Chương 7

Từ lần trước Hoàng Phủ

Ngọc bởi vì ăn nhiều mà sinh bệnh, sau khi bị Trần Thái y hạ lệnh cấm khẩu, một

thời gian thật dài, thực phẩm đưa đến trong cung cậu toàn là cháo loãng ăn sáng

làm cậu khó có thể nuốt xuống.

Với đãi ngộ như vậy, cậu nhỏ giọng kháng nghị vài lần, không cẩn thận rơi vào

trong tai hoàng thượng, không bao lâu, một đạo thánh chỉ truyền xuống dưới,

cảnh cáo cậu nếu không ngoan ngoãn vâng theo Thái y chỉ thị mà tùy hứng làm

bậy, kết cục tuyệt đối sẽ cực kỳ thảm thiết.

Từ đó về sau, tiểu thái tử liền không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì với món ăn

nhẹ này, dù sao nếu chọc giận phụ hoàng, cậu khẳng định không có một ngày tốt

lành.

Cứ như vậy qua mấy ngày, cậu rốt cục nhịn không được hướng xấu nương thật vất

vả bớt thời giờ tới thăm mình kể khổ, trong lời nói ngoại trừ biểu đạt bất mãn

mãnh liệt đối mệnh lệnh của phụ hoàng, thì cũng ẩn ẩn lộ ra chính mình gần đây

biểu hiện tốt, hi vọng xấu nương có thể xem xét việc cậu hảo hảo dưỡng bệnh

uống thuốc, mà thưởng cho cậu một chút.

Từng đứa nhỏ đều hi vọng cố gắng của mình có thể được người lớn tán thưởng, cho

dù Hoàng Phủ Ngọc thân là thái tử một quốc gia, nhưng dù sao cậu cũng mới chỉ

có bảy tuổi.

Nhan Nhược Tranh nghĩ rằng, nhi tử nhu thuận lúc còn nhỏ như thế, làm cho mình

quan tâm hắn, khó được nghe cậu mở miệng yêu cầu thưởng, không nói hai lời liền

đáp ứng, còn nói rõ chỉ cần nàng có thể làm được, cho dù lên núi đao xuống biển

lửa cũng không tiếc.

Nhưng khi nhi tử phấn điêu ngọc mài nháy mắt to ngây thơ vô tà, hướng nàng đưa

ra thỉnh cầu muốn xuất cung thì nàng hoàn toàn choáng váng.

Đừng nói nàng chỉ là một quý phi, cho dù là hoàng đế muốn ra khỏi cung, cũng

không phải nói đi có thể đi.

Nhưng nhi tử khó được đưa ra yêu cầu, nếu từ chối..., tiểu tử kia nhất định sẽ

lộ ra biểu tình thất vọng...

Càng nghĩ, cuối cùng nàng quyết định bí quá hoá liều, giả trang một phen, mang

nhi tử xuất cung đi.

Gần đây Hoàng Phủ Tuyệt vì chuyện trừ thiên tai bận rộn không thôi, mấy ngày

nay tới giờ, hắn bị một đám các đại thần quấn quít lấy không tha, cả ngày ở

trong ngự thư phòng đàm luận quốc sự.

Nếu buổi sáng bọn họ xuất cung, khi gần hoàng hôn trở về, trong tình huống

không ai mật báo, tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng phát hiện.

Sau khi kế hoạch chuẩn bị tốt tất cả, Nhan Nhược Tranh liền vụиɠ ŧяộʍ hướng

Liễu Thuận mượn một cái lệnh bài xuất cung.

Biết được đôi mẫu tử này muốn lén hoàng thượng xuất cung, trong lòng hắn thực

lo lắng, nhưng nhìn tiểu thái tử đáng thương đang nhìn mình, trong ánh mắt tràn

ngập kỳ vọng, hắn liền mềm lòng, quyết định mắt nhắm mắt mở.

Trước khi hai người xuất cung, hắn dặn đi dặn lại, muốn bọn họ nhất định trở về

trước khi hoàng thượng bãi triều, nếu không bị mắng bị phạt không chỉ bọn họ mà

ngay cả người trong cung điện thái tử, thị vệ phụ trách gác hoàng cung, đều sẽ

bị phạt theo.

