Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Hôn

Chương 22: Samwell

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đức vua đang nổi giận. Sam đã từng chứng kiến điều đó một lần.

Khi các anh em áo đen lần lượt từng người vào quỳ trước mặt ông, Stannis gạt bữa ăn sáng với bánh mì, thịt bò muối và trứng luộc sang một bên rồi nhìn họ lạnh lùng. Bên cạnh ông, nữ tu đỏ Melisandre trông hào hứng như thể cô ta thấy cảnh đó thú vị lắm.

Mình không có chỗ ở đây, Sam lo lắng nghĩ khi đôi mắt đỏ của cô ta nhìn cậu. Phải có ai đó giúp Maester Aemon leo lên những bậc thang. Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là người phụ việc của học sĩ thôi. Những người khác mới là các đối thủ tranh nhau quyền chỉ huy của Gấu Già, tất cả trừ Bowen Marsh, người vừa rút khỏi cuộc đua nhưng vẫn cai quản thành trì, và cả Lãnh chúa Steward, giữ chức vụ quản lý. Sam không hiểu tại sao Melisandre lại có vẻ hứng thú với cậu.

Vua Stannis để các anh em áo đen quỳ lâu một cách bất thường. “Đứng dậy đi,” cuối cùng ông nói. Sam đưa vai cho Maester Aemon vịn để đứng lên.

Tiếng Lãnh chúa Janos Slynt hắng giọng phá vỡ bầu không khí im lặng đầy căng thẳng. “Thưa bệ hạ, hãy để thần bày tỏ sự vui mừng của chúng thần khi được triệu tập tới đây. Khi thần nhìn thấy những lá cờ của ngài từ Tường Thành, thần biết vương quốc đã được cứu. ‘Một người không bao giờ quên nhiệm vụ của mình,’ Thần đã nói với Ser Alliser như vậy. ‘Một người đàn ông mạnh mẽ, và một vị vua thực sự.’ Thần có thể chúc mừng chiến thắng của ngài trước lũ man di đó được không? Các ca sĩ sẽ hát về chiến công này, thần biết…”

Stannis ngắt lời. “Các ca sĩ cứ làm những gì họ thích. Nhưng ngươi hãy thôi trò xu nịnh đó đi, Janos, nó không đem lại lợi lộc gì cho ngươi đâu.” Ông đứng lên và cau mày nhìn mọi người. “Phu nhân Melisandre nói với ta rằng các ngươi vẫn chưa chọn được tướng chỉ huy. Ta rất không hài lòng. Chuyện điên rồ này còn kéo dài bao lâu nữa?”

“Thưa bệ hạ,” Bowen Marsh giải thích, “chưa có ai đạt được hai phần ba số phiếu bầu. Mới chỉ có mười ngày thôi.”

“Một ngày là quá đủ. Ta phải xử lý đám tù binh, cai trị một vương quốc và điều khiển một cuộc chiến. Những quyết định đều liên quan đến Tường Thành và Đội Tuần Đêm cần phải được đưa ra nhanh chóng. Đúng ra thì tướng chỉ huy của các ngươi có quyền lên tiếng trong những quyết định này.”

“Đúng vậy”, Janos Slynt nói. “Nhưng các anh em ở đây chỉ là những người lính bình thường. Những người lính, đúng vậy! Và bệ hạ cũng biết binh sĩ chỉ thích nhận lệnh mà thôi. Thần cảm thấy những chỉ dẫn quý báu của ngài sẽ giúp ích cho họ rất nhiều. Vì lợi ích của vương quốc. Bệ hạ hãy giúp họ lựa chọn một cách khôn ngoan.”

Lời đề nghị đó xúc phạm vài người khác. “Ông muốn đức vua phải chùi đít luôn cho chúng ta à?” Cotter Pyke giận dữ nói. “Việc lựa chọn tướng chỉ huy do các anh em trong Đội Tuần Đêm quyết định, và chỉ họ mà thôi”, Ser Denys Mallister nhấn mạnh. “Nếu họ lựa chọn khôn ngoan, họ sẽ không chọn tôi,” Edd U Sầu rêи ɾỉ. Vẫn bình tĩnh như mọi khi, Maester Aemon nói, “Thưa bệ hạ, Đội Tuần Đêm luôn tự chọn người đứng đầu của mình kể từ khi Brandon Kiến Thiết dựng lên bức Tường Thành. Tính đến Jeor Mormont, chúng tôi đã có chín trăm chín mươi bảy vị tướng chỉ huy kế tiếp nhau, mỗi người đó đều được lựa chọn bởi chính các anh em mà họ sẽ lãnh đạo. Đó là một truyền thống từ hàng ngàn năm nay rồi.”

Stannis nghiến răng. “Không phải ta muốn xáo trộn quyền lợi và truyền thống của các ngươi. Nói đến chỉ thị của hoàng gia, Janos, nếu ngươi muốn ta bảo các anh em của ngươi chọn ngươi, thì cứ mạnh dạng nói ra.”

