Quang, Diêu Quang chính là kỳ tài quân sự, đáng tiếc tuổi cao nhiễm bệnh qua đời, sau đó Võ Hữu Niên rất được ủng hộ, chỉ là đen đủi bị thương một chân trong một trận chiến nên cứ vậy mà giã biệt sa trường.
Tào quốc công nhíu mày, phất tay: "Giờ ta sẽ vào cung gặp Thái hậu."
Tưởng thị rất lo lắng, gọi Ngô Tông Viêm sớm về nhà, mama hầu hạ nhắc tới Lục Tĩnh Anh, nói nàng ta vẫn đang ở Lục gia làm Tưởng thị giận tái mặt, lạnh lùng nói: "Không cần quản nàng ta, nếu muốn thì có thể ở luôn tại Hầu phủ không quay về."
Đứa con dâu này trước kia còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, ai ngờ suốt ngày gây chuyện, nếu không phải vì con trai thích thì sẽ không lấy về nhà. Nào ngờ lại càng càn rỡ, nếu không phải lần trước nàng ta chủ động gây sự với Lục Sách làm hắn động thủ thì Thái hậu nương nương cũng sẽ không nương chuyện này làm Quốc công phủ mất mặt.
Lục Tĩnh Anh đúng là sao chổi.
Nhìn vẻ chán ghét trên mặt phu nhân, hạ nhân đã hiểu từ nay về sau Lục Tĩnh Anh đã không còn địa vị gì tại phủ này.
Tào quốc công vội vã cầu kiến Thọ Khang cung.
Ai ngờ Ngô Thái hậu lại từ chối không gặp.
Tình thế nghiêm trọng, Tào quốc công vô cùng lo lắng vội đi tìm Thường Bỉnh.
"Ôi sao ngài lại tới đây?" Thường Bỉnh đang nghỉ ngơi, vội dậy châm trà cho lão ta: "Mấy ngày nay Thái hậu nương nương không khỏe nên không thích gặp người khác."
Lời này cũng quá qua loa lấy lệ, Tào quốc công hất áo ngồi xuống, cười cười nói: "Công công, ta và ngươi xưa nay thân cận, cũng không cần khách khí, tình thế bây giờ ngươi cũng biết, tỷ tỷ có chút hiểu lầm với ta, chỉ nghe Thái Dung... mà Thái Dung, công công cũng biết tính cách ông ta rồi đấy, bình sinh Thái Dung ghét ai nhất, ngươi hẳn cũng rõ ràng."
Thường Bỉnh biến sắc.
Thái Dung ghét nhất là hoạn quan.
Mỗi lần tiến cung, mình muốn lôi kéo làm quen nhưng Thái Dung đều coi như không nhìn thấy, đến mức bản thân còn sinh thù với ông ta, chỉ là Thái hậu lại vô cùng tín nhiệm.
Tào quốc công nâng chung trà lên uống một ngụm: "Công công, ngươi và ta đều là người trên một chiếc thuyền."
Thường Bỉnh đảo mắt: "Quốc công gia, ngài muốn biết vì sao Thái hậu không muốn gặp ngài phải không?"
"Công công quả là người thông minh."
Thường Bỉnh cười một cái: "Nương nương có ân trọng như núi với nô tài, chỉ sợ nô tài không có gì để nói cho ngài biết. Chẳng qua lúc trước nương nương có gặp một người, tên là gì nhỉ..." Hắn ta ai nha một tiếng: "Nô tài không nhớ rõ lắm, hình như là từ Kim Lăng tới, họ Phong."
Phong Thích Cổ?
Tào quốc công chấn động, quát khẽ: "Ai dẫn hắn ta vào cung?"
"Cái này nô tài thật sự không biết." Thường Bỉnh híp mắt: "Nô tài còn có việc, xin cáo từ trước."
Tào quốc công đứng lên, hai chân mềm nhũn, suýt thì ngã quỵ xuống.
Phong Thích Cổ am hiểu thêu thùa, đây là chuyện từ rất lâu về trước, lúc ấy lão ta muốn để Thái hậu xưng đế, cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hoà nên ngay cả long bào cũng chuẩn bị may, kết quả Ngô Thái hậu không chịu. Lão ta rất tức giận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đó là chuyện sớm muộn nên vẫn làm long bào, đến lúc đó Ngô Thái hậu không muốn thì lão ta sẽ mặc, đều sẽ xưng vương.