Nhan Nhược Tranh vỗ ngực hướng Liễu Thuận cam đoan hai người sẽ trở về đúng

giờ, liền cùng nhi tử đổi lại y phục thái giám, tính lấy lý do tiểu thái giám

giúp chủ xuất cung làm việc, ra ngoài đi dạo một phen.

Nhưng mà không biết là hai người xui xẻo, hay là lòng cảnh giác của hoàng

thượng quá mạnh mẽ, khi bọn hắn thành công xuyên qua ngự thư phòng, sắp đến cửa

đông hoàng cung, Hoàng Phủ Tuyệt ngồi long kiệu vừa vặn từ hướng cửa đông đang

tiến vào.

Mà có lẽ là bóng dáng của hai người quá mức lén lút, thủ vệ cửa đông vừa thấy

bọn họ liền khẽ quát một tiếng: “Hai người các ngươi đứng lại!”

Nhan Nhược Tranh và Hoàng Phủ Ngọc nghe tiếng, liền nhìn nhau, đều cảm thấy đại

sự không ổn.

Bất quá, hiện tại hối hận đã không kịp, nàng đơn giản kiên trì đi về phía thủ

vệ kia, vừa đi trong lòng vừa tính toán phải làm sao mới bình yên thoát thân.

“Các ngươi là người cung nào? Đến cửa đông là muốn xuất cung? Có lệnh bài không?”

Chớ trách thủ vệ kiểm tra chặt thế, thật sự là gần đây trong cung thường có

thái giám trộm thứ đáng giá ra ngoài buôn bán, còn tiếp tục như vậy, nếu bên

trên trách tội xuống dưới, bọn họ - những quan nhỏ này, một người cũng đừng

nghĩ qua tốt.

Nhan Nhược Tranh cúi đầu, nhỏ giọng giải thích mình là một thái giám ra ngoài

chọn mua đồ cho chủ tử trong cung, mà Hoàng Phủ Ngọc bên người là không lâu vừa

mới tịnh thân vào cung, hai người phụng lệnh chủ tử ra ngoài, nói xong đem lệnh

bài Liễu Thuận giao cho nàng đưa lên, lấy chứng minh mục đích của mình không

giả.

Chính là tuy rằng nàng cố ý nói giọng chậm lại, nhưng vẫn làm cho long kiệu(kiệu rồng) cách một khoảng cách chậm rãi ngừng lại.

Là hắn nghe lầm? Thái giám nói chuyện với thủ vệ bên ngoài kia, thanh âm cư

nhiên quen thuộc như thế?

Cách màn kiệu, Hoàng Phủ Tuyệt cầm lên báo cáo của hộ bộ hướng ra phía ngoài

thăm dò xem, thẳng đến trong nháy mắt xốc lên màn kiệu, nhìn đến bóng dáng một

lớn một nhỏ cách đó không xa đang liều mạng giải thích với thủ vệ thì hắn nhất

thời hiểu rõ.

Từ lúc long kiệu đi qua bên người thì Hoàng Phủ Ngọc liền bị dọa sợ chết khϊếp,

sau khi long kiệu dừng lại, thấy màn kiệu nhấc lên, theo bản năng cậu ngẩng đầu

nhìn lại, vừa vặn liền cùng Hoàng Phủ Tuyệt nhìn sang bốn mắt tương giao.

Cậu còn muốn trốn, nhưng lại rõ ràng nhìn thấy phụ hoàng hướng cậu lộ ra một nụ

cười nhẹ ý nghĩa không rõ.

Cũng không biết là không phải có tật giật mình, hắn lập tức chân mềm nhũn,

thẳng tắp cứ như vậy quỳ xuống, cách long kiệu, tâm không cam lòng tình không

nguyện gọi, “Phụ hoàng...”

Nhan Nhược Tranh đang tranh luận với thủ vệ nghe được lời này, nhịn không được

nghiêng qua liếc mắt.

Con của nàng làm sao có thể không tiền đồ thế, Hoàng Phủ Tuyệt cũng không phải

đao phủ gϊếŧ người không chớp mắt, có cần thiết bị dọa đến thành bộ dạng này

không?

Nếu chuyện đã bại lộ, mắt thấy Hoàng Phủ Tuyệt từ từ bước xuống long kiệu, nàng

cũng chỉ có thể kiên trì quỳ xuống thỉnh an, ngầm hung hăng cấu mông nhi tử một

phen, giống như đang nói: đều tại ngươi tên tiểu tử này.

