Chương 2

Cung nữ hầu hạ trong ngự

thư phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, an phận đứng nghiêm chỉnh, ngay cả thở

mạnh cũng không dám thở một tiếng.

Mà vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi sau ngự án kia đang cúi đầu, không chút để ý lật

xem một quyển sách ở trong tay, im lặng không nói, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Chẳng biết qua bao lâu, một lão thái giám phía sau hoàng đế nhịn không được ho

nhẹ một tiếng: “Hoàng thượng, tiểu thái tử đã quỳ gần một canh giờ.” Lúc nói,

hai mắt hắn không khỏi liếc về phía tiểu oa nhi quỳ trước ngự án đã lâu.

Đứa nhỏ kia chừng sáu, bảy tuổi, tướng mạo đẹp đẽ trắng nõn, xinh xắn giống như

tiểu tiên đồng thủ hộ (bảo

vệ) ở trước Phật. Hắn mặc một cái áo

dài nhỏ màu vàng nhạt, đầu đội mũ ngọc màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bởi

vì quỳ đã lâu mà lộ ra thần sắc thống khổ.

Nghe lão thái giám nói như vậy, tay của vị đế vương trẻ tuổi đang chuẩn bị lật

sách hơi dừng lại, ánh mắt men theo tầm mắt lão thái giám liếc về phía tiểu oa

nhi trước bàn.

Trên dưới Doanh quốc ai cũng biết, đương kim thiên tử Hoàng Phủ Tuyệt vào 4 năm

trước đăng cơ làm đế vương, hậu cung to như vậy, mặc dù nạp vô số phi tần mỹ nữ

nhưng dưới gối cũng chỉ có một hoàng nhi, cũng chính là vị tiểu thái tử đang bị

phạt quỳ nơi đây – Hoàng Phủ Ngọc.

Nạp Lan Trinh Trinh, mẹ đẻ của tiểu thái tử, là nữ nhi của tể tướng triều trước

– Nạp Lan Khang, bảy năm trước gả cho Hoàng Phủ Tuyệt lúc ấy vẫn còn là thái

tử, không lâu sau liền sinh hạ Lân nhi, gọi là Hoàng Phủ Ngọc.

Bốn năm trước, sau vụ án Lục vương Hoàng Phủ Kỳ cầm đầu phản nghịch xảy ra, Nạp

Lan Khang bị coi là vây cánh bị bắt nhốt vào thiên lao. Vì chịu không nổi trọng

hình ép hỏi, rạng sáng hôm sau ngục tốt phát hiện hắn đã uống thuốc độc tự sát.

Lúc ấy Nạp Lan Trinh Trinh thân là thái tử phi, vì lo phụ thân mắc tội sẽ liên

luỵ bản thân, nên một mình rời khỏi cung chạy trốn tránh hoạ, bị binh lính truy

đuổi bất hạnh rơi xuống vực. Thi thể của nàng được tìm thấy thì đã bị ác lang

mãnh hổ cắn xé thành nhiều mảnh nhỏ, chỉ có thể nhận biết được thân phận nàng

từ trang sức, xiêm y trên người.

Tháng bảy năm đó, Hoàng Phủ Tuyệt đăng cơ xưng đế, lấy niên hiệu là Tĩnh Đức.

Tháng chín năm sau, Hoàng Phủ Tuyệt hạ chỉ, phong con trai độc nhất Hoàng Phủ

Ngọc làm thái tử.

Nhưng mà đây chỉ là vẻ ngoài, Hoàng Phủ Ngọc không phải vì trở thành thái tử mà

được hưởng sự đối xử đặc biệt.

Mọi người đều biết: mẹ đẻ của Hoàng Phủ Ngọc, Nạp Lan Trinh Trinh từng là tuyệt

đại mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, có tài có đức còn có tướng mạo, đối nhân xử

thế thông minh lanh lợi còn có trái tim rất thiện lương. Nàng xuất thân từ dòng

dõi quan lại, bẩm sinh đã có một cỗ khí chất thanh nhã cao quý, từng là giai

nhân được rất nhiều danh môn công tử trong kinh thành cùng với con cháu hoàng

thất quý tộc ngưỡng mộ theo đuổi.

Đáng tiếc nàng lại là quân cờ, bị phụ thân gả cho Hoàng Phủ Tuyệt – thái tử lúc

trước, cũng suýt nữa hại hắn mất mạng. Từ đó về sau, nỗi hận thấu xương liền

cắm rễ trong lòng Hoàng Phủ Tuyệt, điều này cũng ảnh hưởng đến thái độ của hắn

đối với Hoàng Phủ Ngọc.

Từ khi còn nhỏ, hễ thái tử làm sai chuyện gì đều bị trừng phạt nặng nề, quả

thật hắn chưa từng được phụ hoàng của mình đối xử tử tế.

Đợi Hoàng Phủ Ngọc quỳ một lúc lâu, Hoàng Phủ Tuyệt mới chịu đưa mắt nhìn hắn,

dáng vẻ lười biếng, giọng nói trầm thấp hỏi: “Nói đi, lần này lại vì cái gì mà

đánh nhau với công tử nhà Lý tướng quân?”

Một canh giờ trước, cung nhân báo lại, nói Hoàng Phủ Ngọc cùng mấy vị công tử

nhà mấy vị trọng thần trong triều đánh nhau, tuy rằng bị Thái phó ngăn cản kịp

thời nhưng chuyện này vẫn truyền đến tai Hoàng đế.