Điều đó khiến Lãnh chúa Janos ngạc nhiên. Ông mỉm cười hoang mang và bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng Bowen Marsh bên cạnh ông nói, “Còn ai chỉ huy đội quân áo đen tốt hơn một người đã từng chỉ huy đội quân áo vàng, thưa bệ hạ?”

“Bất kỳ ai trong số chúng ta, ta nghĩ vậy. Kể cả đầu bếp.” Ánh mắt nhà vua nhìn Slynt lạnh nhạt. “Janos không phải là tên lính áo vàng đầu tiên nhận hối lộ, ta thừa nhận, nhưng có lẽ ông ta là vị chỉ huy đầu tiên làm dày ví của mình bằng cách bán địa vị và chức tước. Cuối cùng, chắc hẳn một nửa số quan chức trong thành phố phải trả cho ông ta một phần lương của họ. Có phải vậy không, Janos?”

Cổ Slynt đỏ lên. “Dối trá, tất cả là dối trá! Một người mạnh mẽ thường có nhiều kẻ thù, bệ hạ biết rồi đấy, họ thì thầm những lời nói dối sau lưng ngài. Không có lời nào được chứng minh, không người nào đứng lên...”

“Có hai người đang định đứng lên thì lại đột ngột chết trên đường.” Stannis nheo mắt. “Đừng đùa với ta. Ta đã nhìn thấy bằng chứng Jon Arryn đưa ra trước hội đồng. Nếu ta là vua, ngươi sẽ không chỉ mất chức thôi đâu, ta hứa điều đó, nhưng Robert đã lờ đi những sai sót của ngươi. ‘Tất cả bọn chúng đều ăn cắp.’ Ta nhớ ông ấy nói như vậy. ‘Một tên trộm chúng ta biết vẫn tốt hơn một kẻ chúng ta chẳng biết gì, tên tiếp theo có thể còn tồi tệ hơn.’ Ta dám chắc đó là lời của Lãnh chúa Petyr phát ra từ miệng anh trai ta. Ngón Út đánh hơi vàng rất thính, và ta chắc chắn hắn đã sắp xếp mọi chuyện như vậy để nhà vua cũng được lợi từ việc hối lộ của ngươi nhiều chẳng kém gì ngươi.”

Hàm của Lãnh chúa Slynt run run, nhưng trước khi ông ta có thể phun ra một lời phản kháng tiếp theo, Maester Aemon nói, “Thưa bệ hạ, theo luật, những tội lỗi trong quá khứ của một người được xóa bỏ khi anh ta tuyên thệ và trở thành thành viên của Đội Tuần Đêm.”

“Ta biết điều đó. Nếu chẳng may Lãnh chúa Janos đây là lựa chọn tốt nhất của Đội Tuần Đêm, ta sẽ nghiến răng và cố nuốt trôi điều đó. Ta không quan tâm các ngươi chọn ai, miễn là các ngươi lựa chọn dứt khoát. Chúng ta có một cuộc chiến phía trước.”

“Thưa bệ hạ,” Ser Denys Mallister nói, giọng lịch sự và thận trọng. “Nếu ngài đang nói về dân du mục thì...”

“Ta không nói về điều đó. Ngươi biết vậy mà, hiệp sĩ.”

“Và bệ hạ phải biết rằng chúng thần rất cảm ơn sự trợ giúp của bệ hạ trong cuộc chiến chống lại Mance Rayder, nhưng chúng thần không thể giúp bệ hạ trong cuộc chiến giành ngai báu. Đội Tuần Đêm không tham gia các cuộc chiến tranh giữa Bảy Phụ Quốc. Đã tám nghìn năm nay…”

“Ta biết lịch sử của các ngươi, Ser Denys,” nhà vua trả lời cộc lốc. “Ta đảm bảo sẽ không yêu cầu các ngươi phải cầm kiếm chống lại bất kỳ kẻ phiến loạn và tiếm quyền nào chống lại ta. Ta hy vọng các ngươi sẽ tiếp tục bảo vệ Tường Thành như truyền thống từ trước đến nay.”

“Chúng thần sẽ bảo vệ Tường Thành tới người cuối cùng,” Cotter Pyke nói.

“Có thể là tôi,” Edd U Sầu nói bằng một giọng cam chịu.

Stannis khoanh tay. “Ta cũng sẽ yêu cầu một vài thứ khác từ các ngươi. Những thứ các ngươi không cần phải cho ngay. Ta muốn lâu đài của các ngươi. Và vùng Quà Tặng.”

Những lời nói thẳng thừng đó khiến các anh em áo đen xôn xao, giống như một lọ chất cháy ném vào một lò than. Marsh, Mallister, và Pyke, tất cả đều lên tiếng ngay tức khắc. Vua Stannis để cho họ tự do phát biểu. Khi họ nói xong, ông nói, “Ta có gấp ba số binh lính của các ngươi. Ta có thể chiếm các vùng đất đó nếu muốn, nhưng ta thích làm việc này một cách hợp pháp, với sự ưng thuận của các ngươi.”

“Quà Tặng đã được trao vĩnh viễn cho Đội Tuần Đêm, thưa bệ hạ,” Bowen Marsh khẳng định.