Hoàng Phủ Ngọc ủy khuất xoa chỗ mông bị bấu bĩu môi. Cậu cũng không muốn như

vậy nha, ai bảo mỗi lần cậu nhìn thấy phụ hoàng, là nhịn không được bị khí thế

của phụ hoàng hù dọa.

Thủ vệ hai bên nghe thấy tiểu thái giám hướng về phía long kiệu gọi một tiếng

"Phụ hoàng”, lập tức liền hiểu được đứa trẻ phấn điêu ngọc mài chính là

đương kim nhi tử độc nhất của hoàng thượng, mà vị kia bên cạnh cậu, chỉ sợ sẽ

là Nhan quí phi ở chung với thái tử vô cùng tốt trong truyền thuyết.

Cái này, bọn họ không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức tự mình quỳ xuống hướng hai

người thỉnh an.

Hoàng Phủ Tuyệt cười như không cười bước xuống long kiệu, đi đến trước mặt hai

người, sau khi trên dưới đánh giá bọn họ một chút, chế nhạo nói: “Có phải là

các ngươi muốn lén trẫm tự ý ra cung?”

Nhan Nhược Tranh bị tội danh này làm tức trợn mắt nhìn thẳng, nhỏ giọng phản

bác: “Thần thϊếp chỉ là muốn xuất cung học hỏi.”

“Oh? Lén xuất cung? Tội danh này khá lớn...”

Hoàng Phủ Ngọc nghe vậy, vội vàng động thân tiến lên: “Phụ hoàng, là nhi thần

năn nỉ xấu nương mang nhi thần xuất cung, nếu phụ hoàng muốn phạt, thì phạt một

mình nhi thần là được.”

Hoàng Phủ Tuyệt trịnh trọng gật đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống, mặt không

chút thay đổi nói: “Xác thực nên trách phạt thật nặng mới phải. Để cho trẫm suy

nghĩ lại... Một mình xuất cung cái tội danh này, là nên phạt mấy trượng, hay là

phạt quỳ ba ngày ba đêm không cho phép ăn cơm?”

Kế tiếp, ngay lúc Hoàng Phủ Ngọc nghĩ mình có thể bị trách phạt mà lo lắng

không thôi thì sự tình lại có chuyển biến cực lớn. Cậu chẳng thể nghĩ tới, phụ

hoàng một khắc trước còn luôn miệng nói muốn phạt mình, cư nhiên dẫn bọn họ

quay về Thái Hoà cung, muốn hai người thay thường phục, sau đó tự mình mang

theo cậu và xấu nương xuất cung?!

Cậu không tin phụ hoàng là người dễ nói chuyện như thế, cho nên dọc đường đi

vẫn bình hô hấp, thở cũng không dám thở gấp một tiếng, chỉ sợ không cẩn thận

chọc giận phụ hoàng, làm cho phụ hoàng có cớ đổi ý.

Đi một mạch thấy cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa ở đường cái phía tây kinh thành,

xuất hiện trước mắt thì hắn mới hiểu được phụ hoàng ngay từ đầu nói muốn trách

phạt cậu, bất quá là cố ý hù dọa người mà thôi.

Hoàng Phủ Ngọc lần đầu tiên xuất cung, đối với hàng hóa rực rỡ muôn màu trên

đường cảm thấy cực kì ngạc nhiên, vô luận là tượng đất con rối thập phần buồn

cười trên quầy, hay là tiểu thương rao hàng kẹo hồ lô vô số viên được xuyên vào

cùng một cây, cũng làm cho cậu cảm thấy mới mẻ thú vị.

Ba người mặc thường phục đi dạo phố, Hoàng Phủ Tuyệt và Nhan Nhược Tranh đang

mặc xiêm y của dân chúng tầm thường, Hoàng Phủ Ngọc thì được mặc trang phục của

tiểu công tử nhà giàu. Bên trái cậu là phụ hoàng, bên phải là xấu nương, một

người nắm một tay của cậu, tựa như một nhà ba người hạnh phúc.

Hình ảnh ấm áp như vậy làm Nhan Nhược Tranh thập phần cảm động. Từ rất nhiều

năm trước, nàng từng ảo tưởng chính mình một ngày kia có thể cùng nam nhân mình

yêu quý và đứa nhỏ của hai người, rời khỏi hoàng cung tràn ngập âm mưu tính kế,

tìm một nông thôn nhỏ làm người dân giản dị cùng sống quãng đời còn lại.

