Con đường tới Oldstones phải vòng quanh quả đồi hai lần trước khi lên đến đỉnh. Cây cối mọc rậm và đá sỏi khiến việc di chuyển trên đường rất chậm ngay cả trong thời điểm tốt nhất, và trận tuyết đêm qua đã khiến con đường trở nên lầy lội. Tuyết rơi vào mùa thu ở vùng ven sông, điều này thật khác thường, Merrett nghĩ một cách ủ rũ. Đúng là tuyết không rơi nhiều lắm, chỉ đủ để tạo một lớp mỏng trên mặt đất sau một đêm. Hầu hết tuyết đã bắt đầu chảy ngay khi mặt trời lên. Tuy nhiên, Merrett coi đó là một điềm xấu. Giữa những trận mưa, lũ lụt, hỏa hoạn, và chiến tranh, họ đã bị mất hai vụ mùa và một phần lớn của vụ thứ ba. Một mùa đông sớm có nghĩa là nạn đói sẽ đến trên khắp vùng ven sông. Rất nhiều người sẽ bị đói, và vài người trong số họ sẽ chết đói. Merrett chỉ hy vọng mình sẽ không phải là một trong số đó. Dù vậy, rất có thể điều đó sẽ xảy ra. Với vận may của ta thì có thể lắm. Đời ta chưa bao giờ gặp bất kỳ may mắn nào.
Bên dưới đống đổ nát của tòa lâu đài, những sườn đồi thấp hơn rậm rạp đến nỗi có thể làm nơi ẩn náu cho hàng trăm kẻ sống ngoài vòng pháp luật. Thậm chí chúng có thể đang dõi theo ta. Merrett liếc nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoài những cây kim tước, dương xỉ, kế, lau lách, và các bụi mâm xôi giữa những cây thông và cây canh-rừng màu xanh xám. Đây đó, cây du xương, tần bì và sồi con mọc như cỏ dại. Anh không thấy tên cướp nào, nhưng như vậy cũng chẳng nói lên điều gì. Những tên cướp giấu mình tốt hơn người lương thiện.
Merrett ghét những khu rừng, thành thật mà nói, và anh còn ghét lũ cướp nhiều hơn. “Lũ cướp đã lấy đi cuộc sống của mình”, anh nổi tiếng hay than phiền khi uống rượu. Cha Merrett nói anh uống rượu thường xuyên, và rất hay ầm ĩ. Quá đúng, anh rầu rĩ nghĩ. Ở Song Thành, người ta cần đặc biệt một chút để không bị lãng quên, nhưng giờ thì anh thấy nổi tiếng kiểu một kẻ nát rượu số một trong lâu đài không đem lại nhiều triển vọng lắm. Ta từng hy vọng sẽ trở thành một hiệp sĩ vĩ đại nhất với cây giáo trong tay. Các vị thần đã tước đoạt điều đó khỏi ta. Thỉnh thoảng ta làm một ly rượu thì đã sao? Nó giúp ta khỏi đau đầu. Hơn nữa, vợ ta thì đanh đá, cha ta thì khinh thường ta, các con ta thì vô dụng. Vậy thì ta tỉnh táo để làm gì?
Dù vậy, lúc này anh đang tỉnh táo. Tuy đã uống hai cốc bia khi dùng điểm tâm và một ly rượu đỏ khi khởi hành, nhưng ngần đó chỉ để giữ cho đầu anh khỏi ong ong. Merrett cảm nhận được cơn đau đầu đang lớn dần, và anh biết chỉ cần lơ là một chút, anh sẽ sớm cảm thấy như thể có một trận sấm sét dữ dội nổi lên giữa hai tai. Đôi khi cơn đau đầu của anh tệ tới mức kể cả khóc cũng làm anh đau đớn. Sau đó, tất cả những gì anh có thể làm là nằm trên giường trong phòng tối với một miếng vải ướt đặt trên mắt, nguyền rủa sự xui xẻo của mình và tên cướp không tên đã gây ra điều này cho anh. Chỉ nghĩ về nó thôi đã làm anh lo lắng. Lúc này anh không có cách nào để chống chịu trước cơn đau đầu. Nếu ta đem Petyr về nhà an toàn, mọi vận may của ta sẽ thay đổi. Anh có vàng, tất cả những gì anh cần làm là leo lêи đỉиɦ Oldstones, gặp những tên cướp chết tiệt trong lâu đài đổ nát, và tiến hành trao đổi. Một khoản tiền chuộc đơn giản. Ngay cả một người hậu đậu như anh cũng khó có thể làm hỏng chuyện này... trừ khi anh lên cơn đau đầu, một cơn đau tệ hại có thể khiến anh không ngồi nổi trên lưng ngựa. Anh phải có mặt tại chỗ đổ nát đó trước hoàng hôn, chứ không phải ngồi khóc trong một bụi cây bên đường. Merrett day hai ngón tay vào thái dương. Một vòng quanh đồi nữa là ta tới nơi. Khi thông điệp được gửi đến, anh tiến lên phía trước nhận trách nhiệm mang tiền chuộc, cha anh đã nheo mắt nhìn xuống và nói, “Là mày sao Merrett?” Và ông ta bắt đầu phá lên cười với điệu cười heh heh heh ghê tởm. Thực tế Merrett phải cầu xin được đi trước khi họ đưa cho anh túi vàng.