“Điều đó có nghĩa là không thể bị tịch thu, tước đoạt, hay chiếm hữu một cách hợp pháp từ tay các ngươi. Nhưng những gì được trao một lần thì cũng có thể trao đi lần nữa.”

“Ngài sẽ làm gì với Quà Tặng?” Cotter Pyke hỏi.

“Sử dụng nó tốt hơn các ngươi. Còn với các lâu đài, Trạm Đông, Hắc Thành, và Tháp Đêm sẽ vẫn thuộc về các ngươi. Hãy bố trí quân ở những nơi đó như các ngươi vẫn làm, nhưng ta sẽ cần những lâu đài khác cho quân đội của ta, nếu chúng ta muốn giữ Tường Thành.”

“Ngài sẽ không có người đâu,” Bowen Marsh phản đối.

“Một số lâu đài bị bỏ hoang giờ chỉ còn là đống đổ nát”, Othell Yarwyck nói.

“Những đống đổ nát có thể được xây dựng lại.”

“Xây dựng lại?” Yarwyck nói. “Nhưng ai sẽ làm việc đó?”

“Đó là điều ta quan tâm. Ta muốn các ngươi cho ta một danh sách, nêu rõ chi tiết tình trạng hiện tại của tất cả các lâu đài và những việc cần làm để khôi phục lại chúng. Ta muốn đóng quân trong tất cả các lâu đài trong năm nay, và đốt lửa đêm trước mỗi cánh cổng.”

“Lửa đêm?” Bowen Marsh nhìn Melisandre một cách hoài nghi. “Chúng ta sẽ đốt lửa đêm bây giờ sao?”

“Đúng vậy”. Người phụ nữ trong bộ trang phục lụa đỏ tươi đứng dậy, mái tóc dài đỏ của cô ta xõa xuống vai. “Chỉ có những thanh kiếm thôi thì không thể đẩy lùi bóng tối. Chỉ có ánh sáng của R’hllor mới có thể làm được điều đó. Đừng nhầm lẫn, hỡi các hiệp sĩ giỏi giang và những người anh em dũng cảm, cuộc chiến chúng ta sắp phải đối mặt không có chỗ cho những tranh cãi nhỏ nhặt về đất đai, danh vọng. Cuộc chiến đó là vì sự sống, và nếu chúng ta thất bại, thế giới sẽ bị hủy diệt cùng chúng ta”.

Đám chỉ huy không biết phải phản ứng thế nào, Sam nhận ra điều đó. Bowen Marsh và Othell Yarwyck nhìn nhau ngờ vực, Janos Slynt giận dữ, và Hobb Ba Ngón có vẻ chuẩn bị quay về thái cà rốt. Nhưng tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy Maester Aemon lẩm bẩm, “Cuộc chiến quý cô nói đến là cuộc chiến buổi bình minh. Nhưng vị hoàng tử được hứa hẹn ở đâu thưa quý cô?”

“Ngài ấy đứng ngay trước mặt ông”, Melisandre nói, “dù mắt ông không nhìn ra được. Stannis Baratheon là Azor Ahai trở lại, là chiến binh lửa. Ở ngài ấy tất cả những lời tiên tri đều linh nghiệm. Sao chổi đỏ rực rỡ trên bầu trời chính là điềm báo cho sự trở lại của ngài, và ngài mang trên mình Sứ Giả Ánh Sáng, thanh kiếm đỏ của các vị anh hùng.”

Lời nói của cô ta có vẻ khiến đức vua không thoải mái, Sam nhận định. Stannis nghiến chặt răng và nói, “Các ngươi cầu viện và ta đã đến. Bây giờ các ngươi phải sống cùng ta, hoặc chết cùng ta. Tốt nhất là hãy quen với việc đó đi.” Điệu bộ của ông cộc cằn, thô lỗ. “Vậy thôi. Maester hãy ở một lát. Cả ngươi nữa, Tarly. Những người còn lại có thể đi.”

Mình ư? Sam nghĩ và giật mình khi các anh em của cậu cúi chào và lui đi. Ông ta muốn gì ở mình?

“Cậu là người đã gϊếŧ chết con vật trong tuyết,” Vua Stannis nói, khi chỉ còn bốn người họ.

“Sam Sát Nhân”. Melisandre mỉm cười.

Sam cảm thấy mặt mình ửng đỏ. “Không, thưa quý cô. Bệ hạ, ý thần là, đúng, thần đã gϊếŧ hắn. Thần là Samwell Tarly, đúng vậy.”

“Cha của cậu là một chiến binh tài năng,” vua Stannis nói. “Ông ấy từng đánh bại anh trai ta một lần tại Ashford. Mace Tyrell đã rất vui sướиɠ khi nhận về chiến thắng danh giá đó, nhưng chính Lãnh chúa Randyll mới là người quyết định mọi thứ trước cả khi Tyrell ra chiến trường. Ông ấy gϊếŧ Lãnh chúa Cafferen với thanh gươm Valyria vĩ đại của mình và gửi đầu hắn lại cho Aerys.” Vị vua lấy tay xoa cằm. “Ta không nghĩ ông ấy lại có loại con trai như cậu.”