Đáng tiếc năm đó Hoàng Phủ Tuyệt thân là thái tử, lại thấy rằng hắn sẽ không vì

bất cứ kẻ nào sẽ buông tha giang sơn.

Rất nhiều người lén hâm mộ, ghen tị nàng có thể gả cho đương triều thái tử

hưởng chuyên sủng, chưa có ai hiểu được khát vọng nóng bỏng nhất ở sâu trong

nội tâm của nàng. Quyền lực cùng địa vị, cho tới bây giờ cũng không phải mục

tiêu nàng theo đuổi, nàng muốn cuộc sống vô cùng đơn giản, một phu quân yêu

thương mình, vài đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, chỉ cần có được tất cả điều này, kiếp

này nàng không có tiếc nuối.

“Phụ hoàng, xấu nương, nhi thần đói bụng...” Thanh âm non nớt xen lẫn vài phần

ủy khuất, từ trong miệng Hoàng Phủ Ngọc phun ra.

Không thể trách cậu mới xuất cung liền kêu đói, thật sự là gần đây mỗi ngày cậu

đều bị buộc ăn cháo loãng, tiêu hóa thật nhanh, mới đi dạo chưa tới một canh

giờ bụng đã kêu rột rột.

Hoàng Phủ Tuyệt cúi đầu trừng mắt nhìn nhi tử một cái: “Xuất cung còn gọi phụ

hoàng? Phải kêu là cha.” Nói xong, lại liếc mắt Nhan Nhược Tranh bên cạnh:

“Cũng không chuẩn kêu xấu nương nữa, về sau đều phải gọi là mẹ.”

Hai mắt Hoàng Phủ Ngọc sáng lên, lập tức vui sướиɠ đáp lại một nụ cười tươi

rói, “Cha, mẹ!”

Tiếng mẹ này của cậu gọi rất kiên quyết, cậu đã sớm muốn gọi như vậy từ lâu,

nếu không phải xấu nương nói mình không phải mẹ ruột của cậu, không đảm đương

nổi tiếng mẹ của cậu, thì cậu cũng không muốn gọi người là xấu nương.

Ở trong lòng cậu, sớm đã xem xấu nương là mẹ ruột.

Ngực Nhan Nhược Tranh bị một tiếng "mẹ" của nhi tử làm nóng lên, cảm

động không thôi. Ngẩng đầu nhìn mặt Hoàng Phủ Tuyệt, chỉ thấy cánh môi hắn hơi

hơi cong lên, lộ ra một chút tươi cười hàm xúc ý tứ không rõ.

Nàng nắm tay của con trai, tâm tình căng thẳng, nhưng lại không tự chủ được

chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Gần đây ánh mắt của hắn nhìn nàng đặc biệt kỳ quái, thật giống như xem thấu cái

gì, lại làm bộ như không biết chút nào.

Tim đập mạnh và loạn nhịp, lại nghe nhi tử kêu đói, nàng ngừng bước cúi đầu

hỏi: “Ngọc nhi muốn ăn cái gì?”

Ngoài cung không có quy củ trong cung, khó mới được ra ngoài chơi một chuyến,

lệnh cấm khẩu lúc trước của nhi tử cũng nên bỏ qua.

Hoàng Phủ Ngọc ôm bụng kêu thầm thì, theo bản năng trả lời: “Con muốn ăn thức

ăn ngon nhất.”

“Bên kia có tiệm hoành thánh Vĩnh Hưng, hương vị hoành thánh nơi đó cực kì độc

đáo...”

Hoàng Phủ Tuyệt và Nhan Nhược Tranh cơ hồ là trăm miệng một lời, duỗi ra ngón

tay hướng một tiệm nhỏ đơn sơ đối diện quán rượu Quý Phúc ở hướng tây đường

cái.

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời thất thần, kinh ngạc nhìn đối

phương.

Qua một lúc lâu, Hoàng Phủ Tuyệt lộ ra tươi cười, trêu tức nói: “Nàng cũng đã

ăn qua hoành thánh Vĩnh Hưng?”

Sắc mặt Nhan Nhược Tranh từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng biến đỏ, nháy

mắt biến hóa nhiều cái màu sắc, biểu tình có chút phức tạp.

Mặt tiền cửa hàng hoành thánh Vĩnh Hưng tuy rằng không lớn, nhưng mọi người ăn

qua hoành thánh trong đó đều biết, ông chủ làm hoành thánh có thể nói là tuyệt

nhất.