Có cái gì đó di chuyển trong các bụi rậm bên đường. Merrett ghìm chặt cương và đặt tay lên kiếm, nhưng đó chỉ là một con sóc. “Thật ngu ngốc,” anh tự nhủ. “Những tên cướp không có đuôi. Chết tiệt, Merrett, mày hãy bình tĩnh xem nào.” Tim anh đập mạnh trong l*иg ngực như thể anh là một tên lính xanh non mới tham gia chiến đấu lần đầu, như thể nơi này là rừng vương và anh sắp phải đối mặt với hội Anh Em Cổ Xưa, chứ không phải đám cướp đáng thương của Lãnh chúa Tia Chớp. Trong một khoảnh khắc, anh thèm được xuống đồi và tìm quán bia gần nhất. Túi vàng đó sẽ mua được rất nhiều bia, đủ cho anh quên tất cả về Petyr Mặt Mụn. Cứ để chúng treo cổ thằng cháu anh, nó tự chuốc lấy kết cục này. Đó là hình phạt xứng đáng cho nó vì tội lăng nhăng với mấy ả điếm đi theo quân đội...
Đầu anh bắt đầu ong ong; giờ thì dịu thôi, nhưng anh biết nó sẽ trở nên tồi tệ hơn. Merrett day sống mũi. Anh thực ra không có quyền nghĩ xấu về Petyr như thế. Ta cũng đã làm điều tương tự khi bằng tuổi nó. Trong trường hợp của cháu anh, thằng nhóc đã không may khi bị bệnh đậu mùa, nhưng dù vậy anh cũng không nên chỉ trích. Những ả điếm cũng có sức quyến rũ, đặc biệt với những kẻ có khuôn mặt như của Petyr. Thằng nhóc tội nghiệp tuy đã có vợ, nhưng cô ta mới chính là vấn đề. Cô ta không chỉ già gấp đôi thằng nhóc mà còn ngủ với Walder anh, nếu lời đồn là sự thật. Ở Song Thành luôn có rất nhiều tin đồn, và chỉ một số ít là sự thật, nhưng trong trường hợp này thì Merrett tin. Walder Đen thích chiếm những gì hắn muốn, dù là vợ của em trai. Hắn cũng chiếm vợ của Edwyn, chuyện này ai cũng biết. Mọi người nói Walda Tiên Nữ lẻn vào giường hắn hết lần này đến lần khác, và một số người thậm chí còn nói mối quan hệ của hắn với phu nhân thứ bảy của Lãnh chúa Frey cũng trên mức bình thường. Thảo nào hắn không muốn lấy vợ. Tại sao phải mua một con bò khi có cả tá bò cái xung quanh mong được cậu ta vắt sữa?
Lầm bầm chửi thề, Merrett đá gót chân vào hai bên sườn con ngựa và tiến lên đồi. Tuy rất muốn được nuốt trọn số vàng, nhưng anh biết rằng nếu không đem Petyr Mặt Mụn trở về, anh cũng sẽ không thể quay trở lại.
Lãnh chúa Walder sẽ sớm sang tuổi chín mươi hai. Tai của ông đã bắt đầu nghễnh ngãng, mắt của ông gần như không nhìn thấy gì, và bệnh gút của ông tệ tới mức mọi người phải khiêng ông đi khắp mọi nơi. Có lẽ ông ta sẽ không sống lâu được nữa, tất cả các con trai của ông đều nghĩ vậy. Và khi ông ra đi, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng không phải theo hướng tốt hơn. Cha anh là người hay than vãn và cứng đầu, một người có ý chí sắt đá và nói năng độc địa, nhưng ông là người biết quan tâm đến con cái. Tất cả các con ông, ngay cả những người khiến ông không hài lòng và thất vọng, ngay cả những người ông không thể nhớ tên. Nhưng một khi ông ra đi...
Thứ nhất, Ser Stevron sẽ là người thừa kế. Ông già đã chăm chút, chuẩn bị cho Stevron trong suốt sáu mươi năm, rót vào đầu anh ta rằng máu mủ là máu mủ. Nhưng Stevron đã chết trong cuộc chiến với Sói Trẻ ở phía tây - “chết vì chờ đợi quá lâu,” Lothar Què đã châm biếm như vậy khi con quạ đem tin về cho họ. Nhưng các con trai và cháu trai mang họ Frey của ông thì khác. Con trai của Stevron là Ser Ryman hiện tại là người thừa kế; một kẻ ngu si, cứng đầu và tham lam. Sau Ryman sẽ đến các con trai của hắn là Edwyn và Walder Đen, hai kẻ thậm chí còn tồi tệ hơn. “May mà chúng ghét nhau còn nhiều hơn chúng ghét chúng ta.”