“Thần... đúng là thần không phải loại con trai ông ấy muốn, thưa bệ hạ.”

Stannis trầm ngâm. “Nếu không gia nhập hội áo choàng đen, cậu sẽ là một con tin hữu ích.”

“Nhưng cậu ta đã gia nhập đội áo choàng đen rồi, thưa bệ hạ,” Maester Aemon nói.

“Tất nhiên ta biết điều đó”, nhà vua nói. “Ta biết nhiều hơn ngươi đấy, Aemon Targaryen.”

Người đàn ông già cúi đầu. “Thần chỉ là Aemon thôi, thưa bệ hạ. Chúng thần đều bỏ đi họ của mình khi rèn sợi xích học sĩ.”

Nhà vua gật đầu cụt lủn như để nói rằng ông biết và cũng không quan tâm. “Ta nghe nói cậu đã gϊếŧ sinh vật đó bằng một con dao đá,” ông nói với Sam.

“V-vâng, thưa bệ hạ. Jon Snow đưa nó cho thần.”

“Đá vỏ chai”. Điệu cười của người phụ nữ áo đỏ nghe như tiếng nhạc. “Đó là lửa đóng băng, trong ngôn ngữ Valyria cổ. Thảo nào nó là lời nguyền đối với những đứa trẻ Ngoại Nhân lạnh lẽo.”

“Ở Dragonstone thủ phủ của ta, loại đá này có rất nhiều trong các đường hầm cũ bên dưới núi,” nhà vua nói với Sam. “Từng khúc, từng tảng một. Phần lớn chúng có màu đen, ta nhớ là vậy, nhưng một số có màu xanh lá cây, đỏ, thậm chí là tím. Ta đã lệnh cho quản thành của ta là Ser Rolland bắt đầu khai thác nó. Ta e mình sẽ không giữ được Dragonstone bao lâu nữa, nhưng có lẽ Thần Ánh Sáng sẽ ban cho chúng ta đủ lửa băng để chống lại những sinh vật này, trước khi lâu đài thất thủ.”

Sam hắng giọng. “T-thưa ngài. Con dao... đá vỏ chai vỡ vụn khi thần cố gắng đâm một cái xác sống.”

Melisandre mỉm cười. “Thuật gọi hồn tạo ra những xác sống này, nhưng chúng vẫn chỉ là những cái xác mà thôi. Thép và lửa sẽ xử được chúng. Nhưng những kẻ mà các cậu gọi là Ngoại Nhân thì nguy hiểm hơn thế.”

“Những con quỷ làm bằng tuyết, băng và giá lạnh,” Stannis Baratheon nói. “Kẻ thù cổ xưa. Kẻ thù đáng gờm duy nhất.” Ông chăm chú nhìn Sam lần nữa. “Ta nghe nói cậu và một cô gái du mục đã đi qua bên dưới Tường Thành, qua cánh cổng ma thuật nào đó.”

“Cổng Đ-đen,” Sam lắp bắp. “Dưới Nightfort”.

“Nightfort là lâu đài lớn nhất và lâu đời nhất trong những lâu đài ở Tường Thành”, nhà vua nói. “Đó là nơi mà ta định dùng làm nơi ở trong cuộc chiến này. Cậu hãy chỉ cho ta cánh cổng.”

“Thần,” Sam nói, “thần s-sẵn sàng, nếu...” Nếu nó vẫn còn đó. Nếu nó chịu mở ra cho một người không mặc áo choàng đen. Nếu...

“Cậu sẽ chỉ cho ta sau,” Stannis ngắt lời. “Ta sẽ cho cậu biết thời điểm thích hợp.”

Maester Aemon mỉm cười. “Thưa bệ hạ”, ông nói, “trước khi chúng thần rời đi, liệu ngài có thể cho chúng thần vinh hạnh được nhìn thấy thanh kiếm kỳ diệu mà tất cả chúng ta đã nghe nói rất nhiều về nó được không?”

“Ngươi muốn nhìn thấy Sứ Giả Ánh Sáng sao? Ông già mù?”

“Sam sẽ là đôi mắt của thần.”

Nhà vua cau mày. “Tất cả mọi người đều đã được nhìn thấy nó, sao một người mù lại không được?” Đai đeo kiếm và bao đựng kiếm của nhà vua được treo gần lò sưởi. Ông lấy cái đai xuống rút thanh trường kiếm ra. Thép cọ vào gỗ và da, ánh sáng của nó tràn ngập căn phòng, lấp lánh, lung linh, uyển chuyển như một vũ điệu của ánh sáng và màu sắc: vàng, cam và đỏ, những màu sắc rực rỡ của lửa.

“Nói cho ta biết đi Samwell”. Maester Aemon chạm vào cánh tay cậu.