Nhớ ngày đó, cứ vừa qua giờ tý, Hoàng Phủ Tuyệt lại cùng nàng cải trang, hai

người ra vẻ vợ chồng dân gian đi vào trong đó ăn hoành thánh.

Không nghĩ tới chuyện đã cách nhiều năm, khi bị hỏi kinh thành có thứ gì ăn

ngon nhất thì bọn họ vẫn không hẹn mà cùng nghĩ đến tiệm hoành thánh Vĩnh Hưng.

Thấy nàng trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, Hoàng Phủ Tuyệt

không tiếp tục hỏi nữa.

Khi ba người đi vào tiệm hoành thánh Vĩnh Hưng, bởi vì lúc này không phải thời

gian ăn cơm, cho nên khách bên trong cũng không nhiều, tiểu nhị thấy bọn họ

quần áo hoa lệ, liếc mắt một cái liền nhìn ra người không giàu cũng quý. Nam

tuấn dật duy ngã độc tôn làm cho người ta có một loại cảm giác không thể xâm

phạm; nữ mặc dù không xứng là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng tản mát ra khí chất cao

quý cũng đủ để khiến cô nương mặt như hoa đào so sánh thất sắc; đứa nhỏ mà bọn

họ nắm, khuôn mặt tuyệt sắc phấn điêu ngọc mài càng làm lòng người sinh trìu

mến.

Tuy rằng một nhà ba người này nhìn không quen mặt, nhưng hắn ở kinh thành sinh

sống nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái liền đoán ra lai lịch đối phương không

nhỏ, vội vàng tiến lên tiếp đón.

Tiệm hoành thánh Vĩnh Hưng nổi tiếng nhất là hoành thánh nhân thịt heo và bắp,

thịt heo và gạch cua, mùi vị hai loại này làm cho năm đó Nạp Lan Trinh Trinh ăn

trăm lần không chán, nhớ mãi không quên, Nhan Nhược Tranh đang muốn mở miệng

gọi, Hoàng Phủ Tuyệt lại trước nàng một bước, hướng tiểu nhị gọi hai loại này,

thuận tiện thay nhi tử mình gọi một chén hoành thánh không nhân vị nhẹ.

Tiểu tử kia vừa nghe trong nhân không thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xụ

xuống, nhưng ngại phụ hoàng ở bên cạnh, nên không dám tỏ rõ bất mãn.

Đối với Hoàng Phủ Tuyệt thần thái tự nhiên, Nhan Nhược Tranh lại có chút đứng

ngồi không yên. Đợi sau khi tiểu nhị đem ba bát hoành thánh bưng lên, nàng ra

vẻ lơ đãng nói chuyện phiếm, thuyết minh chính mình tại sao lại biết tiệm này.

“Tuy rằng cha thϊếp là Hồ Châu Thái Thú, nhưng khi nhỏ tuổi từng cùng cha đến

kinh thành bái kiến đồng liêu, trong lúc vô tình biết được tiệm hoành thánh này

có vị rất ngon miệng, lúc ấy liền năn nỉ cha ta dẫn thϊếp tới. Bởi vậy tuy rằng

đã nhiều năm như vậy rồi, hoành thánh nơi này vẫn như cũ làm ký ức của thϊếp

như mới mẻ.”

Thấy nàng cố ý giải thích, hắn chỉ là gật đầu cười, tao nhã gắp một viên hoành

thánh để vào trong miệng tỉ mỉ nhấm nháp.

“Sơn trân hải vị bên trong có tăng thân bổ thể thế nào, có thể ăn hơn, cũng làm

cho người tiêu thụ không được.”

Theo hắn chậm rãi nói ra những lời này, vẻ mặt của nàng cũng sinh ra biến hóa

cực lớn —— những lời này, ở rất nhiều năm trước là từ miệng nàng nói ra.

“Năm đó, nàng từng hỏi ta, không thể vì nàng mà buông tha cho vị trí kia sao...

Có đôi khi ta nghĩ, nếu khi đó ta đáp ứng yêu cầu của nàng, có phải sau đó sẽ

không bị phản bội hay không? Không có phản bội, thì hiện tại ta cùng với nàng,

có phải cũng không âm dương cách biệt hay không?”