Merrett không chắc đó có phải là may mắn hay không, và về vấn đề này bản thân Lothar có thể còn nguy hiểm hơn cả hai người bọn họ. Lãnh chúa Walder đã ra lệnh tàn sát Nhà Stark vào ngày cưới của Roslin, nhưng chính Lothar Què là người bày mưu với Roose Bolton, tất cả mọi thứ, từ những bài hát trở đi. Lothar là gã bạn rượu vui vẻ, nhưng Merrett sẽ không bao giờ dại gì quay lưng lại với anh ta. Ở Song Thành, mọi người đều sớm nhận ra rằng chỉ có anh chị em ruột mới có thể tin cậy được.
Các con trai của vị lãnh chúa già đều phải lo cho lợi ích của bản thân khi ông chết đi, và cả những cô con gái của ông cũng vậy. Vị lãnh chúa mới của Crossing chắc chắn sẽ giữ một số chú bác, cháu trai và anh em họ lại Song Thành, những người ông ngẫu nhiên quý mến hoặc tin tưởng, hay nói đúng hơn là những kẻ ông ta nghĩ sẽ hữu ích cho mình. Những người còn lại như chúng ta sẽ bị ông ta đẩy ra ngoài để tự lo cho chính mình.
Viễn cảnh đó khiến Merrett lo lắng không lời nào tả xiết. Anh sẽ bước sang tuổi bốn mươi trong vòng chưa đầy ba năm, quá già để trở thành một hiệp sĩ lang thang... Nhưng giờ đây, anh cũng đâu phải là hiệp sĩ. Anh không có đất, không có của cải. Anh chỉ có những bộ quần áo trên người, ngoài ra hầu như chẳng còn gì khác, thậm chí cả con ngựa anh đang cưỡi cũng không phải của anh. Anh không đủ thông minh để làm một học sĩ, không đủ đức độ để làm một tư tế, và cũng không đủ dã man để làm lính đánh thuê. Các vị thần không cho ta tài năng nào ngoài việc cho ta sinh ra trên đời và kìm kẹp ta ở đó. Phỏng có ích gì khi làm con trai của một gia tộc giàu có và quyền lực, nếu là người con trai thứ chín? Nếu tính cả đám cháu trai và chắt trai, cơ hội làm Đại Tư Tế của Merrett còn nhiều hơn cơ hội được thừa kế Song Thành.
Ta thật xui xẻo, anh cay đắng nghĩ. Ta chưa bao giờ nhận được sự may mắn chết tiệt nào. Anh từng là một người đàn ông to lớn, ngực và vai rộng, có điều chiều cao chỉ ở mức trung bình. Trong mười năm qua, người anh bắt đầu béo ra và nhũn nhẽo. Nhưng anh đã từng là một Merrett trẻ khỏe, mạnh mẽ như Ser Hosteen, anh cả của anh, người được coi là khỏe mạnh nhất trong số con cháu của Lãnh chúa Walder Frey. Khi còn là một cậu bé, anh khăn gói đến Crakehall để phục vụ gia đình của mẹ mình như một cận vệ. Khi vị Lãnh chúa Sumner già cho anh làm cận vệ, mọi người đều đoán anh sẽ là Ser Merrett chỉ trong vài năm, nhưng nhóm Anh Em Rừng Vương chết tiệt đã phá hỏng hết những kế hoạch đó. Trong khi gã cận vệ Jaime Lannister bạn anh đã tràn ngập trong vinh quang thì Merrett lại lây bệnh đậu mùa từ một ả điếm theo quân đội, sau đó bị bắt bởi một người phụ nữ gọi là Hươu Trắng. Lãnh chúa Sumner đã chuộc anh lại từ những tên cướp đó, nhưng trong cuộc chiến tiếp theo anh bị một cây chùy đánh trúng đầu khiến chiếc mũ vỡ tan, còn anh thì bất tỉnh suốt hai tuần sau đó. Mọi người nghĩ rằng anh đã chết, sau này họ kể lại với anh như vậy.
Merrett không chết, nhưng những ngày chinh chiến của anh đã kết thúc. Ngay cả cú đánh nhẹ nhất vào đầu cũng khiến anh đau choáng váng mặt mày và rơi nước mắt. Trong những trường hợp như thế này, tước vị hiệp sĩ là việc ngoài tầm với, Lãnh chúa Sumner ôn tồn nói với anh. Anh được trả về Song Thành để đối mặt với thái độ khinh thị độc địa của Lãnh chúa Walder.
