“Ở đâu ra mấy người vô ý thức như vậy, mời xếp hàng chờ khám bệnh.” Một người đàn ông vạm vỡ dừng lại trước mặt mấy người họ.
Người đàn ông này tên là Lý Đại Lực, là một cựu quân nhân, tính tình khá hung dữ.
Ghét nhất là loại người không tuân thủ quy củ này.
Trước kia ở đất nước Thương Tỉnh, anh ta từng là cai ngục trong trại tù binh chiến tranh.
Vào thời điểm đó, nhiều tù nhân chiến tranh ở đất nước Thương Tỉnh đã từ chối tuân theo sự quản lý và những tù nhân đó không sợ chết.
Toàn bộ trại tù binh hỗn loạn vô cùng.
Kết quả là sau khi Lý Đại Lực đến đó, trong vòng một tuần, toàn bộ trại tù binh đều yên tĩnh.
Cách làm của anh ta cũng rất đơn giản, anh ta chỉ tóm vài tên cầm đầu và khâu lỗ hậu của chúng lại.
Sau khi năm hoặc sáu người được khâu lại với nhau, toàn bộ trại tù binh chìm trong yên tĩnh.
Chuyện này đã xảy ra từ nhiều năm trước.
Bây giờ Lý Đại Lực gần bốn mươi và cũng đã xuất ngũ trở về.
Khi còn là một người lính, anh ta đã phải chịu rất nhiều vết thương, rất nhiều trong số những vết thương này sẽ tái phát theo thời gian.
Nó khiến anh ta đau đớn hàng năm.
Mới sáng nay, anh ta nghe thấy bên đường có một bác sĩ kỳ lạ ở đây.
Người ta nói rằng đó là một phép màu.
Lúc đầu anh ta không tin, nhưng vào buổi sáng, bác sĩ Vương này đã chỉ ra bao nhiêu vết thương chỉ bằng một ánh nhìn.
Còn chỉ ra thời điểm anh ta bị thương, lúc ấy anh ta đã rất kinh ngạc.
Nhưng anh ta cũng chỉ ngạc nhiên, mấy thao tác kế tiếp bác sĩ Vương dứt khoát chinh phục anh ta ngay lập tức.
Thần y Vương chỉ đơn giản là châm cho anh ta một vài mũi, xoa bóp cho anh ta, vậy mà vết thương cũ của anh ta không còn đau nữa.
Đây vẫn là thứ yếu, điều khiến anh thực sự ấn tượng là bác sĩ Vương chỉ tính 1 hào 3 xu khi điều trị khỏi vết thương cũ nhiều năm như vậy cho anh ta.
Khi nghe chi phí chữa bệnh của mình, anh ta thậm chí còn không thể tin vào tai mình.
Mãi cho đến khi những người xung quanh anh ta đều nhìn anh ta như tên ngốc, anh ta mới biết được, mọi người đều chữa bệnh với cái giá đó.
Bởi vì lúc đó anh ta không biết bác sĩ Vương thu phí bao nhiêu.
Anh ta đau quá chịu không nổi, có người hảo tâm cho anh ta nhập vào hàng đang xếp.
Sau khi Lý Đại Lực khỏi bệnh, anh ấy đã chọn ở lại.
Ở đây đang thiếu nhân lực.
Chỉ có bác sĩ Vương và một bác sĩ Mạc có OO vĩ đại đang bận rộn.
Đội ngũ xếp hàng ngoài cửa cũng rất lộn xộn.
Anh ta quyết định ở lại và giúp đỡ.
Đương nhiên.
Anh ta không phải là người duy nhất quyết định ở lại và giúp đỡ.
Bây giờ có ít nhất năm hoặc sáu người ở đây để giúp đỡ.
Có người là người nhà của bệnh nhân, có người là bệnh nhân đã khỏi bệnh, họ chủ động ở lại giúp đỡ.
Mà Lý Đại Lực với thân hình to lớn và khuôn mặt hơi dữ dằn, được giao phụ trách xếp hàng và an ninh.
Bây giờ hàng ngũ xếp hàng khám chữa bệnh rất gọn gàng.
Người già và trẻ em xếp một hàng, người trẻ xếp một hàng.
Mỗi khi hai người già và trẻ em chữa bệnh xong thì đến lượt một người tuổi trẻ.
Những người có trường hợp thực sự khẩn cấp có thể chen vào xếp hàng.
Lúc trước cũng có mấy người không phục, Lý Đại Lực này cầm cây kim, định khâu lỗ hậu của mấy người này lại.
Khi đó, người kia cho rằng Lý Đại Lực không dám ra tay.
Kết quả kim tiêm châm xuống, người nọ phải chịu.
Bây giờ mọi người nhìn thấy Lý Đại Lực đều không dám lỗ mãng.
Khâu lỗ hậu, hỏi thử có ai không sợ không.
Mà mấy người của chủ nhiệm Lý vừa tới lại không biết Lý Đại Lực đáng sợ này.
Khi Lý Đại Lực hỏi họ tại sao lại chen hàng.
Một vài người từ bộ phận an ninh đã đứng lên đầu để thể hiện trước mặt chủ nhiệm Lý.
“Mày là ai, có biết đây là chủ nhiệm Lý của xưởng cán thép chúng tôi không.”
“Mau cút ra, dám chắn đường bọn tao sẽ cho mày không còn răng để mà ăn cháo đấy...”
Sau khi bốn người từ bộ phận an ninh đứng lên phía trước.
Ngay lập tức bác sĩ Phùng và chủ nhiệm Lý cảm thấy như thể họ đang làm điều xấu.
Nhưng điều mà sáu người không chú ý tới đó là những người đang đứng rất gần họ đều tự động né sang một bên.
Giữ khoảng cách với sáu người này.
Thậm chí, có một số người còn cảm thấy lỗ hậu xiết chặt.
Sáu người quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt kinh hãi của những người xung quanh.
Bọn họ thấy hơi khó hiểu.
Nhưng khi họ nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng đã ngăn họ lại, nhặt một cây kim châm trên bàn, đi về phía họ, dúi một người trong bộ phận an ninh xuống, sau đó dùng kim đâm xuống.
Bọn họ đã hiểu.
Lúc trước bọn họ đến đây khí thế hung hãn bao nhiêu, hiện tại sáu người bọn họ chật vật bấy nhiêu.
Sáu người sợ hãi vừa lăn vừa bò chạy.
Thảm nhất chính là cái tên bị một châm khâu mông kia.
Trong lúc chạy, sợi chỉ sau mông vẫn tung bay theo gió.
Sau sự cố này, những người xếp hàng ở đây thành thật hơn.
Đồng thời, khi họ nhìn vào Lý Đại Lực, họ càng thêm kính sợ.
Vương Diên Châu đã nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở đây.
Nhưng hắn không quan tâm, hắn cần một người như Lý Đại Lực ở đây.
Vương Diên Châu bây giờ thậm chí còn đang suy nghĩ, có thể giữ Lý Đại Lực ở lại đây hay không.