Hoàng Phủ Tuyệt biết được cực kỳ tức giận, sai người đưa hoàng nhi đến trước

bàn, không cho cậu cơ hội giải thích, tức giận phạt cậu quỳ một canh giờ cho

đến khi lão thái giám nhắc nhở, mới từ từ ngẩng đầu, chuẩn bị xử lý việc này.

Tiểu oa nhi đang quỳ trước ngự án, đầu gối đau nhức, đối với câu hỏi của phụ

hoàng muốn nói lại thôi, cuối cùng, hắn từ từ gục đầu xuống, cự tuyệt trả lời.

Hoàng Phủ Tuyệt thấy thế sắc mặt trầm xuống, ném quyển sách trong tay lên trên

bàn kêu “ba” một tiếng, cung nữ thái giám hai bên cũng biết đây là điềm báo

hoàng thượng tức giận, một đám nín thở, lo lắng nhìn tiểu thái tử.

Liễu Thuận Liễu công công đã hầu hạ bên người hoàng thượng nhiều năm vội vàng

ho nhẹ một tiếng, liều mình dùng ánh mắt bảo tiểu oa nhi dưới bàn tốt nhất

không nên đối nghịch với đương kim thiên tử.

Mà tiểu thái tử kiên trì không được nửa khắc, quả thật liền bĩu môi, tức giận

nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên nói với phụ hoàng: “Lý Hoài Dục đoạt đồ

của nhi thần, nhi thần nhất thời tức giận, mới động thủ đánh hắn.”

“Hắn đoạt cái gì của ngươi?”

Hoàng Phủ Ngọc xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, lại cúi đầu.

“Liễu Thuận, phân phó xuống, tất cả nô tài trong điện thái tử từ trên xuống

dưới, mỗi người nhận năm mươi trượng, lập tức thi hành...”

Lời của Hoàng đế chưa nói xong, Hoàng Phủ Ngọc liền vội vã ngẩng đầu lên, nói:

“Là lỗi của nhi thần, muốn đánh muốn phạt, một mình nhi thần gánh chịu.”

Hoàng Phủ Tuyệt hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén làm tiểu thái tử đang quỳ dưới

bàn cảm nhận được rõ ràng, áp lực không cho phản kháng. Vì thế hắn chậm rãi móc

ra từ trong lòng một con ve sầu làm bằng cỏ rất tinh xảo, nhỏ giọng nói: “Thứ

mà Lý Hoài Dục muốn cướp, chính là cái này.”

Tuy rằng hai người cách nhau một khoảng nhưng Hoàng Phủ Tuyệt vẫn thấy rõ ràng

con ve sầu làm bằng mây tre được thợ làm tinh tế cỡ nào. Hai tròng mắt hắn híp

lại, ánh mắt sáng như đuốc, hướng Liễu Thuận đứng bên cạnh nháy mắt.

Rất nhanh, Liễu Thuận lấy con công trong tay tiểu thái tử đưa lên trước mặt

hắn.

Đợi hắn nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá một lúc lâu, lạnh lùng hỏi: “Đồ

này ai làm?” Hoàng Phủ Ngọc bị hỏi đến mà ngẩn ra, miệng muốn nói lại thôi, một

hồi mới khó khăn phun ra vài chữ: “Là một cung nữ trong cung của nhi thần.”

Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Tuyệt vuốt con công nho nhỏ kia, ánh mắt đột

nhiên trở nên tĩnh mịch.

Trong ngự thư phòng to như vậy, không khí nhất thời đông lạnh, hoàng đế không

lên tiếng, những người khác cũng không dám tự tiện mở miệng.

Rất lâu sau, thanh âm của hắn mới trầm bổng vang lên: “Vì món đồ chơi này,

ngươi không chú ý đến thân phận thái tử mà động thủ đánh người?”

“Là Lý Hoài Dục đoạt đồ của nhi thần trước, nhi thần tức quá mới cùng hắn động

thủ.”

“Bản thân từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục của bậc đế vương, nên biết mình sẽ

có một ngày kế thừa đế vị. Cuộc sống sau này, ngươi sẽ gặp vô số bất lợi, chẳng

lẽ không ưa thần tử một chút, ngươi cũng muốn chiều theo tính tình của mình,

không để ý lễ phép đối với các thần tử mà vung tay vung chân sao? Như vậy còn

ra thể thống gì?”

“Chẳng lẽ Lý Hoài Dục nhạo báng nhi thần từ nhỏ đã không có mẹ, nhi thần cũng

không thể tức giận sao?”

Tuy nói Hoàng Phủ Ngọc là thái tử, nhưng trong triều trên dưới đều biết, đương

kim hoàng đế cũng không thích đứa con độc nhất này, bởi vậy rất nhiều người đều

thầm đoán, vị trí thái tử sở dĩ cho Hoàng Phủ Ngọc đảm đương, chỉ vì hoàng

thượng không còn đứa con nối dõi nào khác. Một khi những vị mỹ nhân trong hậu

cung mang thai long chủng, vị trí thái tử của Hoàng Phủ Ngọc sẽ dễ dàng bị thay

thế đi.