Sau đó, vận may của Merrett còn trở nên tệ hại hơn. Cha anh cố gắng dàn xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho anh, và cho anh cưới một trong số các con gái của Lãnh chúa Darry, khi nhà Darry thời đó được vua Aerys vô cùng ưu ái. Tuy nhiên, khi anh vừa vui vẻ với cô dâu mới của mình thì Aerys mất ngôi. Không giống như Nhà Frey, Nhà Darry là những kẻ rất trung thành với Targaryen. Vì thế họ bị mất nửa số đất, phần lớn của cải, và hầu như tất cả quyền lực. Về phần người vợ của anh, cô ta đã vô cùng thất vọng về anh ngay từ đầu, và liên tục đẻ con gái trong nhiều năm, ba đứa sống, một đứa chết ngay khi sinh, và một đứa chết khi còn ẵm ngửa trước khi cô sinh được một cậu con trai. Con gái cả của anh giờ trở thành một con điếm, còn đứa thứ hai là một kẻ tham ăn. Khi Ami đã bị bắt quả tang trong chuồng ngựa với không dưới ba người đàn ông, anh buộc phải gả cô cho một hiệp sĩ lang thang. Anh đã tưởng tình hình không thể tồi tệ hơn được nữa… cho đến khi Ser Pate quyết định lấy lại thanh danh bằng cách đánh bại Ser Gregor Clegane. Ami trở về làm một góa phụ, trước sự đau buồn của Merrett và sự thích thú rành rành của đám coi ngựa ở Song Thành.
Merrett đã tưởng rằng vận may của mình cuối cùng cũng tới khi Roose Bolton chọn cưới con gái Walda của anh thay vì một trong những cô em họ thon thả và dễ thương hơn của con bé. Mối liên minh với Nhà Bolton rất quan trọng đối với Nhà Frey và con gái của anh đã giúp đảm bảo mối quan hệ này. Anh đã tưởng nó phải mang giá trị gì đó. Nhưng lão cha già sớm làm anh tỉnh ngộ. “Hắn chọn con bé vì nó béo,” Lãnh chúa Walder nói. “Ngươi nghĩ rằng Bolton bận tâm đến việc con bé là con ngươi sao? Ngươi tưởng ông ta ngồi đó và suy nghĩ rằng, “Ê, Merrett Đần, đó chính là người cha tốt mà ta cần sao? Walda của ngươi là con lợn nái trong bộ quần áo lụa, và đó là lý do tại sao hắn chọn cô ta, và ta sẽ không cảm ơn ngươi vì điều này. Chúng ta đã có thể giành được mối liên minh đó bằng một nửa giá nếu thi thoảng con lợn con của ngươi không chĩa mũi vào.”
Đi kèm với lời sỉ nhục cuối cùng là một nụ cười, khi Lothar Què gọi anh đến để thảo luận về vai diễn của anh trong đám cưới của Roslin. “Mỗi người chúng ta phải diễn phần của mình, theo vai chúng ta được giao”, người em cùng cha khác mẹ của anh nói. “Anh có một nhiệm vụ, và chỉ một nhiệm vụ duy nhất, Merrett, nhưng tôi tin rằng anh rất thích hợp với nó. Tôi muốn anh chuốc cho Umber Greatjon say tới mức khó có thể đứng được, chứ đừng nói đến chiến đấu.”
Và ngay cả việc này ta cũng thất bại. Anh đã dụ được tên khổng lồ phương bắc uống chỗ rượu đủ để gϊếŧ ba người bình thường, vậy mà sau khi Roslin động phòng, gã Greatjon vẫn cố gắng giật được thanh kiếm của tên lính đầu tiên sáp lại gần ông ta và làm gãy tay hắn. Phải cần đến tám người mới đủ sức xích ông ta lại, và nỗ lực đó khiến hai người bị thương, một người chết, và Ser Leslyn Haigh già tội nghiệp bị mất nửa cái tai. Khi ông ta không thể chiến đấu với hai bàn tay của mình nữa, Umber dùng răng.
Merrett dừng lại một chút và nhắm mắt lại. Đầu anh nhói lên như tiếng trống chết tiệt họ đánh ở đám cưới, và trong khoảnh khắc, phải cố gắng lắm anh mới có thể ngồi vững trên yên ngựa. Mình phải tiến lên, anh tự nhủ. Nếu có thể đưa Petyr Mặt Mụn trở về, chắc chắn anh sẽ được Ser Ryman ân sủng. Petyr có thể là một gã không mang lại vận may, nhưng nó không lạnh lùng như Edwyn, cũng không nóng nảy như Walder Đen. Thằng nhóc sẽ biết ơn ta và cha nó sẽ thấy ta là một kẻ trung thành, một người có giá trị.
Nhưng chỉ khi anh có mặt ở đó trước hoàng hôn và mang theo vàng. Merrett ngước nhìn lên trời. Vừa kịp lúc, anh cần một cái gì đó để vững tay hơn. Anh lấy túi rượu treo trên yên ngựa, tháo nút ra và tu một ngụm dài. Rượu đậm và ngọt, đậm đến mức màu của nó gần như đen, nhưng chao ôi vị của nó thật tuyệt.