“Nó phát sáng”, Sam nói nhỏ. “Giống như nó đang cháy, nhưng không có lửa. Thanh kiếm phát ra ánh sáng màu vàng, đỏ và cam, tất cả đều sáng lấp lánh, như ánh nắng mặt trời trên mặt nước, nhưng đẹp hơn. Cháu ước gì ngài có thể nhìn thấy, Maester.”

“Giờ ta nhìn thấy nó rồi, Sam. Một thanh kiếm đầy ánh mặt trời. Thật đáng để chiêm ngưỡng.” Người đàn ông già cúi đầu. “Bệ hạ, quý cô. Hai người thật tử tế.”

Khi vua Stannis tra kiếm vào vỏ, căn phòng bỗng tối tăm trở lại, mặc dù ánh nắng mặt trời vẫn chiếu qua cửa sổ. “Tốt lắm, các người đã nhìn thấy nó. Giờ các người có thể quay trở về làm nhiệm vụ của mình. Hãy nhớ những gì ta nói. Các anh em áo đen sẽ phải chọn ra tướng chỉ huy trong tối nay, hoặc ta sẽ chọn cho họ.”

Maester Aemon suy nghĩ miên man như mất hồn khi Sam giúp ông xuống cầu thang hẹp. Nhưng khi họ băng qua sân, ông nói, “Ta không cảm thấy sức nóng. Cậu có thấy không Sam?”

“Sức nóng? Từ thanh kiếm ư?” Cậu nghĩ lại. “Không khí xung quanh nó sáng lên lung linh, giống như ở trên một lò than nóng.”

“Tuy nhiên, cậu không cảm thấy nóng, đúng không? Và vỏ kiếm làm bằng gỗ và da, đúng không? Ta nghe thấy âm thanh khi bệ hạ rút kiếm ra. Da có bị cháy xém không Sam? Gỗ có vẻ gì như bị cháy hoặc sạm đen không?”

“Không,” Sam thừa nhận. “Cháu không thấy.”

Maester Aemon gật đầu. Trở lại phòng riêng của mình, ông bảo Sam nhóm lửa và giúp ông đặt chiếc ghế của mình bên cạnh lò sưởi. “Thật khổ khi đã quá già thế này,” ông thở dài khi ngồi vào miếng đệm. “Và còn khổ hơn khi bị mù. Ta nhớ ánh mặt trời. Và những cuốn sách. Ta nhớ sách nhất.” Aemon vẫy một tay. “Ta sẽ không cần cậu cho đến khi cuộc lựa chọn diễn ra.”

“Cuộc lựa chọn... Maester, ngài không thể làm gì ư? Điều đức vua nói về Lãnh chúa Janos...?”

“Ta nhớ,” Maester Aemon nói, “nhưng Sam này, ta là một học sĩ, với sợi xích và những lời thề nguyện. Nhiệm vụ của ta là cố vấn cho tướng chỉ huy, bất kể người đó là ai. Ta không thể ưu ái người này hơn người khác.”

“Cháu không phải là một học sĩ,” Sam nói. “Cháu có thể làm gì đó không?”

Aemon hướng đôi mắt mù trắng đυ.c của mình về phía khuôn mặt của Sam, và mỉm cười. “Sao cơ, ta không biết nữa, Samwell. Cậu có thể ư?”

Đúng vậy, Sam nghĩ. Mình phải làm gì đó. Cậu phải làm điều đó ngay lập tức. Nếu do dự, chắc chắn cậu sẽ mất hết can đảm. Mình là một người trong Đội Tuần Đêm, cậu tự nhắc nhở mình khi băng nhanh qua sân. Đúng thế. Mình có thể làm điều này. Có lúc cậu từng run rẩy và kêu lên the thé nếu Lãnh chúa Mormont nhìn cậu nhiều quá, nhưng đó là Sam của ngày xưa, trước khi tới Nắm Đấm của Tiền Nhân và lều của Craster, trước khi gặp những tên xác sống, bọn Tay Đen, và lũ Ngoại Nhân trên lưng con ngựa chết. Giờ cậu dũng cảm hơn. Gilly làm mình dũng cảm hơn, cậu đã nói với Jon như vậy. Đó là sự thật. Đó phải là sự thật.

Cotter Pyke là kẻ đáng sợ hơn trong hai người chỉ huy, vì vậy Sam tìm đến ông ta trước trong khi lòng can đảm của cậu vẫn còn hôi hổi. Cậu thấy ông trong Sảnh Khiên cũ, đang chơi trò đổ xúc xắc với ba người đến từ Trạm Đông và một tên đội trưởng tóc đỏ đến từ Dragonstone với Stannis.

Khi Sam xin gặp để nói chuyện với ông ta, Pyke quát tháo ra lệnh cho những người khác lui, họ bèn cầm xúc xắc cùng tiền xu và rời đi.

Không ai nói Cotter Pyke đẹp, mặc dù bên dưới chiếc áo giáp vảy đóng đinh tán và chiếc quần ống túm bằng vải thô của ông là một cơ thể rắn chắc, dẻo dai và mạnh mẽ. Hai mắt ông nhỏ và sát nhau, chiếc mũi gãy, mái tóc ngôi giữa nhọn như đầu ngọn giáo. Bệnh đậu mùa đã tàn phá khuôn mặt của ông thậm tệ, và bộ râu ông nuôi để che những vết sẹo thì mỏng dính và lởm chởm.