Vả lại, trong cung ai ai cũng đều biết mẹ đẻ của Hoàng Phủ Ngọc là Nạp Lan

Trinh Trinh bị hoàng thượng oán hận nên đứa con trai của nàng cũng bị lạnh nhạt

theo. Vì thế đừng nói đến mấy tên thư đồng trong học đường đều coi thường cậu

mà ngay cả các phi tử trong hậu cung cũng không có ai để vị tiểu thái tử này

trong mắt.

Trên đời này, tất cả những hài tử đều cần tình thương yêu của mẫu thân, cho dù

Hoàng Phủ Ngọc thân là thái tử, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, tận sâu trong

đáy lòng cậu, cũng hy vọng có một người mẹ nuôi dưỡng cậu lớn lên. Nhưng, từ

khi cậu còn nhỏ, liền hiểu rõ rằng mình không có mẹ, sự thật này như một cây

gai đâm vào lòng cậu, mỗi khi mấy tên thư đồng trong học đường cố tình châm

chọc cậu không có mẹ nuôi dưỡng, cơn phẫn nộ tận đáy lòng của cậu hoàn toàn bị

kích động mà phát ra.

Hơn nữa Lý Hoài Dục ỷ mình là con độc nhất của Đại tướng quân Lý Lượng, mỗi lần

ở trong học đường đều kiêu ngạo bắt nạt Hoàng Phủ Ngọc, cho dù ba lần bốn lượt

Hoàng Phủ Ngọc khoan nhượng nhưng chỉ làm cho đối phương càng thêm không kiêng

nể gì mà tiếp tục lăng nhục, chẳng những công khai giễu cợt phụ hoàng không

thương cậu, mẹ không yêu cậu, còn đoạt đi con ve sầu cỏ mà cậu yêu thích nhất.

Thật sự không thể nhịn được nữa, hắn mới đánh nhau với Lý Hoài Dục, nhất thời

bị kích động mà không nghĩ tới hậu quả, lại bị phụ hoàng mắng, bị phạt quỳ.

Câu nói của nhi tử: “Nhi thần từ nhỏ đã không có mẹ”, dường như khuấy động đến

điều cấm kỵ ở sâu trong nội tâm đương kim thiên tử, Hoàng Phủ Tuyệt lặng đi

thật lâu, dung nhan tuấn mỹ không khỏi toát ra vài phần tức giận.

“Chỉ vì thần tử nói mấy lời không lọt tai... đã nổi trận lôi đình động thủ đánh

người, không có dung người chi lượng (lòng tha thứ cho người khác) như vậy, tương lai làm sao có thể đạt được nghiệp

lớn?” Hắn tạm ngừng lại, theo bản năng xiết chặt con ve sầu bằng cỏ trong tay

nói: “Bây giờ trở về cung của ngươi, chép phạt “Thiên tự văn” mười lần, không

chép xong, ngươi cũng đừng ăn cơm nữa.”

Hoàng Phủ Ngọc cắn cánh môi phấn nộn, trong lòng cực kỳ không phục nhưng nhìn

khuôn mặt tuấn tú của phụ hoàng lạnh xuống. Với bộ dáng không cho cam lòng, cậu

chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, khó khăn đứng lên, chân thấp chân cao đi

ra ngự thư phòng.

Cho đến khi bóng dáng nho nhỏ kia dần dần đi xa, bàn tay xiết chặt con ve sầu

bằng cỏ của Hoàng Phủ Tuyệt mới từ từ buông ra.

“Liễu Thuận, có phải ngay cả ngươi cũng cảm thấy trẫm là một phụ thân nhẫn tâm

không?” Tiếng nói của hắn tuy nhẹ nhưng cũng làm lão thái giám đứng bên cạnh

nghe được rõ ràng.

Liễu Thuận không dám nói bừa, nhỏ giọng cười nói: “Hoàng Thượng chỉ đang dùng

phương thức nghiêm khắc để dạy dỗ tiểu thái tử thành tài mà thôi.”

Hoàng Phủ Tuyệt cười nhạt một tiếng, “Lời suông này nói ra ai sẽ tin?” Hắn như

lơ đãng nhìn xuống con ve sầu bằng cỏ bị nắm chặt đến mức suýt nữa biến dạng

trong tay, “Mỗi khi nhìn đến khuôn mặt giống nàng như đúc kia, trẫm liền không

nhịn được... muốn hung hăng hành hạ nó.”

Liễu Thuận nghe vậy mà cả kinh trong lòng. Tuy rằng hoàng thượng không có nhắc

đến tên, nhưng hắn biết “nàng” trong miệng hoàng thượng đúng là thái tử phi năm

đó – Nạp Lan Trinh Trinh.Tướng mạo của thái tử đương triều Hoàng Phủ Ngọc, gần

như giống hệt mẹ cậu.

Nhớ năm đó, Nạp Lan Trinh Trinh được Nạp Lan Khang gả cho thái tử Hoàng Phủ

Tuyệt, hai vợ chồng kiêm điệp tình thâm như keo như sơn, từng là đôi thần tiên

quyến lữ (cặp

vợ chồng ở cõi thần tiên) được dân

chúng kinh thành hăng say bàn tán.

Đáng tiếc là từ lúc Lục vương Hoàng Phủ Kỳ phát động phản nghịch lại hoàng đế,

Hoàng Phủ Tuyệt suýt chết dưới cổ độc do thái tử phi bày ra, cái tên “Nạp Lan

Trinh Trinh” này liền bị Hoàng Phủ Tuyệt xếp vào danh sách kẻ thù.

