"Ngốc Trụ, tôi khuyên anh bớt xen vào việc của người khác, anh đúng là cái đồ ngốc hết chỗ nói." Vương Diên Châu không chút khách khí nói.
Vốn dĩ Vương Diên Châu còn nghĩ, nếu xuyên không, liệu hắn có nên giúp đỡ Hà Vũ Trụ ngu ngốc này một chút hay không.
Kết quả tên khốn này vậy mà lại cùng một nhóm với Giả Đông Húc.
Trước kia lúc hắn bị Giả Đông Húc đánh, cũng không thấy Trụ ngốc này tới khuyên can.
Nếu đã như vậy.
Vậy thì cũng không trách được hắn, từ nay về sau ngay cả Trụ ngốc hắn cũng đánh.
Hà Vũ Trụ vừa nghe Vương Diên Châu nói, chẳng những không nghe lời khuyên, còn mắng anh ta.
Sao anh ta có thể nhịn được?
"Anh lại dám mắng tôi?" Hà Vũ Trụ cũng lập tức giơ tay, vung nắm đấm đi đánh Vương Diên Châu.
Nhưng điều mà Hà Vũ Trụ không ngờ tới là cú đấm của anh ta lại bị Vương Diên Châu bắt được.
Hơn nữa còn là một tay bắt lấy nắm đấm của anh ta.
Một màn này khiến Hà Vũ Trụ hơi trợn tròn mắt.
Từ khi nào mà Vương Diên Châu lại mạnh như vậy.
Hà Vũ Trụ rút tay lại rồi tiếp tục vung tay ra.
Lần này Vương Diên Châu không có bắt được.
Nắm đấm của anh ta rắn chắc đánh vào ngực của Vương Diên Châu.
Tuy nhiên.
Trong mắt Vương Diên Châu, mặc dù cú đấm này có sức mạnh nhưng không đau.
Dù sao cũng vượt qua người thường hai mươi phần trăm sức mạnh.
Mà cho dù thân thể Hà Vũ Trụ có tốt đến đâu, sức lực nhiều nhất cũng chỉ 8-9 phần.
Sức mạnh của Vương Diên Châu bây giờ tuyệt đối áp chế được anh ta.
Hà Vũ Trụ đánh xong một quyền này, phát hiện Vương Diên Châu không hề hấn gì cả, trong lòng anh ta cũng kinh ngạc.
Nhưng mà điều làm anh ta càng giật mình vẫn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Vương Diên Châu đã đá thẳng vào bụng anh ta khi anh ta đang định rút lại nắm đấm.
Hà Vũ Trụ né tránh không kịp, trực tiếp bị đạp lui vài bước.
Sau đó ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất ho khan.
Lúc này người tan tầm trong viện càng ngày càng nhiều.
Tiếng đánh nhau nơi này, lập tức hấp dẫn những người tan tầm này tới đây.
Lúc này hai vị quản sự trong viện cũng đến.
Đại gia và Nhị gia.
Hai người họ nhìn thấy động tĩnh ở đây cũng lập tức chạy tới.
Hai vị đại gia vừa đến, cũng không thể đánh tiếp.
Đánh tiếp sẽ báo cảnh sát xử lý.
Cho nên hai bên cũng lập tức thu tay lại.
Loại chuyện đánh nhau này.
Cũng thường xảy ra trong viện.
Quá trình xử lý cũng rất đơn giản.
Mở họp nội bộ viện.
Họp nội bộ viện vừa mở ra, hầu như tất cả mọi người trong sân đều đến.
Nhưng mà người luôn thích xem náo nhiệt như Giả Trương Thị, lần này lại không tới.
Theo lý thuyết, lần này con trai bà ta bị đánh, bà ta không thể không đến. Nhị gia cũng chú ý tới tình hình này, ông ta lập tức nói với Nhị phu nhân: “Mau gọi chị duâ Giả đến đây.”