Thấy mặt hắn lộ vẻ u buồn, nàng không khỏi tò mò tại sao hắn lại đột nhiên nhắc

tới đề tài này, nhưng mà, nàng càng muốn biết đến là ——

“Nếu thời gian có thể trở lại, ngài... sẽ vì nàng buông tay với vị trí kia, cho

nàng cuộc sống nàng muốn sao?”

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập chờ đợi của nàng, hắn lạnh nhạt trả lời: “Trên

đời này không có từ ‘nếu’ tồn tại.”

Lòng tràn đầy chờ mong, lại đổi lấy đáp án như vậy, Nhan Nhược Tranh đột nhiên

cảm giác mình rất ngu, biết rõ không có khả năng, nàng vẫn không hết hy vọng cứ

hỏi đi hỏi lại.

Nếu đối với người khác mà nói, Nạp Lan Trinh Trinh đã là người chết, nàng cần

gì phải so đo? Coi như hết.

Tuy rằng nàng không có được đáp án mình muốn nhất, nhưng hôm nay xuất cung du

ngoạn, vẫn khiến cho nàng và nhi tử cực kì vui vẻ.

Bọn họ trở lại hoàng cung thì sắc trời đã tối đen, từ trước đến nay Hoàng Phủ

Ngọc có thói quen ngủ trưa nhưng bởi vì hôm nay ban ngày đi chơi hết mình, từ

lúc trên đường hồi cung đã nằm ở trong lòng mẹ ngủ say.

Hình ảnh một nhà ba người hoà thuận vui vẻ hồi cung, làm nô tài trong cung thấy

đều âm thầm nghĩ ——

Nguyên lai tiểu thái tử, đã bắt đầu được hoàng thượng yêu mến, mọi người nghĩ

đến tin đồn tiểu thái tử không được hoàng thượng coi trọng, xem ra đều sai hết.

Xem, Nhan quý phi kia không phải là ví dụ tốt nhất sao? Tuy rằng bộ dạng của

nàng không được tốt lắm, lại vì quan hệ tốt đẹp với thái tử mà được long ân…

Hoàng cung vốn chính là nơi tập kết các loại tiếng đồn, rất nhanh, chuyện hoàng

thượng mang Nhan quý phi và tiểu thái tử xuất cung, ồn ào huyên náo truyền ra,

mọi người đều biết.

Khi chuyện này rơi vào tai Lệ Mai thì nàng đang vì đệ đệ chết thảm ở đại lao

Hình bộ mà bi thống không thôi.

Trước đó không lâu, đệ đệ của nàng không có mắt đùa giỡn tân hôn nương tử của

tiểu Hầu gia Vệ phủ, tân nương ôm nỗi hận tự sát, Hình bộ lập tức đem đệ đệ của

nàng bắt giữ theo án, nhốt vào đại lao.

Tuy rằng đệ đệ luôn khiến nàng thất vọng, nhưng hai người tốt xấu là tỷ đệ ruột

cùng mẹ sinh ra, bởi vậy nàng tìm người hiểu nhân tình mua quan hệ, muốn cứu

hắn ra, nhưng bởi vì vụ án lần này không phải nhỏ, trước khi Hình bộ có ý chỉ

của hoàng thượng, không dám tùy tiện thả người.

Nàng vốn định tìm hoàng thượng khóc lóc cầu tình, nhưng trước đó không lâu vùng

Trừ châu gặp tai hoạ, mỗi ngày hoàng thượng loay hoay không thấy bóng dáng, tự

nhiên càng không quan tâm nàng.

Không nghĩ tới vừa trì hoãn, bi kịch dĩ nhiên đã xảy ra —— đệ đệ của nàng vì

không chịu nổi Hình bộ lần lượt nghiêm hình thẩm vấn, cuối cùng lựa chọn cắn

lưỡi tự sát.

Vừa nghĩ tới đêm ngày đó, mình rõ ràng có cơ hội cầu tình, hoàng thượng lại bởi

vì trong lòng ôm Nhan Nhược Tranh mà nhẫn tâm cự tuyệt mình ở ngoài cửa, nàng

không thể tha thứ người đàn bà kia.

Không có Nhan Nhược Tranh, đệ đệ của nàng cũng không chết thảm ở đại lao Hình

bộ.

Không có Nhan Ngược Tranh, hoàng thượng ít nhất mỗi tháng còn có thể rút ra một

hai ngày thời gian đi tới Ánh Nguyệt cung.