Cũng khó trách Hoàng Phủ Tuyệt nhẫn tâm vô tình với đứa con độc nhất của mình

như thế, bởi vì khuôn mặt của Hoàng Phủ Ngọc cùng mẹ cậu dường như từ một cái

khuôn đúc ra, làm cho người ta vừa thấy là nhớ tới nàng.

Bình tĩnh lại, Hoàng Phủ Tuyệt bắt đầu cẩn thận đánh giá con ve sầu bằng cỏ

trong tay, bên tai giống như vang lên một tiếng nói thanh thuý...

“Con ve sầu nhỏ này là tự tay ta đan, là chế tác độc nhất vô nhị, tuyệt đối

không phải đồ dỏm.”

“Hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của bản thái tử, nàng đưa cái đồ chơi nho nhỏ như

vậy làm quà tặng cho ta sao?”Thiếu phụ quyến rũ nở một nụ cười xinh đẹp, nghịch

ngợm nói: “Những thứ dùng vàng bạc châu báu mua được kia, làm sao có được những

đường nét độc đáo như con ve sầu của thϊếp chứ? Dĩ nhiên, nếu phu quân ghét bỏ,

vậy ngày mai thϊếp sẽ tặng thêm năm trăm lượng hoàng kim là được.”

Hắn bị chọc cho mặt mày hớn hở, bắt lấy con ve sầu bằng cỏ nho nhỏ, thật cẩn

thận cất vào trong lòng.

“Nương tử đưa lễ vật cho vi phu, cho dù là một viên đá tầm thường ven đường,

đối với vi phu mà nói cũng là trân phẩm trong trân phẩm...”

Đột nhiên lại nhớ tới ký ức đã qua, Hoàng Phủ Tuyệt giật mình, luống cuống lẩm

bẩm mấy từ.

Nạp Lan Trinh Trinh chết tiệt!

Cho dù nàng đã mất tròn 4 năm, tất cả kí ức về nàng vẫn có thể tự tiện xông vào

trong suy nghĩ của hắn, làm hắn ngày ngày nhớ đến, chưa từng quên đi. Hắn hận

nàng, cho dù có qua bốn trăm năm, sự thật này sẽ không thay đổi.

***

Ba nữ nhân một bàn đùa giỡn, mà nữ nhân một khi tụ tập lại sẽ trở thành một bàn

loạn diễn.

Tuy rằng dưới gối Thiên tử Doanh quốc chỉ có một nhi tử, nhưng cũng không có

nghĩa là phi tần hậu cung rất ít ỏi, ngược lại, phi tử hậu cung của Hoàng Phủ

Tuyệt không có một ngàn cũng có tám trăm.Nhưng mà, từ khi hắn lên ngôi hoàng đế

đến nay đã 4 năm, vẫn không lập hậu. Mọi người đều rõ, tuy rằng hắn oán hận Nạp

Lan Trinh Trinh, nhưng chưa từng quên tình cảm với nàng, mới có thể lưỡng lự

không chịu đem chiếc ghế hoàng hậu ban cho phi tử khác.

Hoàng đế chưa lập hậu, liền cho thấy rằng người nào cũng có cơ hội ngồi lên ghế

hoàng hậu, phi tần trong hậu cung tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua vị trí này.

Các nàng vào cung đều mang theo sứ mệnh của gia tộc, đều cố hết sức lấy lòng

hoàng thượng, hi vọng địa vị gia tộc có thể vì các nàng được sủng ái mà tăng

lên.

Cho nên, hôm đó vừa hạ triều, Hoàng Phủ Tuyệt vừa mới ngồi xuống ở ngự thư

phòng, không lâu sau Lệ Mai vì có tài vẽ tranh rất đẹp được phong làm Lệ quý

nhân, liền cười bưng một bát canh nhân sâm nóng hổi đưa đến trước mặt hắn, mở

miệng ra là nói một chuỗi lời nịnh nọt lấy lòng.

Nàng còn chưa nói hết, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Tuyệt đã hơi hiện lên vẻ

không kiên nhẫn. Không nghĩ tới, nàng không nhìn sắc mặt rồng, nói xong lại to

gan yêu cầu hoàng thượng ban thưởng một chức quan cho đệ đệ của nàng, đây hoàn

toàn là nhổ lông ngoài miệng cọp.

Phụ thân của Lệ Mai là quan văn tam phẩm đương triều, đệ đệ Lễ Kiệt năm nay

mười chín tuổi, đúng tuổi thi đỗ làm quan. Nhưng trong một lần hắn dự thi bị

phát hiện gian dối trong trường thi. Nể mặt Lệ Mai, khi đó Hoàng Phủ Tuyệt

không có nghiêm trị, chỉ phạt ba tháng bổng lộc của cha hắn và giáo huấn một

chút rồi kết thúc.

Ai ngờ nàng không biết thẹn, lại chạy đến trước mặt hắn cầu tình, muốn xin một

chức quan cho đệ đệ. Đời này Hoàng Phủ Tuyệt hận nhất hai loại người: một là

nguỵ quân tử ; loại khác chính là loại phế vật không có chí hướng, chỉ nghĩ dựa

vào sự che chở của tổ tiên.