Bức tường của Oldstones từng bao quanh ngọn đồi như chiếc vương miện đội trên đầu nhà vua. Nhưng giờ đây, những gì còn lại chỉ là lớp nền móng và vài đống đá đổ nát cao đến thắt lưng, bên trên phủ đầy địa y. Merrett cưỡi ngựa dọc theo bức tường cho đến khi anh tới nơi có một chiếc cổng chòi. Chỗ này còn hoang tàn hơn, anh phải xuống ngựa và dắt nó đi qua đám đổ nát. Ở phía tây, mặt trời đã mất dạng sau một đám mây thấp. Cây kim tước và dương xỉ bao phủ các sườn dốc, và khi đi vào bên trong các bức tường, cỏ dại mọc cao tới ngực. Merrett nới lỏng kiếm ra khỏi vỏ và nhìn quanh một cách thận trọng, nhưng không thấy tên cướp nào. Ta có thể đến nhầm ngày không nhỉ? Anh đứng lại và lấy hai ngón tay cái day thái dương, nhưng việc đó không giúp giảm áp lực nặng nề phía sau mắt anh. Chết tiệt...
Từ một nơi nào đó sâu bên trong lâu đài, tiếng nhạc phảng phất vọng ra qua những hàng cây.
Merrett thấy mình run rẩy, dù đã khoác áo choàng. Anh vớ lấy túi rượu và uống một ngụm. Ta chỉ việc leo lên ngựa, quay về Oldtown, và cuỗm số vàng đi. Trao đổi với những tên cướp chẳng bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp. Mụ Wenda hèn hạ đã đóng ấn hình một con hươu vào mông anh khi anh đang bị mụ bắt giữ. Chẳng trách mà vợ anh khinh thường anh. Ta phải vượt qua chuyện này. Một ngày nào đó Petyr Mặt Mụn có thể sẽ trở thành lãnh chúa vùng Crossing, Edwyn không có con trai và Walder Đen chỉ có con hoang. Petyr sẽ nhớ người đến cứu cậu ta. Anh uống thêm một ngụm, đóng nút chai lại, và dẫn con ngựa qua những tảng đá vỡ, cây kim tước, và đám cây mỏng manh bạt đi theo chiều gió, đi theo những âm thanh phát ra từ phía lâu đài.
Lá rụng dày trên mặt đất, giống như xác những người lính sau một cuộc tàn sát đẫm máu. Một người trong bộ quần áo màu lục bạc màu chắp vá đang ngồi bắt chéo chân trên ngôi mộ đá, tay gảy một chiếc đàn hạc. Nhạc thật nhẹ và buồn. Merrett biết bài hát đó. Cao cao trong sảnh của các vị vua quá cố, Jenny hẳn đang nhảy với những bóng ma của cô...
“Hãy ra khỏi đó”, Merrett nói. “Ngươi đang ngồi trên một vị vua đấy.”
“Tristifer già không thấy phiền hà gì với cái mông toàn xương của ta đâu. Cây búa của công lý, họ gọi ông ta như vậy. Đã lâu rồi ông ấy không được nghe bất kỳ bài hát mới nào.” Tên cướp nhảy xuống. Gọn gàng và mảnh khảnh, hắn có khuôn mặt hẹp và những đường nét xảo quyệt. Miệng hắn rộng đến nỗi nụ cười dường như tới tận mang tai. Vài sợi tóc nâu mỏng xõa ngang lông mày hắn. Hắn vuốt chúng trở lại với bàn tay rảnh rang và nói, “Ông có nhớ ta không, thưa lãnh chúa?”
“Không.” Merrett cau mày. “Tại sao ta phải nhớ chứ?”
“Ta đã hát tại đám cưới của con gái ông. Và ta nghĩ là đạt. Cậu Pate người kết hôn với con gái ông là anh em họ của ta. Tất cả chúng ta đều là anh chị em họ ở Sevenstreams. Vậy mà hắn vẫn hà tiện khi đến lúc phải trả nợ cho ta.” Hắn nhún vai. “Tại sao cha ông không bao giờ mời ta chơi nhạc ở Song Thành? Có phải nhạc của ta không đủ ồn ào so với tước vị lãnh chúa của ông ta chăng? Ông ta thích ồn ào, ta nghe nói vậy.”
“Mày có mang vàng đến không?” Một giọng chói tai hỏi phía sau anh.
Cổ họng Merrett khô lại. Lũ cướp khốn nạn luôn trốn trong các bụi cây. Ở rừng vương cũng vậy. Cứ tưởng đã bắt được năm tên, nhưng bỗng lại có hơn chục tên nữa nhảy ra từ đâu không rõ.
Khi anh quay lại, tất cả bọn chúng đã vây quanh anh; một đám những lão già xấu xí và các cậu nhóc mặt búng ra sữa, còn trẻ hơn cả Petyr Mặt Mụn, bọn chúng mặc quần áo thô rách tả tơi, da thuộc, và những mảnh giáp của người đã chết. Có một người phụ nữ đi cùng với họ, trên người bà ta là chiếc áo choàng trùm đầu rộng gấp ba lần cơ thể. Merrett quá hoang mang nên không thể đếm chúng, nhưng ít nhất phải có cả chục tên, có thể là hai mươi.
