Chương 49

Có điều vừa rồi trong phòng, Đại gia, cũng chính là cậu của cô ta nói chỉ cần dựa theo ông ta mà nói.

Chẳng những Hà Vũ Trụ có thể tha thứ cho cô ta mà còn có thể cưới cô ta.

Vốn dĩ Lưu Mai cũng không quá tin tưởng vào lời của cậu cô ta nói.

Nhưng cậu của cô ta đã đảm bảo cô ta có thể gả cho Hà Vũ Trụ, nếu như không thể ông ta cũng sẽ nghĩ cách khác lại cho cô ta tìm một cái đối tượng khác.

Điều kiện này làm Lưu Mai rung động.

Lưu Mai chỉ là một cô gái nông thôn, một lòng chỉ nghĩ gả cho người ở trong thành.

Đứa bé trong bụng cô ta, cũng là của một người trong thành, có điều người ta không có thích cô ta, dù là có làm đi chăng nữa, người ta cũng không cần cô.

Chuyện này làm cho cô ta rất khổ sở, cho đến khi cô ta phát hiện mình có thai, cô ta đến thành này là để tìm người đàn ông kia.

Người đã tìm được rồi, nhưng người ta đã kết hôn tháng trước.

Cuối cùng náo loạn một phen, người ta bồi thường tiền cho cô ta, việc này cũng không giải quyết được gì.

Không có cách nào, bối cảnh gia đình người đàn ông kia rất lớn.

Hơn nữa lại là Lưu Mai tự nguyện, việc này không có cách nào xử lý.

Người đàn ông có chết cũng không thừa nhận, cô ta cũng không có cách nào.

Có điều lúc cô ta đến đường cùng, cậu của cô ta nói tìm cho cô ta một cuộc hôn nhân.

Cũng chính là Hà Vũ Trụ.

Vì để Hà Vũ Trụ nhận đứa bé trong bụng nên tối hôm qua dưới sự sắp xếp của Đại gia, ngủ cùng với Hà Vũ Trụ.

Chỉ là không ngờ tới nửa đường lại nhảy ra một Vương Diên Châu.

Hiện tại cô ta đã đến đường cùng.

Nhưng cậu của cô ta nói chỉ cần nghe theo sắp xếp của ông ta, việc này sẽ được giải quyết ổn thoả.

Sao Lưu Mai có thể không rung động.

Lúc Đại gia còn chưa kêu cô ta ra làm sáng tỏ, cô ta đã bắt đầu ấp ủ cảm xúc.

Hiện tại Đại gia gọi ra.

Cô ta đã sớm ấp ủ xong cảm xúc lập tức đi ra.

“Hu, hu, hu… Em cũng không nghĩ lừa anh, chính là em không có cách nào, đứa bé trong bụng này là bị người ta cưỡng bức nên mới có.” Lưu Mai khóc không thành tiếng.

Lúc nói đến chỗ này, cô ta trực tiếp ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc.

Mọi người trong viện sau khi nghe Lưu Mai bị cưỡng bức, biểu tình khinh bỉ lập tức thay đổi.

Một đám lộ ra vẻ đồng tình.

Một vị lão thái có ưu vọng cao trong tứ hợp viện đi đến trước mặt Lưu Mai ngồi xổm xuống, ôm Lưu Mai an ủi nói: “Đứa bé số khổ này.”

Ngay cả Hà Vũ Trụ đang đóng kín cửa phòng lúc này cũng bước ra.

Thấy Hà Vũ Trụ đi ra, Đại gia lập tức đi đến trước mặt Hà Vũ Trụ nói: “Sự tình chính là như vậy, trước đó ta không biết, nếu cậu không muốn, ta lập tức đưa người trở về.”

Đại gia giả vờ, lập tức phải kéo Lưu Mai trở về.

Vào ngay lúc đó, Hà Vũ Trụ đột nhiên gọi Đại gia một tiếng: “Đại gia, ngài chờ một chút đã, ngài đợi tôi suy nghĩ một lát.”

Đại gia nghe thấy Hà Vũ Trụ nói lời này, ông ta lập tức biết thành rồi.

“Còn Lưu Mai nữa, con bé hiện đang ở nhà của ta, nếu cậu nguyện ý, lúc nào cũng có thể tới.” Đại gia nói xong lập tức kéo Lưu Mai trở về nhà mình.

Sau khi Đại gia cùng Lưu Mai rời đi.

Nhị gia ngây ngốc đứng tại chỗ.

Nhị gia có chút mê man, chuyện của Đại gia và Giả Trương Thị, ông ta còn chưa kịp nói ra mà?

Thôi!

Vẫn là để hôm khác rồi nói sau!

Chuyện nhà Đại gia lớn như vậy, lúc này mà nói ra chuyện này, nhiều ít gì cũng không phải lúc, thêm một điều nữa chính là hiện tại Hà Vũ Trụ rất có khả năng sẽ không chọc thủng chuyện của Đại gia.

Nhị gia có hơi uể oải trở về.

Vương Diên Châu đứng ở bên nhìn thấy hết thảy có hơi không chịu được nổi.

Hà Vũ Trụ thật mẹ nó ngu.

Trong nguyên tác, đầu tiên là cùng với Hứa Đại Mậu bỏ rơi Lâu Hiểu Nga, sau đó lại cùng Tần Hoài Như mang theo ba đưa con, lại còn một bà già quả phụ lười kết hôn.

Cũng đúng.

Ngay cả Tần Hoài Như như vậy cũng có thể tiếp thu, Lưu Mai loại này tính là gì?

Mẹ nó sao có thể thích xỏ giày rách như vậy nhỉ?

Chịu không nổi, chịu không nổi.

Vốn dĩ Vương Diên Châu muốn giúp Hà Vũ Trụ một chút, hiện tại lại cảm thấy bản thân giúp có hơi dư thừa.

Người ta xỏ giày rách còn rất vui vẻ ấy chứ!

Lúc Vương Diên Châu chuẩn bị mặc kệ thì Lý Đại Lực lại đến trước cửa tứ hợp viện.

“Anh Đại Lực, sao sớm như vậy anh đã tới rồi.” Vương Diên Châu hỏi.

Lý Đại Lực không trả lời ngay, anh ta kéo Vương Diên Châu sang một bên nói: “Ở bộ đội đã thành thói quen rồi, mỗi buổi sáng đều phải chạy một vòng, không phải vừa hay chạy đến chỗ các cậu thấy chuyện này, cái cô gái vừa rồi cùng Đại gia trong viện các cậu có vấn đề.”

Lý Đại Lực nhìn về phía Đại gia mày nhăn lại.

Cái loại đàn bà không biết kiềm chế chính là thứ anh ta ghét nhất.

“Tôi cũng nhìn ra được, có điều Trụ ngốc không đặc biệt để ý, tôi có thể nói gì được.” Vương Diên Châu không để ý nói.

Lần này Lý Đại Lực không có tán đồng với cái nhìn của Vương Diên Châu: “Bác sĩ Vương, lần cậu này không đúng rồi, cái loại tiện nhân này sao có thể để cho bọn họ sống tốt được? Cần phải dạy dỗ một chút.”