Lễ Kiệt đúng là thuộc

loại thứ hai.

“Hoàng thượng, đệ đệ của tỳ thϊếp mặc dù bị người ta phát hiện gian dối trong

kì thi nhưng thật ra hắn bị oan, giám khảo đại nhân huỷ tư cách thi cử 3 năm

của hắn, thật sự không công bằng. Tỳ thϊếp cảm thấy...”

Không chờ nàng nói hết lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Tuyệt liền lộ

ra một chút nét cười lạnh âm trầm, làm cho người ta không rét mà run.Tuy Lệ Mai

được phong làm quý nhân, là phi tử của Hoàng Phủ Tuyệt, nhưng nàng biết trong

vô số mỹ nhân ở hậu cung, không có người nào, không một nữ nhân nào có thể nắm

bắt được trái tim thiên tử.

Nàng cũng không thể không mơ một giấc mộng đẹp được hoàng thượng sủng ái cả

đời, nhưng từ khi gả tiến hoàng cung đến nay đã 4 năm lại ít được lâm hạnh,

ngay cả cơ hội mang long thai cũng không có thì nàng mới nhận rõ đó chỉ là si

tâm vọng tưởng mà thôi.

Bởi vì trái tim Hoàng Phủ Tuyệt giống như băng tuyết mùa đông, rét lạnh làm cho

người ta kinh sợ, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.

Vì thế, nàng không hề hy vọng xa vời sẽ được sủng ái, chỉ thầm nghĩ nhân cơ hội

này vì người nhà mưu cầu ít lợi ích, như thế cho đến ngày dung mạo nàng không

còn, ít nhất còn có nhà mẹ đẻ làm núi cho nàng dựa vào.

Nhưng hiển nhiên là tính toán của nàng không được như ý, Hoàng Phủ Tuyệt cười

lạnh một lúc, cắt ngang lời nàng, vô tình nói: “Nếu ngươi còn muốn ngồi yên ở

vị trí quý nhân này, nên nhớ rõ thân phận của mình, đừng mơ tưởng đưa ra yêu

cầu với trẫm.” Lời nói ra không hề âm tàn, lại làm cho Lệ Mai thấy lạnh cả

người.

Nếu như nói trước khi xưng đế, Hoàng Phủ Tuyệt còn một chút nhân tính, từ khi

hắn bị thái tử phi Nạp Lan Trinh Trinh phản bội, chút nhân tính kia cũng hoàn

toàn biến mất.

Trước đây có một vị Trần mỹ nhân dám can đảm yêu cầu danh phận với hắn, nửa năm

trước vì nói năng lỗ mãng đã chết bằng một ly rượu độc. Sau khi Lệ Mai bị khiển

trách rời khỏi ngự thư phòng, Hoàng Phủ Tuyệt đã không còn tâm tư để tiếp tục

phê duyệt tấu chương, hắn đuổi mấy cung nữ hầu hạ ở bên đi, một mình buồn chán

đi tới ngự hoa viên giải sầu.

Thời gian này đã gần tháng tư, đúng là lúc xuân về hoa nở, trong ngự hoa viên

có đủ loại hoa đào màu hồng nhạt, mùi hoa thoảng qua trước mặt, mang theo sự ấm

áp của mùa xuân cùng mùi bùn đất đặc biệt, kí©h thí©ɧ khứu giác của hắn.

Trước kia, trong hậu hoa viên cung điện thái tử vì một nữ nhân yêu hoa đào đã

yêu cầu trồng toàn bộ đủ loại cây đào, nhưng lúc hắn lên ngôi đế vương suýt

chút nữa đã hạ lệnh đem tất cả cây đào trong hoàng cung chặt hết...

Vậy mà cuối cùng hắn cũng không làm, hoa đào vẫn đua nhau nở rộ vào mùa xuân

hàng năm, giống như thương tiếc cho người nào đó. Có lẽ... là nội tâm hắn không

muốn vì oán hận của bản thân, mà phá huỷ nơi duy nhất có thể nhớ lại chuyện cũ

này.

Đang lúc Hoàng Phủ Tuyệt muốn nhặt lên một đoá hoa hồng nhạt kiều diễm thì bên

tai truyền đến một tiếng đàn du dương.

Khống chế âm luật rất tốt, vô cùng êm tai, khiến cho tất cả những điều không

thoải mái dưới đáy lòng hắn mấy ngày nay đều vì tiếng đàn êm tai dễ nghe này mà

biến mất hầu như không còn gì.

Hắn không tự chủ được men theo nơi phát ra tiếng đàn chậm rãi đi tới, càng đến

gần tiếng đàn tuyệt vời kia, hắn mới phát hiện mình đang đứng ở một nơi có chút

hoang vắng lạnh lẽo.

Trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ tới nơi này nhưng vì từ nhỏ đến lớn lênđều sống

trong hoàng cung, nên hắn cũng đã nghe đến nơi này.

Đây là Lệ Viên, những nữ nhân tiến cung nếu không được hoàng đế yêu thích đều

có kết cục cuối cùng là bị đưa đến nơi này, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Diện tích Lệ Viên không nhỏ do những cái tiểu viện hợp thành, từng tiểu viện

đều có một phi tử không được sủng ái ở đó.