Ai ngờ lại có người đào chuyện này ra.
Tào quốc công lau mồ hôi, lại tới Thọ Khang cung, gọi tiểu hoàng môn nhắn cho Ngô Thái hậu một câu rồi rời khỏi hoàng cung.
Tiểu hoàng môn bước nhanh vào điện nhẹ giọng bẩm báo.
"Quốc công gia nói, bất kể ngài ấy làm gì cũng đều là vì Thái hậu ngài!"
Cho nên làm long bào là vì mình sao?
Ngô Thái hậu trào phúng cười một tiếng.
Quyền thế ai cũng muốn nhưng phải có mức độ, cả đời này bà ta được tiên đế muôn vàn sủng ái, giờ tiên đế đã không còn ở nhân thế, bà ta cũng không thể chiếm lấy giang sơn Kỳ gia.
Chỉ là cảm giác tôn quý, cao cao tại thượng như thế này bà ta lại không nỡ từ bỏ, Kỳ Huy cũng ốm yếu, người ngoài càng không thể tin nên đương nhiên phải do bà ta chấp chưởng quyền cao, chờ Kỳ Huy có người nối dõi thì bà ta sẽ ủy quyền.
Cả đời này, như vậy cũng đã thỏa mãn rồi.
Ngô Thái hậu tựa vào long ỷ, nhắm mắt lại.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lục Tĩnh Anh ở Hầu phủ hơn một tháng nhưng vết thương vẫn không có chuyển biến tốt. Liêu thị thẹn với nữ nhi, lại tìm mấy đại phu tới. Lục Tĩnh Anh mệt mỏi lắc lắc đầu: "Trị không hết thì cũng thôi đi, ta cũng không tin cả đời này ta chỉ có thể dựa vào khuôn mặt!"
"Không có một dung nhan xinh đẹp ta vẫn có thể sống tốt."
Liêu thị muốn nói lại thôi, nếu không có dung nhan sợ là sẽ không được cô gia sủng ái. Bà ta cảm thấy Ngô Tông Viêm đã chán Lục Tĩnh Anh rồi, thời gian này chỉ qua hai ba lần, lần sau ở lại ngắn hơn lần trước, lấy cớ bận bịu cũng không có ý định đón Lục Tĩnh Anh về.
Bà ta sốt ruột: "Tĩnh Anh..."
Lục Tĩnh Anh lại nói: "Mẹ, không phải hôm nay mẹ mời Hứa Nhị cô nương sao? Còn không bảo phòng bếp chuẩn bị cẩn thận đi? Đại ca đâu rồi? Về chưa?"
Tào quốc công và Ngô Thái hậu có mâu thuẫn, sợ là sau này không dựa vào được, gương mặt này của mình đã không dùng được thì không bằng nghĩ cách khác để Uy Viễn Hầu phủ đứng ở thế bất bại. Phụ thân của Hứa gia Nhị cô nương kia chỉ là một tiểu quan bình thường, không có tác dụng gì, ngoại trừ khuôn mặt cô nương này không tệ.
Trong đầu nàng ta đã có một người thích hợp hơn, nhất định phải để ca ca lấy người này.
Liêu thị đau đầu: "Vanh nhi a, mặc dù hôm nay không trực nhưng vẫn không chịu về."
"Để ta đi." Lục Tĩnh Anh đeo mạng che mặt lên, đi tìm Lục Vanh.
Lục Vanh đang múa kiếm trong vườn, sức lực mười phần làm lá cây xung quanh rụng xuống không ít.
"Hay!" Lục Tĩnh Anh vỗ tay: "Đại ca, một thời gian không gặp, kiếm pháp của huynh càng ngày càng tinh tiến, hẳn là trong Binh mã ti không có ai là đối thủ của huynh?"
Trong lòng buồn khổ không chỗ phát tiết, cũng chỉ có thể tập luyện võ công, Lục Vanh thu kiếm, không nói lời nào.
"Đại ca." Lục Tĩnh Anh bước lại gần hắn ta: "Huynh còn giận ta sao?"
