Chương 28

“Vậy thì tốt.” Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù người kia khiến anh bị sốc hai lần nhưng bị đuổi gϊếŧ cũng không phải là lỗi của cậu ta nên không sao là tốt rồi.

Trong khi hai người đang trò chuyện, điện thoại của Mặc Phi rung lên.

Anh nhìn qua thì phát hiện đó là một dãy số không có ghi chú, sau khi nhấc máy thì là một giọng nữ xa lạ.

“Xin chào anh Mặc Phi, thú cưng “Một Vết Nứt” đang được điều trị tại bệnh viện của chúng tôi đã có thể xuất viện, xin hỏi khi nào anh rảnh để đưa thú cưng về nhà?”

Mặc Phi yên lặng một lúc lâu.

Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại không nhịn được hỏi: “Xin chào anh?”

“À, hai ngày nữa tôi rảnh, tôi sẽ qua đó.” Mặc Phi ứng phó mấy câu rồi ngắt máy.

Anh gần như quên mất rằng còn có một vị khách không mời mà đến Một Vết Nứt nhập viện dưới danh nghĩa mèo nhà.

Không gian bên trong xe rất rộng, cảnh sát Tiểu Từ cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, anh ta trêu chọc anh: “Không nhìn ra anh nuôi thú cưng nha, Một Vết Nứt? Cái tên này thật thú vị.”

Mặc Phi nở nụ cười phiền muộn.

Không chỉ là Một Vết Nứt mà còn là “Hai Tháng” tiền thuê nhà đó bạn à.

Khi cảnh sát Tiểu Từ thuận lợi đưa Mặc Phi về đến cổng khu dân cư, anh ta nhìn ánh đèn đường và nhớ lại tin nhắn Mặc Phi từng gửi, anh ta gọi Mặc Phi đang đi vào cổng: “Đúng rồi, tôi đã nhờ đồng nghiệp bên giao thông điều tra chiếc xe mà anh đã nhắc đến trước đó, nó không dừng ở ngã tư và còn là một chiếc xe giả.”

“Đã là xe giả mà còn kiêu ngạo như vậy?” Mặc Phi không hiểu.

Bây giờ việc vi phạm pháp pháp luật có phải là điều đáng tự hào không?

Cảnh sát Tiểu Từ cười bất đắc dĩ: “Người mà…Tóm lại chính anh nên chú ý an toàn, có chuyện gì cứ tìm tôi.”

Mặc Phi trịnh trọng gật đầu.

Anh coi trọng mạng sống của mình hơn bất cứ ai khác.

Trong khi Mặc Phi về nhà nghỉ ngơi, một căn phòng nào đó ở khoa nội trú của bệnh viện vẫn còn náo nhiệt.

Cảnh sát Đường và Lý Thương Ngư ngồi bên giường bệnh, bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy chính là người thanh niên tóc dài.

Người vừa mới tỉnh chưa được bao lâu, bọn họ nhận được tin là chạy tới ngay.

Đối mặt với nạn nhân, thái độ của các cảnh sát khá hòa nhã.

Cảnh sát Đường nhìn cậu ta, giọng điệu chậm lại: “Cậu tên là gì?”

Người thanh niên tóc dài không nói gì.

Cảnh sát Đường mỉm cười: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Đường, Đường Hâm, đến từ đồn cảnh sát còn vị này là cảnh sát Lý của đội điều tra hình sự. Cậu có chuyện gì cứ nói với chúng tôi, đừng sợ.”

Người thanh niên tóc dài vẫn nhìn bọn họ, không nói lời nào.

Cảnh sát Đường và Lý Thương Ngư nhìn nhau, cả hai cảm thấy khó giải quyết.

Thật ra mới đầu họ còn tưởng đây là một người phụ nữ bị hại, muốn cử một cảnh sát nữ tới thẩm vấn. Nhưng trên tờ khai của bệnh viên ghi rõ giới tính của bệnh nhân là nam nên bọn họ tự mình tới đây.

Bây giờ trời cũng đã tối, sao không gọi một cảnh sát nữ tới tăng ca để tăng thêm tính tương tác nhỉ?

Cảnh sát Đường lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi người, người thanh niên tóc dài lên tiếng: “Người cứu tôi đâu?”

Cảnh sát Đường phản ứng rất nhanh, ông ấy đáp: “Cậu ta ghi chép xong đã về rồi.”

Nghe xong câu trả lời này, người thanh niên tóc dài cụp mắt xuống.

Công bằng mà nói, vẻ ngoài của người thanh niên tóc dài khá xuất chúng, cậu ta mang vẻ đẹp sát cả nam lẫn nữ, dáng vẻ rủ mắt xuống thực sự khiến người khác phải đau lòng. Nhưng trước mặt cậu ta là hai vị cảnh sát từng trải qua không ít sóng to gió lớn nên không bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài.

Lý Thương Ngư thành khẩn nói: “Bất kể cậu có chuyện gì khó xử, chỉ cần cậu nói ra thì chúng tôi với tư cách là nhân viên nhà nước nhất định sẽ nghĩ cách cùng cậu tìm ra biện pháp giải quyết.”

“Đúng vậy.” Cảnh sát Đường đi theo gật đầu: “Cậu phải tin tưởng chúng tôi.”

“Không phải tôi không tin các ông.” Người thanh niên tóc dài nhắm hai mắt, giọng nói hơi khàn khàn: “Tôi sẽ nói chuyện nhưng mọi người đừng thông báo với người nhà của tôi có được không?”

Yêu cầu này hơi kỳ lạ nhưng cảnh sát Đường và Lý Thương Ngư cũng không phải chưa từng nghe qua. Nói chung, những người đã có gia đình mà vẫn đi bán da^ʍ, trẻ em bỏ nhà ra đi, thanh niên có xích mích với gia đình cũng sẽ nói như vậy.

Cảnh sát Đường nở nụ cười: “Chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu nhưng cũng phải xem xét mức độ nghiêm trọng của sự việc.”

Người thanh niên tóc dài thở dài và nói: “Tôi tên là Cơ Hành Ngọc, giống như các người đoán vậy, tôi bỏ nhà ra đi.”

“Chỉ là khi bỏ nhà ra đi khá xui xẻo, tôi gặp phải bọn lừa đảo.”

“Khi bỏ trốn gặp phải tên điên cầm rìu chém người——”

Cơ Hành Ngọc ngẩng đầu, cậu nở nụ cười lạnh lùng: “Chỉ vậy thôi.”