So với lãnh cung mà mọi người sợ hãi, các nữ nhân trong Lệ Viên ngoại trừ có sự

tự do, thì về căn bản các phương diện còn lại cũng không khác gì lãnh cung.

Hoàng Phủ Tuyệt dừng lại vì hành vi đột nhiên này của bản thân mà cảm thấy buồn

cười. Nhưng mà khúc nhạc cũng không tệ, dĩ nhiên cũng làm hắn không để ý đến

thân phận cửu ngũ chi tôn, đi tới cái nơi này?

Trong lúc hắn xoay người định rời khỏi nơi đây thì trong một cái tiểu viện thấp

bé cách đó không xa, truyền đến một tiếng nói non nớt quen thuộc.

“Xấu nương, khúc nhạc này thật dễ nghe, tên gọi là gì ạ?”

“Tên khúc nhạc này là “Tuý Nguyệt”.” Ngay sau đó là một giọng nữ xa lạ đáp lại.

Hoàng Phủ Tuyệt đang muốn rời đi, nghe thanh âm kia, chẳng biết tại sao lại

dừng bước, hắn không tự chủ được hướng về phía trước, đi tới cửa viện, ngẩng

đầu nhìn lên, viện này được đặt tên là “Toả Thu cung”.

Có lẽ là do lòng hiếu kỳ sai khiến, hắn từ từ đi đến mép tường thấp nhìn vào

trong, chỉ thấy giữa một cái sân không lớn có trồng một gốc cây dương thụ, dưới

tán cây kê một bộ bàn ghế đá, trên bàn còn bày một bàn cờ, có một nữ tử ngồi

cùng một nam đồng.

Nữ tử mặc quần áo trắng, tóc dài búi lại, trên đầu cắm một trâm ngọc đơn giản,

dung mạo thanh tú, thậm chí có thể nói là bình thường, tư sắc như vậy đứng

trong hoàng cung mỹ nữ như mây, quả thực là lời nói vô căn cứ, khó trách nàng

lại lưu lạc tới Lệ Viên.

Hoàng Phủ Tuyệt liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt liền chuyển hướng đến kẻ

ngồi cạnh nàng, điều khiến hắn chú ý chính là tên hài tử kia.

Hắn không nghe lầm, đứa nhỏ gọi nữ tử áo trắng là “Xấu nương”, đúng là hoàng

nhi của hắn, Hoàng Phủ Ngọc.

Tiểu tử đó nhu thuận ngồi, ngón tay nho nhỏ khẽ gảy dây đàn, mỗi lần gảy, đàn

cổ lại phát ra một hồi âm luật du dương.

Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu,

rất nhẫn nại dạy cậu đàn một khúc nhạc đơn giản.

“Nếu Ngọc nhi thích học đàn, lúc nào rảnh, xấu nương sẽ dạy con gảy.”

Tuy rằng diện mạo nàng bình thường, tiếng nói bình thường, nhưng mỗi lần giơ

tay nhấc chân lại khó giấu được khí chất cao quý, làm Hoàng Phủ Tuyệt kinh ngạc

nhíu mày.

Hoàng Phủ Ngọc nghe xong vội vàng gật đầu không ngừng, nhìn qua sẽ thấy quan hệ

của cậu với nữ tử kia cực kỳ thân mật.

Gảy đàn một hồi, tiểu tử kia liền mất đi tính nhẫn nại, bắt đầu nói chuyện

phiếm, “Buổi trưa đến, con còn phải đi đến học đường nghe Thái phó giảng bài,

nhưng xấu nương à con tuyệt đối không muốn thấy... tên Lý Hoài Dục kia nữa. Lần

trước hắn muốn cướp ve sầu cỏ người tự tay đan cho con, con đã đánh nhau một

trận với hắn.” Kế tiếp, cậu liền đem chuyện ngày xưa nhi tử nhà Lý tướng quân

khi dễ cậu như thế nào nhắc đi nhắc lại, còn nhân tiện oán trách phụ hoàng đã

phạt cậu chép sách suốt một đêm, cho đến bây giờ tay vẫn còn thấy đau đây.

Nữ tử áo trắng nghe xong chỉ cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé non mịn giúp

cậu nhẹ nhàng xoa ngón tay.

“Tương lai Ngọc nhi phải làm hoàng thượng, cần tôi luyện nhiều hơn trước đây,

sau này lớn lên mới có thể thành tài.”

“Nhưng con cảm thấy phụ hoàng tuyệt không thích con.” Trong mắt Hoàng Phủ Ngọc

khi còn nhỏ tuổi, phụ hoàng trừ việc là đại diện cho quyền thế cao cao tại

thượng, thì không có ý nghĩa gì khác, cậu không cảm nhận được một điểm yêu

thương của cha từ phụ hoàng.

Nữ tử áo trắng cười khổ, trong đáy mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp. Nàng kéo

bàn tay nhỏ bé của cậu ôn nhu nói: “Tất cả phụ mẫu trên đời này, không ai là

không yêu thích con của mình, chẳng qua mỗi người có một cách biểu đạt khác

nhau.”

Trên một quyển sách từng ghi lại, có một người giàu cao tuổi rồi mới có con,

bởi vậy vô cùng cưng chiều đứa nhỏ này. Trong quá trình nhi tử đó lớn lên,

không chỉ không dạy bảo cho nhi tử có bản lãnh tốt, ngược lại còn chiều chuộng

nhi tử quá đà, kết quả sau khi ông qua đời, con của ông vì chỉ biết sống phóng

túng, nhanh chóng tiêu hết gia tài, cuối cùng chết đói ở đầu đường.”