Cách mạng che mặt, nghe được giọng nói quen thuộc của muội muội khiến cổ họng Lục Vanh như nghẹn lại. Lúc trước Lục Tĩnh Anh bị thương hắn ta vốn muốn đi thăm một chút nhưng khi đó đã cắt bào đoạn nghĩa, hắn ta cũng thấy xấu hổ nên chưa từng tới thăm.
Nhưng dầu gì cũng là muội muội của mình, dù sai đến đâu cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lục Vanh hạ giọng: "Đều qua rồi còn giận gì nữa mà tức? Muội đã ở nhà tĩnh dưỡng thì cũng đừng nên ra ngoài. Trời lạnh, không tốt cho vết thương, quay về đi."
Nói xong liền quay người muốn đi, Lục Tĩnh Anh lại kéo tay hắn ta lại: "Đại ca, huynh nhìn ta đi." Nàng ta mở mạng che mặt ra: "Huynh nhìn ta đi!"
Sắc mặt Lục Vanh lập tức trắng bệch, trong lòng hắn ta Lục Tĩnh Anh vẫn luôn rất xinh đẹp, mà giờ cả khuôn mặt đều đã hủy, hắn ta giật mình nói: "Thái y cũng không trị hết được sao? Chỉ là trúng tên sao lại nặng như thế? Muội..." Hắn ta thở dài, vì sao cứ phải gây sự với Lục Sách thế, trong nhà này có ai đánh thắng được Lục Sách đâu?
Lục Tĩnh Anh biết hắn ta còn đang oán mình nên không trách móc gì Lục Sách, chỉ thở dài: "Ta biết trước kia là ta sai nên giờ mới bị thế này. Đại ca, huynh đừng trách ta được không? Giờ ta chỉ muốn người một nhà có thể hòa thuận bên nhau, đại ca, huynh chuyển về đi."
Nàng ta rơi nước mắt: "Ta chỉ có một người ca ca là huynh."
Lục Vanh thấy muội muội như vậy, lòng cũng mềm nhũn.
"Hôm nay mẹ mời Hứa Nhị cô nương tới nói là để huynh nhìn xem." Nàng ta lắc lắc cánh tay Lục Vanh: "Ta không biết huynh có thích hay không nhưng nếu không thích thì chắc chắn ta sẽ khuyên mẹ không miễn cưỡng huynh. Huynh nghe mẹ lần này được không, tới nhìn một chút cũng được. Đại ca, một nhà chúng ta không thể giống như trước đây được sao?"
"Huynh dọn ra ngoài, ngày nào mẹ cũng khóc, huynh nghĩ xem ngày còn bé mẹ đối xử tốt với huynh bao nhiêu?"
Lục Vanh thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, ta sẽ chuyển về."
Lục Tĩnh Anh mỉm cười ngọt ngào: "Huynh đúng là đại ca tốt của ta." Rồi vội vàng lệnh hạ nhân thu dọn đồ đạc cho Lục Vanh.
Hai huynh muội đi về chính phòng.
Nghe nói Lục Vanh chuyển về, Tô Nguyên giật mình hỏi Thải Vi: "Xảy ra chuyện gì rồi?" Nàng cứ nghĩ là Lục Vanh triệt để quyết liệt với đại phòng rồi, còn có ấn tượng rất tốt với hắn ta, cảm thấy hắn ta quân pháp bất vị thân.
Thải Vi nói: "Là đại cô nãi nãi tự mình đi khuyên."
"Lục Tĩnh Anh?" Tô Nguyên nhướn mày, có phải nữ nhân độc ác này lại dùng thủ đoạn gì lừa Lục Vanh rồi không? Rốt cuộc là muốn làm gì? Nàng không cảm thấy Lục Tĩnh Anh là một người quý trọng thân tình, nếu không cũng sẽ không ra tay độc ác với hai người biểu muội là nàng đây.
Sợ là Lục Vanh bị lừa rồi. Không được, chờ Lục Sách về nhất định nàng phải nói với hắn chuyện này, tuyệt đối không thể để Lục Tĩnh Anh đạt được mục đích, nếu không sợ là Lục Vanh sẽ giống kiếp trước bị chém đầu.