Với một người tàn nhẫn như vậy ở nơi này, anh ta có thể cứu hắn thoát khỏi rất nhiều rắc rối.
Sau khi sáu người chủ nhiệm Lý bị Lý Đại Lực đuổi ra.
Họ chạy đến văn phòng của chủ nhiệm Lý.
Người đàn ông bị khâu lỗ hậu hiện đang nằm trên ghế, để bác sĩ Phùng rút châm cho gã.
Quá trình rút kim ra rất đau xót.
Trong văn phòng của chủ nhiệm Lý trong văn phòng, có một loạt tiếng hét tê tâm liệt phế.
Đứng sang một bên, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của đồng bọn, ba thành viên của bộ phận an ninh nhất thời kinh hãi.
Chỉ một câu không hợp ý, khâu lỗ hậu.
Việc này, ai mà chịu nổi.
“Đây là cố ý gây thương tích, chúng ta có thể báo cảnh sát.” Bác sĩ Phùng tức giận nói.
Chủ nhiệm Lý nhìn vào tình trạng khốn khổ của người đàn ông nằm trên ghế với lỗ hậu bị khâu.
Ông ta không dám đến phòng khám nữa.
Chủ nhiệm Lý suy nghĩ một chút nói: “Lão Phùng, ông cùng tôi đến văn phòng Dương xưởng trưởng một chuyến, ba người các cậu đưa cậu này đi cục cảnh sát, ta không tin, còn không xử lý được gã.”
Trong trung tâm y tế.
Vương Diên Châu nhìn đồng hồ đã gần 3 ba tiếng trôi qua, vậy mà vẫn còn một hàng dài bệnh nhân.
Hắn hơi đau đầu.
Nhiều người như vậy, dù sao hôm nay hắn cũng không thể xem xong bệnh cho họ.
Không phải hắn chẩn bệnh chậm chạp.
Vốn tưởng rằng chỉ có những người sáng nay tới chữa bệnh thôi, ai ngờ rằng, sau buổi trưa thế mà vẫn còn có một đoàn người liên tục kéo đến.
Điều này thật rắc rối.
Cứ để một nhóm người đi về trước sẽ tốt hơn, nếu không, dù ở lại làm xuyên đêm, hắn cũng không thể xem xong bệnh được.
“Bác sĩ Mạc, cô đi ra đó xem thử một số người bệnh mới đăng ký xếp hàng, để cho họ đi về trước, nhiều người quá như này, hôm nay chúng ta cũng không thể khám xong.” Vương Diên Châu nói với Mạc Tiểu Nhiễm.
“Được! Tôi đi thu xếp trước, kỳ thật tôi đã sớm định nói với anh là anh khám bệnh đã liên tục vài giờ không nghỉ ngơi, anh để mình cực nhọc khám bệnh như vậy cũng không tốt cho bệnh nhân nữa.” Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Sau đó!
Mạc Tiểu Nhiễm lập tức phụ trách đi thu xếp cho bệnh nhân đăng ký.
Mấy việc như thế này, Mạc Tiểu Nhiễm đã từng sắp xếp ở bệnh viện rồi.
Không phải là dễ dàng mà để xử lý đâu.
Có một số người xếp hàng chờ đã lâu, nếu để họ quay về, nhất định trong lòng họ sẽ không phục.
Một số thậm chí còn gây rắc rối.
Mạc Tiểu Nhiễm liếc mắt nhìn Lý Đại Lực.
Ừm! Để tên này đi nói với mấy người đang xếp hàng, sau đó mình đi đăng ký lại cho họ, chắc sẽ không phải vấn đề gì lớn đâu... Mạc Tiểu Nhiễm xấu xa cười.
Không như Mạc Tiểu Nhiễm dự tính.
Lý Đại Lực đi đến trước hàng bệnh nhân đang xếp hàng rất dài, trực tiếp hô to với mọi người: “Núi Thiên Mã sắp tối, các người lại quá đông, tiếp theo tôi sẽ thu xếp cho một nhóm người quay về trước, ngày mai lại đến.”
Mạc Tiểu Nhiễm vốn tưởng rằng Lý Đại Lực nói xong câu này, nhất định sẽ có người xong ra nói vài câu.
Kết quả.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, không có người nào dám lên tiếng.
Những người mà Lý Đại Lực chỉ ra đều có ý thức đến tìm cô để đăng ký..
Đây là, uy lực răn đe?
Những người này không những không phàn nàn khi bị xướng tên mà còn mỉm cười với Lý Đại Lực.
Nụ cười cực kỳ thân thiện.
Mạc Tiểu Nhiễm trực tiếp sắp xếp người này vào buổi trưa ngày mai, hơn nữa cứ theo số thứ tự, ai đến trước vào trước.
Chỉ chốc lát, vốn ban đầu còn hàng dài tận bốn mươi năm mươi người, chỉ còn lại bảy hoặc tám người.
Không chỉ Vương Diên Châu thở phào nhẹ nhõm sau khi trống đi nhiều chỗ như vậy, ngay cả những người hỗ trợ ở đây cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Những người giúp đỡ này đều khoác lác, họ sẽ ở bên bác sĩ Vương đến cùng.
Hiện tại thì tốt rồi, có hy vọng xong việc sớm.
Trong văn phòng Dương xưởng trưởng.
Chủ nhiệm Lý đưa bác sĩ Phùng đến tìm Dương xưởng trưởng báo chuyện của Vương Diên Châu ở trung tâm y tế.
Đương nhiên.
Không thể thiếu được phần bịa đặt, thêm mắm dặm muối.
“Ông nói là thật hay hay nói điêu vậy, cậu ấy thật sự tàn nhẫn như vậy sao?” Dương xưởng trưởng nghe được hai người báo cáo, có hơi không tin tưởng.
“Hoàn toàn là sự thật, nếu như nói dối, ngài cứ thẳng tay sa thải tôi.” Bác sĩ Phùng cam đoan.
“Được rồi! Tôi sẽ đi xem với ông.” Dương xưởng trưởng đứng dậy.
Ông ta không hoàn toàn tin những gì hai người họ nói.
Sở dĩ ông ta đi, chủ yếu vẫn là bởi vì, hai người nói bên ngoài trung tâm y tế vậy mà có mấy chục người xếp hàng chờ khám.
Điều này khiến ông ta hơi nghi ngờ, cho nên mới nhanh chân đến xem...
Mà người của cục an ninh lúc này cũng từ đồn cảnh sát trở về, theo sau là hai người từ đồn cảnh sát.
Bây giờ là 5 giờ chiều.
Trung tâm y tế còn ba bệnh nhân cuối cùng.
Hơn nữa ba người này đều chỉ gặp vấn đề nhỏ.
Lúc này Vương Diên Châu cũng không vội.
“Cảm ơn các anh buổi chiều có thể ở lại hỗ trợ, nếu không ngại, buổi tối tới nhà tôi uống một ly.” Vương Diên Châu mời mấy người bọn họ.
“Như vậy thì xấu hổ quá, chúng tôi chỉ giúp mấy việc lặt vặt mà thôi.”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ Vương, cậu ngàn vạn lần không cần khách sáo.”
Mấy người ở lại để giúp đỡ nhanh chóng từ chối.
Vương Diên Châu thực sự muốn mời mấy người họ đi ăn tối.