Không có Nhan Nhược Tranh, vị trí quý phi nên ban thưởng sẽ là của nàng.

Tất cả tất cả, đều là bởi vì Nhan Nhược Tranh xuất hiện mà thành...

Lệ Mai oán hận xoắn chặt khăn lụa trong tay, đáy mắt toát ra hận ý mãnh liệt,

đối với Nhan Nhược Tranh được long sủng cũng thập phần khó hiểu, cho đến khi

nghe thám tử phái đi ra trong lúc vô ý nói một câu, mới một câu làm người bừng

tỉnh.

Nhan quý phi cùng Thái Tử Phi Nạp Lan Trinh Trinh từng được hoàng thượng yêu

chết đi sống lại, có nhiều điểm giống nhau.

Sau khi thám tử hồi báo tin tức, lời thuận miệng nói lại làm trong lòng nàng

chấn động. Nếu các nàng... căn bản là cùng một người thì sao?

Giả thiết này, làm Lệ Mai tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân năm đó Nạp Lan Trinh

Trinh chết, nàng suy tư đến không ngủ không nghỉ, lòng không khỏi hoài nghi tin

tức Nạp Lan Trinh Trinh đã chết thảm ở dưới vách núi.

Năm đó sau khi Lục Vương Hoàng Phủ Kỳ khởi xướng nghịch hoàng án, bị hoàng

thượng bằng tốc độ nhanh nhất bình định, rất nhiều đại thần tham dự việc này

sau khi bị nắm được chứng cớ, tất cả bị tru di cửu tộc.

Mà Lục Vương tuy rằng không có bị chém đầu, nhưng cũng bị hoàng thượng hạ chỉ

đuổi đến Lệ châu cầm tù nhiều năm, không có thánh chỉ, cả đời không cho phép

bước vào kinh thành một bước.

Về phần Nạp Lan Trinh Trinh suýt nữa hại chết hoàng thượng, trong quá trình

chạy trốn chết thảm ở dưới vách núi, thi thể được phát hiện, đã bị thú dữ cắn

xé đến không toàn thây.

Chuyện này nhìn qua thấy rất đơn giản, nhưng cẩn thận nghĩ, thi thể bị thú dữ

cắn xé kia, tại sao lại được nhận định là Nạp Lan Trinh Trinh đây?

Chẳng lẽ chỉ vì trên cổ tay phải thi thể kia có cái bớt thập phần tương tự với

nàng sao?

Khi Lệ Mai suy đoán Thái Tử Phi trước kia có thực sự đã chết hay không, thì ở

trong hoàng cung to, cũng có người cũng sinh ra hứng thú thật lớn với vấn đề

này, người này không phải ai khác chính là đương kim hoàng thượng Doanh quốc

Hoàng Phủ Tuyệt.

Hắn không ngại phiền phức hỏi Liễu Thuận, năm đó sau khi mình hôn mê Nạp Lan

Trinh Trinh đến tột cùng là đã đi nơi nào? Vì sao chết thảm ở dưới vách núi?

Liễu Thuận chỉ còn biết nhẫn nại, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi mỏng,

nghiêm túc mà cẩn thận trả lời từng vấn đề của chủ tử.

Khi Hoàng Phủ Tuyệt vẫn còn là thái tử, hắn chính là thân tín thái tử tín nhiệm

nhất, năm đó thái tử cùng Nạp Lan Trinh Trinh thành thân, hắn cũng là tận mắt

nhìn vợ chồng bọn họ hai người kiêm điệp tình thâm, phu xướng phụ tùy.

Cho đến khi tiên hoàng băng hà, thái tử trong cùng một lúc thân trúng kỳ độc ma

thuật mà hôn mê bất tỉnh, thân là Thái Tử Phi Nạp Lan Trinh Trinh vì giải cứu

trượng phu, mới dùng thân mạo hiểm, đi tìm chủ nhân âm u khủng bố của Hắc Sơn

trong truyền thuyết hoàn hồn cho phu quân.

Hắc Sơn trong lời đồn, rất nhiều người chỉ xem nó là một nơi kì bí, người phàm

còn sống, có lẽ tin tưởng có Bồ Tát phù hộ, có lẽ tin tưởng thế gian có quỷ,

lại ít có người tin tưởng Hắc Sơn tồn tại.