Ngón tay nàng nhẹ nhàng vén vài sợi tóc tán loạn trên trán hài tử kia, thanh âm

thấp mà mềm mỏng hỏi: “Con hãy nghĩ lại một chút, từ khi con sinh ra đến bây

giờ, phụ hoàng con có cưng chiều con không?”

Cưng chiều? Đó là cái cảm giác gì? Hoàng Phủ Ngọc ngây ngốc lắc đầu.

“Vậy phụ hoàng con có dạy con tiêu xài lung tung, ỷ vào thân phận của mình là thái

tử ức hϊếp dân chúng, làm khó dễ đại thần không?”

Cậu lại lắc đầu.

“Con thấy đấy, phụ hoàng con nghiêm khắc với con như vậy, là vì muốn dạy con

làm sao để trở thành một hoàng đế tốt, người làm vậy cũng thật tâm muốn tốt cho

con.”

Hoàng Phủ Ngọc nhất thời giật mình.

“Cho nên...” Nữ tử áo trắng mỉm cười, “Bây giờ con còn cảm thấy phụ hoàng không

thích con không?”

Hoàng Phủ Ngọc nghe xong mà ngẩn người, ngây ngốc lắc đầu. Xấu nương nói giống

như có vài phần đạo lý.

Lấy hắn là vua một nước so sánh với một tên nhà giàu già mới có con sao? Hoàng

Phủ Tuyệt tránh ở cách đó không xa nghe lén thấy mình bị nữ tử áo trắng so sánh

một hồi khiến hắn bật cười ra tiếng.

Nơi này từ trước đến nay hẻo lánh, thái giám cung nữ cũng ít khi lui tới, bởi

vậy âm thanh tiếng cười của hắn truyền tới rất nhanh khiến cho hai người trong

viện chú ý.

Khi Hoàng Phủ Ngọc thấy một nam nhân mặc long bào, đội long quan thì khuôn mặt

nhỏ nhắn vốn thả lỏng nháy mắt trở nên khẩn trươn. Cậu bé gần như nhảy dựng

lên, không chút nghĩ ngợi quỳ hai gối xuống, thực hiện đại lễ quân thần.

Cho dù cậu mới được xấu nương giảng giải một hồi, nhưng đáy lòng đối với phụ

hoàng vẫn có chút sợ hãi, nhất thời không có cách nào xóa bỏ.

Vẻ mặt nữ tử áo trắng có vẻ trấn định hơn nhiều, sau một lúc bốn mắt nhìn nhau

với Hoàng Phủ Tuyệt, nàng không nhanh không chậm quỳ xuống hành lễ.

Ánh mắt Hoàng Phủ Tuyệt nghiền ngẫm đánh giá hai người quỳ gối dưới gốc cây một

chút, liền nhàn nhã bước lại, vòng qua tường thấp thong thả đi vào trong cái

sân nho nhỏ này.

Hoàng Phủ Ngọc len lén liếc nữ tử bên cạnh một cái, lấy ánh mắt hỏi phụ hoàng

của cậu sao lại có thể tới nơi này? Trong ấn tượng của cậu, phụ hoàng cùng nơi

hẻo lánh này tuyệt đối không hề có một chút xíu quan hệ nào.

Nữ tử áo trắng khẽ lắc đầu, cũng không biết hoàng thượng sao lại có tâm tình

tốt mà tới nơi có thể sánh với lãnh cung để đi dạo?

Ngay tại lúc hai người “mặt mày đưa tình”, Hoàng Phủ Tuyệt đã đi đến trước mặt

bọn họ, nhìn về phía nhi tử đang quỳ trên mặt đất, “Ngươi không đi học đường

đọc sách sao?”

Hoàng Phủ Ngọc không dám lắc đầu nói dối, cung kính vấn an phụ hoàng xong, lợi

dụng lý do đi đọc sách, rời khỏi hiện trường như chạy nạn.

Không để ý tới nhi tử biểu hiện ra sự sợ hãi rõ ràng, Hoàng Phủ Tuyệt đi đến

trước bàn đá, chăm chú nhìn ván cờ trên bàn.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là Khốn Long trận?”

Nữ tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn đáp: “Hoàng thượng quả

nhiên tinh tường, bàn cờ này đúng là Khốn Long trận trên sách sử ghi lại, hiện

nay ít người có thể giải.”

“Ngươi biết Khốn Long trận?”

“Trước kia, có một vị hoàng đế vì lấy lòng phi tử yêu dấu, muốn xây hành cung

cho ái phi. Vì gom góp tiền tài, hắn hạ chỉ tăng thuế, lâu ngày dẫn tới dân

chúng oán thán kêu ca. Trong triều có một vị đại thần, lúc thảo luận chính sự,

cố ý bày ra một ván cờ, nói với hoàng đế, chỉ cần hoàng đế có thể giải ván cờ

này, ông liền giúp tăng việc thu thuế. Trong thời gian ngắn nhất xây xong hành

cung, còn ngược lại, nếu hoàng đế không giải được thì phải đích thân ban cái

chết cho vị phi tử dùng sắc mê hoặc vua kia.”