“Tao vừa hỏi mày đấy.” Một tên có bộ râu lớn với hàm răng xanh khấp khểnh và cái mũi gãy lên tiếng. Hắn cao hơn Merrett, nhưng bụng thì không to bằng. Hắn đội một cái mũ nửa đầu, trên đôi vai rộng là chiếc áo choàng vàng vá víu. “Vàng của bọn tao đâu?”
“Trong bao yên của tôi. Một trăm rồng vàng.” Merrett hắng giọng. “Các ngươi sẽ nhận được nó khi ta nhìn thấy Petyr…”
Một tên béo lùn một mắt sải bước tiến lên trước khi anh kịp nói xong, nghênh ngang đến chỗ bao yên và tìm thấy túi tiền. Merrett định tóm lấy hắn, sau đó anh nghĩ lại. Tên cướp tháo sợi dây buộc, lấy ra một đồng xu, và cắn nó. “Đúng vị đấy.” Hắn nhấc cái túi lên. “Cảm giác cũng đủ nữa.”
Chúng sẽ lấy vàng và giữ cả Petyr, Merrett nghĩ và chợt thấy hoảng hốt. “Đó là toàn bộ số tiền chuộc. Tất cả những gì các ngươi yêu cầu.” Lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi. Anh lau vào quần. “Ai trong số các ngươi là Beric Dondarrion?” Dondarrion đã là một lãnh chúa trước khi trở thành cướp, ông ta có thể vẫn là một người có danh dự.
“Để làm gì, người đó là ta,” người đàn ông một mắt nói.
“Đồ dối trá, Jack,” người đàn ông có bộ râu lớn trong chiếc áo choàng vàng nói. “Đến lượt tôi làm lãnh chúa Beric.”
“Điều đó có nghĩa rằng tôi phải là Thoros đúng không?” Tên ca sĩ cười phá lên. “Thưa ngài, thật đáng tiếc, người ta cần lãnh chúa Beric ở nơi khác. Thời gian thì có hạn, mà lại có rất nhiều trận đánh đang chờ ông ấy. Nhưng chúng ta sẽ xử lý ông theo cách của Beric, đừng sợ hãi.”
Merrett sợ hãi đến run rẩy. Đầu anh cũng như có trống đánh bên trong. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ khóc mất. “Các ông đã có vàng,” anh nói. “Hãy giao cháu trai cho tôi, và tôi sẽ đi.” Petyr thực ra chỉ là đứa cháu họ hàng xa, nhưng anh không cần nói quá chi tiết chuyện đó.
“Nó ở trong rừng thiêng,” người đàn ông mặc áo choàng vàng nói. “Chúng tao sẽ đưa mày tới chỗ nó. Notch, mày dắt con ngựa.”
Merrett đưa dây cương một cách miễn cưỡng. Anh thấy không còn sự lựa chọn nào khác. “Túi rượu của tôi”, anh nói. “Cho tôi một ngụm rượu để thấy…”
“Chúng tao không uống rượu của mày,” tên mặc áo choàng vàng nói cộc lốc. “Lối này. Đi theo tao.”
Lá lạo xạo dưới chân họ, và theo mỗi bước đi, thái dương của Merrett lại thêm đau nhức. Họ bước đi trong im lặng, gió giật xung quanh. Tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn trong mắt anh khi anh trèo trên các tảng đá rêu phong. Đó là tất cả những gì còn lại của lâu đài. Phía sau là khu rừng thiêng.
Petyr Mặt Mụn đang bị treo trên cành sồi, một cái thòng lọng thắt chặt cái cổ dài mảnh của nó. Đôi mắt nó lồi ra từ khuôn mặt xám đen, nhìn chằm chằm xuống chỗ Merrett như buộc tội. Ông đến quá muộn, dường như chúng muốn nói vậy. Nhưng không phải thế, anh không đến muộn. Anh không đến muộn! Anh đã lên đường ngay khi chúng yêu cầu. “Các ngươi đã gϊếŧ nó”, anh cất giọng khàn khàn.
“Sắc như một con dao, cái này này,” tên một mắt nói.
Một con bò rừng đang gào rống trong đầu Merrett. Đức Mẹ nhân từ, anh nghĩ. “Ta đã mang vàng đến.”
“Ông thật rộng lượng,” tên ca sĩ nói một cách tử tế. “Chúng ta sẽ đảm bảo số tiền được sử dụng vào mục đích tốt.”
Merrett rời mắt khỏi Petyr. Anh có thể thấy vị mật đắng phía sau cổ họng mình. “Các ngươi... các ngươi không có quyền.”
“Chúng tao có một sợi dây thừng,” tên mặc áo choàng vàng nói. “Thế là đủ rồi.”