Nhưng thật lâu trước đây, trên sách sử lại minh xác ghi lại ——

Hắc Sơn là một chỗ thần kỳ, chỉ có người hữu duyên mới có thể tiến vào, hướng

chủ nhân Hắc Sơn cầu xin tâm nguyện. Mà người đứng đầu Hắc Sơn một khi đáp ứng

yêu cầu của đối phương, nguyện vọng sẽ trở thành sự thật, nhưng người cầu

nguyện cũng phải trả một cái giá tương đối lớn.

Hắn tuy rằng không biết Nạp Lan Trinh Trinh dùng phương pháp gì tìm được chủ

nhân Hắc Sơn, nhưng chuyện chủ tử hoàn hồn cũng là thiên chân vạn xác.

Hắn tận mắt nhìn thấy chủ tử chậm rãi tỉnh lại, cũng tận mắt thấy Nạp Lan Trinh

Trinh dung mạo như thiên tiên trong nháy mắt mất đi dung mạo xinh đẹp ngày xưa,

biến hóa nhanh chóng như vậy làm hắn thập phần rung động, càng sinh lòng đồng

cảm.

Bởi vì, sau khi chủ tử hoàn toàn tỉnh lại, Nạp Lan Trinh Trinh đã hoàn toàn

biến mất ở trên đời này.

Mà Nhan Nhược Tranh cùng thân phận con gái của Thái Thú Hồ Châu, lại là do hắn

một tay an bài cho Thái Tử Phi.

Chỉ vì nếu Thái Tử Phi chính mồm hướng chủ tử thừa nhận thân phận của nàng, thì

đó chính là lúc nàng hồn phi phách tán, rời khỏi thế giới này.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vừa ngầm vụиɠ ŧяộʍ chiếu cố Thái Tử Phi dùng tên giả

là Nhan Nhược Tranh, vừa nhìn chủ tử bởi vì Thái Tử Phi qua đời mà trở nên từ

từ sa sút.

Hắn hiểu được miệng chủ tử luôn lặp lại lời hận không thể tự tay gϊếŧ Nạp Lan

Trinh Trinh, nhưng thực tế lại vì không dứt bỏ được tình yêu nồng đậm của mình

đối với nàng mà thống khổ.

Hắn không muốn chủ tử chịu đủ tra tấn, lại càng không muốn hại Thái Tử Phi hồn

phi phách tán, cho nên khi chủ tử một lần lại một lần hỏi hắn, năm đó thi thể

Nạp Lan Trinh Trinh được người tìm thấy như thế nào, khi tìm thấy còn có ai ở

đây... Câu trả lời của hắn thủy chung vẫn không thay đổi.

Hỏi hồi lâu mà không ra manh mối gì, Hoàng Phủ Tuyệt vẫy tay cho Liễu Thuận lui

ra, một mình lâm vào trong trầm tư.

Có nhiều chuyện kỳ diệu xảy ra lắm, làm hắn không khỏi sinh ra hoài nghi với

Nhan Nhược Tranh, vì sao hắn có thể từ trên người nàng cảm nhận được hơi thở

Nạp Lan Trinh Trinh?

Trên đời này người biết hắn dị ứng với hoa lan không nhiều lắm, Nạp Lan Trinh

Trinh chính là một người trong đó.

Trên đời này người biết và dám gọi thẳng hắn là "Lạc Viêm” càng ít, Nạp

Lan Trinh Trinh cũng là một người trong đó.

Trên đời này người biết hắn thích ăn hoành thánh ở cửa hàng hoành thánh Vĩnh

Hưng... chỉ có một mình Nạp Lan Trinh Trinh.

Cuối cùng, trên đời này bởi vì tiểu thái tử sinh bệnh mà sợ tới mức sắc mặt

trắng bệch, cả người run run, trừ mẹ ruột của cậu ra, những người khác phần lớn

là hư tình giả ý, hắn liếc mắt một cái là nhìn thấu được.

Như vậy... Giữa Nhan Nhược Tranh và Nạp Lan Trinh Trinh, rốt cuộc có quan hệ

như thế nào?

Hoàng Phủ Tuyệt không ngừng suy tư, cho đến khi đêm đã khuya, một ám vệ xuất

hiện, đem một phần gia phả gia tộc Hồ Châu Thái Thú điều tra được đưa đến trong

tay hắn thì lúc này hắn mới ý thức được, sự tình càng ngày càng huyền diệu.