Nói tới đây, nàng nâng ấm châm trà, một cỗ hương trà Thiết Quan Âm nồng đậm

tràn ngập tiểu viện.

“Hoàng đế kia tuy rằng ngu ngốc vô đạo, nhưng lại thích chơi cờ, lập tức liền

đồng ý đánh cuộc, cùng đại thần uống rượu đánh cờ. Kết quả, đại thần xuất ra kỳ

chiêu, khiến cho hoàng đế gật đầu nhận thua, cuối cùng chỉ có thể ôm hận ban ba

thước lụa trắng cho ái phi. Mà ván cờ làm khó hoàng đế kia, đã được hậu nhân (người đời sau) gọi là Khốn Long trận, lưu truyền cho tới hôm nay.”

Hoàng Phủ Tuyệt nghiêng đầu lạnh nhạt liếc vị nữ tử áo trắng kia một cái. Nhìn

gần, dung mạo nữ tử này quả thật bình thường không có điểm nào thu hút, nhưng

lại làm lòng hắn tò mò, nàng nhìn thấy hắn là vua một nước mà không hề kinh sợ,

cũng không phải vô cùng cung kính, ngược lại thần thái tự nhiên như bằng hữu

lâu năm không gặp, cùng hắn nói chuyện xưa, ngữ điệu làm cho người ta cảm thấy

thoải mái mà thân thiết.

Thấy hai tay nàng nâng chén trà đến trước mặt mình, hắn thuận tay tiếp nhận,

nhấp một ngụm, vị trà vô cùng thơm ngon.

Hắn tao nhã ngồi xuống ghế đá, hai tay chống cằm nhìn chăm chú vào bàn cờ,

“Khốn Long trận thật là từ trước tới nay, là thử thách khảo nghiệm kỹ thuật

đánh cờ mà kết cục là cái chết.”

“Hoàng thượng, kỳ thật Khốn Long trận không phải là khó giải.”

“Ồ? Lời này là có ý gì?” Chẳng lẽ nàng biết cách giải?

Hoàng Phủ Tuyệt đang nghi hoặc, thấy nữ tử áo trắng đã nhẹ nhàng ngồi xuống

trước mặt hắn, ngón tay thon dài bắt đầu di động trên bàn cờ.

“Có đôi khi, cố tìm đường sống trong chỗ chết, cũng là một trong những phương

pháp đạt được thắng lợi.” Nàng vừa nói, vừa di chuyển quân cờ: “Khốn Long trận

sở dĩ bị gọi là Khốn Long trận, cũng là vì người chơi sợ nhận lấy kết quả thua

cuộc, cho nên sợ đầu sợ cuối mà làm nguy hại đến ván cờ. Chơi cờ chú ý là bảo

vệ chủ tướng, chỉ có tìm đường sống trong chỗ chết, mới có thể có cơ hội xoay

chuyển không thể tưởng tượng nổi...” Vừa dứt lời, Khốn Long trận trên bàn làm

khó người đời kia, cứ như vậy bị nữ tử áo trắng dễ dàng giải ra.

Hoàng Phủ Tuyệt khϊếp sợ không thôi, không khỏi nhìn nàng vài lần.

Không biết làm sao, hắn có cảm giác trên người nữ nhân này ẩn chứa mị lực kinh

người, vô cùng thu hút hắn, giống như đang chờ hắn từ từ khám phá ra bí mật

trong đó.

Hắn từ nhỏ yêu cờ thành si mê, lại hiếm người biết được, các vị phi tử mỹ nhân

trong hậu cung này mỗi lần thấy hắn, không phải là yêu cầu danh phận thì lại là

muốn từ trên người hắn kiếm chút tài lộc cho gia đình. Cho nên đừng nói là

thưởng trà đánh cờ, chỉ ở cùng các nàng nửa canh giờ, hắn cũng thấy lãng phí

thời gian.

Nhưng nữ tử trước mắt này lại khác, cùng nàng nói chuyện, hắn lại có cảm giác

thoải mái, cả người tự tại mà thích ý.

Bởi vậy hứng thú của hắn dâng cao, vừa uống Thiết Quan Âm thơm ngát, vừa cùng

nàng bàn về các loại thế cờ kỳ quái.

Đến lúc tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi tìm đến, run rẩy bẩm báo Hộ bộ Thượng thư

Lý đại nhân cầu kiến thì Hoàng Phủ Tuyệt mới giật mình kinh ngạc phát hiện ra

thời gian đã không còn sớm.

Hắn đứng dậy nhìn nữ tử áo trắng đã nói chuyện với hắn nửa ngày, thản nhiên

hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nàng cười ôn hòa, không kiêu ngạo cũng không tự ti đáp: “Nô tì là Nhan Nhược

Tranh, con gái út của thái thú Hồ Châu Nhan Thanh.”

Hoàng Phủ Tuyệt khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, rời đi cũng không quay đầu

lại.

Nhìn theo bóng lưng của hắn dần dần đi xa, Nhan Nhược Tranh liền dỡ đi vẻ mặt

giả vờ tự nhiên xuống, trở lại nét ưu thương.Trong ống tay áo rộng thùng thình,

lòng bàn tay sớm đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bốn năm rồi, Hoàng Phủ Tuyệt… Không nghĩ tới kiếp này ta và ngươi còn có thể

gặp lại…