Hai tên cướp chộp lấy cánh tay của Merrett và buộc chặt chúng sau lưng anh. Anh đã quá sốc nên không thể kháng cự. “Không,” đó là tất cả những gì anh có thể nói. “Tôi chỉ đến để chuộc Petyr. Các người nói rằng nếu các người có vàng trước lúc hoàng hôn, thằng bé sẽ không sao...”
“À”, tên ca sĩ nói, “ông hiểu chúng ta rồi đấy. Thật ngẫu nhiên, đó lại là một lời nói dối.”
Tên một mắt tiến về phía trước với một cuộn dây thừng dài. Hắn vòng một đầu quanh cổ Merrett, thắt chặt lại và thít một nút dưới tai anh. Đầu kia hắn ném qua cành sồi. Tên mặc áo choàng vàng bắt lấy nó.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Merrett biết hỏi như vậy nghe thật ngu ngốc, nhưng thậm chí đến lúc đó, anh vẫn không tin vào những gì đang diễn ra. “Các ngươi sẽ không dám treo cổ một người Nhà Frey.”
Tên mặc áo choàng vàng cười lớn. “Tên kia, thằng nhóc mụn nhọt kia, nó cũng nói thế.”
Hắn sẽ không làm vậy. Hắn không thể làm như vậy. “Cha tôi sẽ trả tiền cho các ông. Tôi đáng giá một khoản tiền chuộc lớn, hơn Petyr, gấp đôi cậu ta.”
Tên ca sĩ thở dài. “Lãnh chúa Walder có thể là ông già mù mang bệnh gút, nhưng ông ta không ngu tới mức mắc phải cùng một miếng mồi tới hai lần. Lần tới ông ta sẽ gửi đến một trăm tay kiếm thay vì một trăm đồng rồng vàng, ta e là vậy.”
“Đúng thế!” Merrett cố gắng nói một cách cứng rắn, nhưng giọng anh đã phản bội anh. “Ông ấy sẽ cử đến cả một ngàn tay kiếm, và gϊếŧ tất cả các ngươi.”
“Ông ta phải bắt được chúng ta trước.” Tên ca sĩ liếc nhìn Petyr tội nghiệp. “Và ông ta không thể treo cổ chúng ta hai lần, có phải không?” Hắn kéo một khúc nhạc u sầu từ cây đàn hạc của mình. “Bây giờ đừng làm hỏng mọi thứ. Tất cả những gì ông cần làm là trả lời chúng ta một câu hỏi, và ta sẽ bảo bọn họ thả ông đi.”
Merrett sẽ nói với họ bất cứ điều gì để có thể giữ được tính mạng. “Các người muốn biết điều gì? Tôi sẽ nói thật, tôi thề.”
Tên cướp tặng anh một nụ cười khích lệ. “À, thật ngẫu nhiên, bọn ta đang tìm một con chó bỏ chạy.”
“Một con chó?” Merrett hỏi. “Giống chó nào?”
“Nó tên là Sandor Clegane. Thoros nói rằng nó đang đi về phía Song Thành. Bọn ta thấy những tên chở phà đưa nó qua Trident, và thằng cha tội nghiệp nó cướp trên đường. Ngài có tình cờ thấy nó ở đám cưới không?”
“Đám Cưới Đỏ?” Sọ của Merrett như thể sắp nứt ra, nhưng anh cố gắng nhớ lại. Khi đó rất hỗn độn, nhưng chắc chắn ai đó đã đề cập đến con chó của Joffrey đánh hơi quanh Song Thành. “Hắn không ở trong lâu đài. Không có mặt tại tiệc chính... hắn có thể góp mặt trong bữa tiệc dành cho bọn con hoang, hoặc trong các doanh trại, nhưng... không, ai đó đã nói…”
“Hắn có một đứa con,” tên ca sĩ nói. “Một cô gái mảnh mai, khoảng mười tuổi hoặc có thể là một cậu bé tầm tuổi ấy.”
“Tôi không nghĩ như vậy”, Merrett nói. “Việc đó tôi không biết.”
“Không à? Vậy thì thật đáng tiếc. Nào, cho hắn lên đi.”
“Không,” Merrett ré lên thất thanh. “Không, đừng, tôi đã trả lời ông, ông nói ông sẽ thả tôi đi.”
“Hình như ta nói là ta sẽ bảo bọn họ thả ông đi.” Tên ca sĩ nhìn tên mặc áo choàng vàng. “Lem, để cho nó đi.”
“Đi chết đi,” tên cướp to xác trả lời với vẻ khó chịu.
Tên ca sĩ nhìn Merrett nhún vai bất lực và bắt đầu đàn bài Ngày họ treo cổ Robin Đen.
“Làm ơn.” Sự can đảm cuối cùng của Merrett đang chạy xuống chân. “Tôi chẳng làm gì hại các ông. Tôi mang vàng đến, như các ông nói. Tôi đã trả lời câu hỏi của các ông. Tôi còn có con.”