“Sam Sát Nhân!” Ông nói, như một cách chào hỏi. “Cậu có chắc mình đâm một tên Ngoại Nhân chứ không phải hiệp sĩ người tuyết của một đứa trẻ nào đó chứ?”

Một khởi đầu không mấy tốt đẹp. “Chính đá vỏ chai đã gϊếŧ nó, thưa ngài,” Sam giải thích yếu ớt.

“Phải, chắc chắn rồi. Thôi bỏ đi, Sát Nhân. Ngài học sĩ cử cậu đến gặp ta à?”

“Ngài học sĩ?” Sam nuốt nước bọt. “Tôi... tôi tự đến đây, thưa ngài.” Đó không thực sự là một lời nói dối, nhưng nếu Pyke tin, có thể ông ta sẽ thiện chí muốn nghe hơn. Sam hít một hơi thật sâu và sẵn sàng cho những lời khẩn cầu.

Pyke ngắt lời Sam trước khi cậu ta nói được hai mươi từ. “Cậu muốn ta quỳ gối và hôn vạt áo của Mallister, có phải không? Ta đã biết từ đầu rồi. Các lãnh chúa của cậu tụm lại với nhau như những con cừu. À, bảo Aemon rằng ông ta đang lãng phí hơi sức của cậu và thời gian của ta đấy. Nếu có ai rút lui, kẻ đó phải là Mallister. Ông ta đã quá già cho chức vụ này, có lẽ cậu nên đi nói với ông ta điều đó. Nếu chọn ông ta, năm sau chúng ta sẽ lại phải quay về đây để chọn một người khác.”

“Ông ấy già thật,” Sam đồng ý, “nhưng ông rất k-kinh nghiệm.”

“Kinh nghiệm ngồi trong tháp của ông ta và phán nhặng xị trên đống bản đồ, có lẽ vậy. Ông ta định làm gì, viết thư cho bọn xác sống à? Ông ta là một hiệp sĩ tài năng và tử tế, nhưng ông ta không biết đánh nhau. Ta không quan tâm việc ông ta đánh ngã được ai trong cuộc đấu thương ngựa ngu ngốc nào đó năm mươi năm trước. Chính Cụt Tay chỉ huy mọi trận chiến cho ông ta, một ông già mù cũng thấy điều đó. Với vị vua chết tiệt kia trên đầu, chúng ta cần một người chiến binh hơn bao giờ hết. Hôm nay là những đống đổ nát và cánh đồng trống không, nhưng ai biết ngày mai bệ hạ sẽ muốn gì? Cậu nghĩ rằng Mallister dám đứng lên chống lại Stannis Baratheon và con quỷ đỏ đó sao?” Ông ta phá lên cười, “Ta không nghĩ vậy đâu.”

“Vậy ngài sẽ không ủng hộ ông ấy?” Sam bần thần nói.

“Cậu là Sam Sát Nhân hay Sam Điếc Lác vậy? Không, ta sẽ không ủng hộ ông ta?” Pyke chỉ một ngón tay vào mặt cậu. “Hiểu rồi chứ, nhóc. Ta không muốn làm công việc chết tiệt này, không bao giờ muốn. Ta chiến đấu tốt nhất trên boong thuyền, chứ không phải trên lưng ngựa, và Hắc Thành quá xa biển. Nhưng ta thà bị gϊếŧ bởi một thanh kiếm nóng đỏ còn hơn phải giao Đội Tuần Đêm cho con đại bàng đỏm dáng đó của Tháp Đêm. Cậu có thể trở về và nói với ông già đó như vậy, nếu ông ta hỏi.” Ông đứng dậy. “Giờ thì đi cho khuất mắt ta.”

Sam lấy tất cả sự can đảm còn lại trong người nói, “Đ-điều gì sẽ xảy ra nếu có một người khác? Ông có thể ủng hộ người đó không?”

“Ai cơ? Bowen Marsh? Công việc của gã quản lý bếp đó là đếm thìa. Othell chỉ là kẻ theo sau, làm những gì hắn được bảo và làm khá tốt, ngoài ra không còn gì. Slynt... à, người của hắn thích hắn, ta đảm bảo với cậu, và cũng đáng để hắn dán vào cái mỏ hoàng gia và xem liệu Stannis có bị bịt miệng, nhưng không đâu. Tên đó mang quá nhiều nét của Vương Đô. Con cóc mọc cánh mà tưởng mình là một con rồng.” Pyke cười lớn. “Còn ai nữa nhỉ, Hobb ư? Chúng ta có thể chọn cậu ta, nhưng khi đó ai sẽ luộc thịt cừu cho cậu đây, Sát Nhân? Cậu có vẻ rất thích món thịt cừu của cậu ta đấy chứ.”