"Tôi đi liền đây." Nhị phu nhân gật đầu, lập tức đi kêu.
Tuy nhiên, bà ta lại bị Đại gia ngăn lại: "Đừng gọi bà ta, hình như bà ta bị bệnh rồi.”
Mấy người đứng bên cạnh vốn cảm thấy hơi kì lạ, nghe Đại gia nói Giả Trương Thị bị bệnh thì cả đám bừng tỉnh.
Khó trách con trai của mình bị đánh, đến bây giờ Giả Trương Thị vẫn chưa đi ra, thì ra là sinh bệnh.
Nếu Giả Trương Thị không đến, hiện tại hiện tại ngời cũng tới gần đủ rồi.
Họp nội bộ viện này cũng có thể mở.
Đầu tiên Đại gia gọi ba đương sự đứng ở giữa.
"Nói một chút, ba người các anh, vì sao đánh nhau." Đại gia đứng ở trước mặt ba người hỏi.
"Giả Đông Húc muốn trộm xe đạp của tôi." Vương Diên Châu lập tức giành mở miệng trước nói.
Loại chuyện này nhất định phải chiếm lấy tiên cơ, đưa bản thân vào chỗ có lợi
. Không ngờ được.
Mọi người không quá để ý việc Vương Diên Châu nói chuyện Giả Đông Húc trộm xe, bọn họ ai nấy đều quái dị nhìn về phía Vương Diên Châu rồi lại nhìn xe đạp trước cửa nhà hắn.
"Vương Diên Châu, anh mua xe đạp khi nào vậy?"
"Chà, có xe đạp trong sân của chúng ta."
"Sao có cảm giác chiếc xe này đẹp hơn xe của tổ trưởng Trần ở tứ hợp viện bên cạnh."
Ai nấy đều quên mất, đây là đang xử lý chuyện đánh nhau.
Tất cả đều chạy đến xem chiếc xe đạp đậu trước nhà Vương Diên Châu.
Ngay cả mấy vị đại gia cũng nhịn không được quay đầu nhìn vài lần.
"Mày nói láo, tao trộm xe của mày khi nào, mày đừng có mà ngậm máu phun người." Giả Đông Húc lập tức thanh minh.
"Mày không trộm xe của tao, mày chạy tới chỗ xe tao mò mẫm cái gì?" Vương Diên Châu lập tức trả lời.
Giả Đông Húc bị câu nói của Vương Diên Châu chặn họng.
Đúng thế! Không phải trộm xe, gã chạy đi sờ xe người ta làm gì?
Suýt chút nữa bị Vương Diên Châu kéo vào tròng.
"Tao thấy trong viện có một chiếc xe đạp, tao sờ không được sao?" Giả Đông Húc trực tiếp nhảy dựng lên nói.
Nhưng cú nhảy của gã lại chạm trực tiếp vào vết thương, khiến gã đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
"Hừ! Hai nhà chúng ta có thù oán, mày tới đây sờ xe của tao, chắc chắn không làm chuyện gì tốt đẹp." Vương Diên Châu một mực khẳng định, Giả Đông Húc này muốn lấy xe của hắn.
Cũng giống như trước kia Giả Đông Húc một mực khẳng định hắn nhìn trộm Tần Hoài Như tắm rửa vậy.
Loại chuyện ăn miếng trả miếng này, Vương Diên Châu dùng quá thoải mái.
“Mày đánh rắm, tao chỉ đi mò mẫm chiếc xe đạp...Đại gia, ông phải làm chủ cho tôi, ông xem nó đánh tôi này." Giả Đông Húc thấy nói không lại, bắt đầu bán thảm.
Gã đem chỗ mình bị thương lộ ra.
Đặc biệt là chỗ mông.
Hai cánh mông như tách rời ra.
Đại gia nhìn tình cảnh này, muốn phê bình Vương Diên Châu một chút, thuận tiện để Vương Diên Châu bồi thường chút tiền, chuyện này coi như xong.