“Nhưng Sói Trẻ thì không bao giờ có con được nữa,” tên cướp một mắt nói.
Merrett khó có thể nghĩ được điều gì vì tiếng thình thịch trong đầu anh. “Thằng nhóc đã sỉ nhục chúng ta, cả vương quốc đang cười nhạo, chúng ta phải rửa sạch vết nhơ trên danh dự của mình.” Cha anh đã nói tất cả những điều đó và nhiều hơn thế nữa.
“Có lẽ vậy. Nhưng đám nông dân thì biết gì về danh dự của một lãnh chúa?” Tên mặc áo choàng vàng quấn đầu kia của sợi dây thừng ba vòng quanh tay của mình. “Tuy nhiên bọn tao biết về những kẻ gϊếŧ người.”
“Không phải là gϊếŧ người.” Giọng nói của anh lanh lảnh chói tai. “Đó là trả thù, chúng tôi có quyền trả thù. Đó là chiến tranh. Aegon, chúng tôi gọi nó là Leng Keng, một tên đần tội nghiệp không bao giờ làm hại bất cứ ai, nhưng phu nhân Stark vẫn cắt cổ nó. Chúng tôi đã mất hàng trăm người trong các doanh trại. Ser Garse Goodbrook, chồng của Kyra, và Ser Tytos, con trai của Jared… ai đó đã đập nát đầu anh ta bằng một cái rìu... Con sói của nhà Stark gϊếŧ chết bốn con chó săn của chúng tôi và cắn đứt cánh tay của người trông cũi chó, kể cả sau khi chúng tôi bắn đầy tên vào người nó…”
“Và mày đã gắn đầu nó lên cổ Robb Stark sau khi họ chết,” tên mặc áo choàng vàng nói.
“Cha tôi đã làm việc đó. Tất cả những gì tôi làm là uống rượu. Người ta sẽ không gϊếŧ một người vì tội uống rượu chứ.” Đột nhiên Merrett nhớ ra điều gì đó, một thứ có thể giúp cứu tính mạng anh. “Họ nói rằng lãnh chúa Beric luôn tiến hành xét xử, rằng ông ta sẽ không gϊếŧ một người trừ khi có bằng chứng chống lại anh ta. Các ông không chứng minh được điều gì chống lại tôi. Đám cưới đỏ là việc của cha tôi, Ryman và lãnh chúa Bolton. Lothar kéo đổ những túp lều và trà trộn cung thủ vào phòng biểu diễn với các nhạc công, tên Walder con hoang dẫn đầu cuộc tấn công vào trại... đó mới là những người các ông muốn, không phải là tôi, tôi chỉ uống một chút rượu... các ông không có nhân chứng.”
“Thật tình cờ, ông lại sai rồi.” Tên ca sĩ quay sang người phụ nữ đội mũ trùm đầu. “Thưa phu nhân?”
Những tên cướp rẽ sang hai bên khi bà im lặng tiến về phía trước. Khi bà bỏ mũ trùm đầu xuống, ngực Merrett dường như bị cái gì đó bóp nghẹt, và trong khoảnh khắc, anh không thể thở được. Không, không. Mình đã tận mắt thấy bà ta chết. Bà ta đã chết một ngày đêm trước khi họ lột hết quần áo và ném xác bà ta xuống sông. Raymund rạch cổ họng bà ta tới tận mang tai. Bà ta đã chết.
Chiếc áo choàng và cổ áo của bà che đi vết cắt do thanh kiếm của anh trai hắn gây ra, nhưng khuôn mặt của bà thậm chí trông còn kinh khủng hơn những gì anh nhớ. Da thịt bà đã mềm nhũn trong nước và chuyển sang màu sữa đông. Nửa mái tóc của bà đã rụng mất, phần còn lại đã chuyển thành màu trắng và dễ rụng như tóc của một bà già. Bên dưới lớp da đầu bị tàn phá của bà, trên khuôn mặt là những vết cắt và vệt máu đen nơi bà tự cào bằng móng tay. Nhưng đôi mắt của bà là thứ khủng khϊếp nhất. Đôi mắt của bà nhìn xoáy vào anh ta, và chúng đầy thù hận.
“Bà ấy không nói được,” người đàn ông to lớn mặc áo choàng vàng nói. “Những tên khốn các ngươi đã cắt cổ họng bà ấy quá sâu. Nhưng bà ấy nhớ.” Ông ta quay sang người phụ nữ và nói, “Người nói gì, thưa phu nhân. Hắn có phần trong đó?”
Mắt phu nhân Catelyn không rời khỏi anh ta. Bà gật đầu.
Merrett Frey mở miệng định bào chữa, nhưng cái thòng lọng đã chặn lời anh ta. Chân anh rời khỏi mặt đất, dây thừng cắt sâu vào chỗ thịt mềm bên dưới cằm. Bị treo lên không trung, anh giãy, đá và quằn quại, lên cao, lên cao và cao nữa.