Chẳng còn gì để nói thêm. Thất bại, Sam chỉ còn biết lắp bắp cảm ơn và rời đi. Mình sẽ làm tốt hơn với Ser Denys, cậu cố gắng tự nhủ khi đi dọc lâu đài. Ser Denys là một hiệp sĩ, xuất thân cao quý và nói năng lịch thiệp. Ông đã đối xử lịch sự nhất với Sam khi gặp cậu và Gilly trên đường. Ser Denys sẽ nghe mình, ông ấy phải nghe.

Vị chỉ huy của Tháp Đêm được sinh ra dưới tháp Bình Boong của Seagard, và là một người nhà Mallister điển hình. Gấp cổ áo lông chồn và xắn ống tay của chiếc áo nhung đen lên. Một con đại bàng bằng bạc đang quắp chặt móng vuốt của nó lên các nếp gấp của chiếc áo choàng. Bộ râu ông trắng như tuyết, tóc đã rụng gần hết, và khuôn mặt đã nhăn nheo, đúng là ông đã quá già. Thế nhưng răng vẫn còn và vẫn uyển chuyển trong các động tác. Năm tháng trôi qua không thể làm mờ đi đôi mắt màu xanh xám cũng như vẻ lịch thiệp của ông.

“Lãnh chúa Tarly của ta,” ông nói, khi người quản gia đưa Sam đến gặp ông trong căn phòng Giáo, chỗ ở của binh lính đến từ Tháp Đêm. “Ta rất vui khi thấy cậu đã phục hồi từ thử thách. Ta mời cậu một chén rượu được không? Ta nhớ mẹ cậu là người Nhà Florent. Một ngày nào đó ta sẽ kể cho cậu nghe về lần ta đánh ngã hai người ông của cậu trong cùng một trận đấu thương. Nhưng không phải hôm nay, ta biết chúng ta có mối quan tâm cấp bách hơn. Chắc chắn Maester Aemon bảo cậu đến rồi. Ông ấy có tư vấn cho ta điều gì không?”

Sam nhấp một ngụm rượu và cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Một học sĩ với sợi xích đeo trên cổ và lời tuyên thệ… sẽ không được phép tác động lên cuộc bầu chọn tướng chỉ huy…”

Người hiệp sĩ già mỉm cười. “Đó là lý do tại sao ông ấy không tự mình đến gặp ta. Phải, ta rất hiểu, Samwell. Aemon và ta đều là những lão già, và nhanh nhạy trong các vấn đề như thế này. Hãy nói những gì cậu muốn nói.”

Rượu thật ngọt, và Ser Denys lắng nghe lời thỉnh cầu của Sam với thái độ lịch sự trang nghiêm, không giống như Cotter Pyke. Nhưng khi cậu nói xong, vị hiệp sĩ già lắc đầu. “Ta đồng ý rằng đó sẽ là một ngày đen tối trong lịch sử của chúng ta, nếu một vị vua đứng ra chỉ định Tướng chỉ huy. Đặc biệt là vị vua này. Ông ta sẽ không giữ được vương miện của mình lâu đâu. Nhưng thực sự thì, Samwell, Pyke mới là người nên rút lui. Ta có hậu thuẫn tốt hơn hắn, và ta cũng thích hợp với vị trí đó hơn hắn.”

“Ngài thích hợp hơn,” Sam đồng ý, “nhưng Cotter Pyke cũng không hề kém. Người ta nói ông ta là chiến binh rất cừ trong các trận chiến.” Cậu không có ý xúc phạm Ser Denys bằng cách ca ngợi đối thủ của ông, nhưng đâu còn cách nào khác để thuyết phục ông ta rút lui?

“Nhiều anh em của chúng ta cũng là những chiến binh cừ khôi. Nhưng như vậy không đủ. Một số vấn đề không thể giải quyết được bằng rìu. Maester Aemon sẽ hiểu điều đó, mặc dù Cotter Pyke thì không. Tướng chỉ huy Đội Tuần Đêm phải là một lãnh chúa, đó là điều kiện tiên quyết và quan trọng nhất. Ông ta phải biết đối đãi với những lãnh chúa khác... và cả với các vị vua. Ông ta phải là một người đáng kính.” Ser Denys rướn người về phía trước. “Chúng ta là con trai của những lãnh chúa vĩ đại, cậu và ta. Chúng ta biết tầm quan trọng của dòng dõi, huyết thống, và sự rèn luyện từ khi còn tấm bé, đó là những điều không thể thay thế được. Ta là một cận vệ năm 12 tuổi, một hiệp sĩ năm 18 tuổi, một nhà vô địch năm 22 tuổi. Và ta làm chỉ huy tại Tháp Đêm được ba mươi ba năm rồi. Huyết thống, dòng dõi, và sự rèn luyện giúp ta biết cách đối phó với các vị vua. Pyke... à, cậu có nghe ông ta nói sáng nay không, hắn dám hỏi đức vua chuyện chùi đít cho hắn? Samwell, ta không quen nói xấu các anh em, nhưng chúng ta hãy thẳng thắn... những kẻ sinh ra trên Quần Đảo Iron đều là lũ cướp biển và trộm cắp, Cotter Pyke cũng từng cướp đoạt, hãʍ Ꮒϊếp và gϊếŧ chóc từ khi hắn vẫn còn là một cậu bé. Maester Harmune đọc và viết thư cho hắn, ông ấy vẫn giữ chúng nhiều năm qua. Không được, ta đành bất đắc dĩ khiến Maester Aemon thất vọng, chứ không thể đứng sang một bên nhường chỗ cho Pyke của Trạm Đông.”

Lần này Sam đã sẵn sàng. “Ngài có thể nhường cho một người khác không? Nếu đó là một ai đó phù hợp hơn?”

Ser Denys cân nhắc một lúc. “Ta chưa bao giờ ham danh vọng. Ở cuộc bầu chọn gần đây nhất, ta đã vui vẻ tránh sang một bên khi tên của Lãnh chúa Mormont được xướng lên, hay đối với Lãnh chúa Qorgyle ở lần bầu chọn trước đó. Chỉ cần Đội Tuần Đêm được dẫn dắt bởi những người đủ năng lực, ta sẵn lòng nhường cho họ. Nhưng Bowen Marsh không xứng với vị trí đó, Othell Yarwyck cũng không hơn gì. Còn gã được gọi là lãnh chúa của Harrenhal chỉ là con của một gã bán thịt, tay sai của Nhà Lannister. Hèn gì hắn dễ bị mua chuộc và đồϊ ҍạϊ như vậy.”

“Còn một người khác,” Sam thốt ra. “Tướng chỉ huy Mormont tin tưởng cậu ta. Donal Noye và Qhorin Cụt Tay cũng vậy. Mặc dù không có dòng dõi cao quý như ngài, nhưng trong cậu ấy có dòng máu cổ xưa. Cậu ta sinh ra và lớn lên trong lâu đài, cậu ta học đánh kiếm và thương từ một hiệp sĩ và học viết chữ từ một học sĩ của Citadel. Cha cậu ta là một lãnh chúa, và anh trai cậu ta là một vị vua.”

Ser Denys vuốt bộ râu trắng dài của mình. “Vậy thì được,” ông nói sau một hồi lâu. “Cậu ta còn rất trẻ, nhưng... có thể được. Ta thừa nhận cậu ta có khả năng, nhưng ta vẫn phù hợp hơn. Ta tin chắc như vậy. Ta sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn.”

Jon nói có thể có danh dự trong một lời nói dối, nếu nó được nói ra vì một lý do chính đáng. Sam nói, “Nếu chúng ta không chọn được tướng chỉ huy trong đêm nay, vua Stannis sẽ chọn Pyke Cotter. Ông ấy đã nói như vậy với Maester Aemon sáng nay, sau khi tất cả các ngài rời đi.”

“Ta hiểu rồi.” Ser Denys đứng lên. “Ta sẽ suy nghĩ về chuyện này. Cảm ơn cậu, Samwell. Và cho ta gửi cả lời cảm ơn tới Maester Aemon nữa.”

Người Sam run lên khi cậu rời phòng Giáo. Mình đã làm gì vậy? Cậu nghĩ. Mình đã nói gì? Nếu họ biết cậu nói dối, họ sẽ... làm gì nhỉ? Đày mình tới Tường Thành ư? Hay moi ruột mình ra? Hay là biến mình thành một cái xác sống? Đột nhiên cậu thấy tất cả thật ngu xuẩn. Sao cậu phải sợ Cotter Pyke và Ser Denys Mallister đến vậy, khi cậu đã chứng kiến một con quạ ăn mặt của Paul Nhỏ?

Pyke tỏ vẻ không vui khi cậu trở lại. “Lại là ngươi à? Nói nhanh lên, ngươi bắt đầu làm phiền ta đấy.”

“Tôi chỉ cần một chút thời gian thôi,” Sam hứa. “Ngài sẽ không rút lui vì Ser Denys, ngài nói vậy, nhưng ngài có thể rút lui vì người khác.”

“Lần này là ai, Sát Nhân? Cậu hả?”

“Không. Một chiến binh. Donal Noye đã giao Tường Thành cho cậu ta khi dân du mục đến, và cậu ta là cận vệ của Gấu Già. Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, cậu ta là con hoang.”

Cotter Pyke cười phá lên. “Chết tiệt. Điều đó sẽ như một nhát giáo đâm vào mông Mallister, phải không? Có thể như vậy cũng đáng. Cậu nhóc đó cũng không tệ lắm.” Ông khịt mũi. “Dù vậy ta vẫn tốt hơn. Ta mới là người phù hợp, bất cứ kẻ ngốc nào cũng nhận ra điều đó.”

“Bất kỳ kẻ ngốc nào,” Sam đồng ý, “kể cả tôi. Nhưng... à, có chuyện này lẽ ra tôi không nên nói với ngài, nhưng... vua Stannis định giao chức vụ đó cho Ser Denys, nếu chúng ta không chọn được một người trong đêm nay. Tôi nghe thấy ngài ấy nói với Maester Aemon như vậy sau khi các ngài rời đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »