Bậc thang lên boong tàu dốc và trơn tuột, vì vậy Sansa phải vịn vào tay của Lothor Brune, cô phải tự nhắc nhở mình, Ser Lothor là người đàn ông được phong tước vị hiệp sĩ nhờ sự dũng cảm trong Trận chiến tại Xoáy Nước Đen. Mặc dù chẳng có vị hiệp sĩ đích thực nào lại mặc chiếc quần ống túm màu nâu chắp vá và đi đôi giày mòn vẹt như thế, hay chiếc áo chẽn bằng da đã rách và ố màu lem nhem kia nữa. Brune hiếm khi mở miệng, ông có dáng người chắc nịch, gương mặt vuông vức, cái mũi to bè và đám tóc xám rối xù. Ông ta khỏe mạnh hơn so với vẻ ngoài. Có thể nhận thấy điều đó từ việc ông đỡ cô một cách dễ dàng, như thể cô chẳng có tí xíu cân nặng nào vậy.
Trải dài phía trước boong tàu Vua Merling là bờ biển hoang vắng lởm chởm đá, gió thổi ào ạt và không hề có cây cối, chẳng hề mời gọi chút nào. Nhưng dù vậy, hình ảnh đó vẫn rất đáng mong đợi. Họ đã trải qua một quãng đường dài. Cơn bão cuối cùng đã cuốn họ ra xa khỏi đất liền và những đợt sóng dữ dội tạt vào hai bên mạn tàu khiến Sansa có cảm giác rằng họ chắc chắn sẽ bị đắm. Ông già Oswell kể lại rằng hai người đàn ông đã bị cuốn phăng ra khỏi boong tàu, và một người khác ngã từ cột buồm xuống gãy cổ.
Hiếm khi cô ra khỏi buồng của mình. Nơi đó rất tối và lạnh nhưng Sansa bị ốm phần lớn là do cuộc hành trình… phát ốm vì sợ, vì bồn chồn lo lắng và vì say sóng… cô chẳng thể tĩnh tâm lại chút nào, ngay cả giấc ngủ cũng đến rất khó khăn. Bất cứ khi nào nhắm mắt lại, cô đều thấy hình ảnh Joffrey xé toang cổ áo, cào cấu vào da thịt trên cổ họng, chờ chết với những mảnh vụn bánh trên môi và rượu nhuộm đỏ chiếc áo chẽn. Và tiếng gió rít qua những khe hở khiến cô nhớ lại âm thanh mỏng manh đứt quãng khủng khϊếp khi nhà vua cố gắng hít thở. Đôi lúc cô cũng mơ thấy Tyrion. “Ông ấy không làm gì hết,” có lần cô nói vậy với Ngón Út, khi ông ta tới căn buồng nhỏ xem cô có cảm thấy khá hơn không.
“Đúng là hắn ta không gϊếŧ Joffrey, nhưng bàn tay gã lùn đó cũng không hề sạch sẽ. Trước khi lấy cô, hắn đã có vợ, cô biết chứ?”
“Ông ấy có kể vậy với tôi.”
“Và hắn có kể rằng khi đã chán chê, hắn tặng cô ta cho lính gác của cha hắn không? Có thể sớm hay muộn, hắn cũng sẽ làm y như vậy với cô. Đừng tốn nước mắt vì Quỷ Lùn, tiểu thư của tôi.”
Gió lùa hơi biển mằn mặn qua tóc Sansa và cô khẽ rùng mình. Ngay cả khi đã vào gần bờ, con tàu tròng trành vẫn khiến dạ dày cô quặn lên nôn nao. Cô rất muốn tắm rửa và thay quần áo. Chắc hẳn trông mình phờ phạc như một xác chết, và bốc mùi chua loét.
Lãnh chúa Petyr đến bên cạnh cô, vẫn vui vẻ như thường lệ. “Xin chào. Không khí ở biển khiến ta khỏe cả người, cô có thấy vậy không? Nó luôn làm tăng thêm cảm giác thèm ăn của ta.” Ông ân cần khoác vai cô. “Cô có khá hơn không? Trông cô nhợt nhạt quá.”
“Do cái dạ dày thôi. Tôi bị say sóng.”
“Uống một chút rượu sẽ có ích trong trường hợp này. Chúng ta sẽ lấy cho cô một cốc rượu ngay khi lên bờ.” Petyr chỉ tay về phía ngọn tháp cổ vươn lên giữa nền trời xám xịt ảm đạm, sóng vỗ mạnh vào những tảng đá bên dưới. “Vui quá, phải không? Ta e là neo tàu tại đây không an toàn. Chúng ta sẽ chèo thuyền vào bờ.”
“Ở đây sao?” Cô không muốn lên bờ ở chỗ này. Cô nghe người ta nói rằng Đảo Fingers là một nơi u ám, và có gì đó đau buồn và cô độc về ngọn tháp nhỏ kia. “Tôi có thể ở trên tàu cho tới khi chúng ta khởi hành tới Cảng White không?”
“Từ đây tàu sẽ dong buồm về phương đông, tới Braavos. Chúng ta sẽ không tới đó.”
“Nhưng… thưa lãnh chúa, ngài đã nói rằng chúng ta đang về nhà.”
“Chính là nơi đây, tồi tàn như nó vẫn vậy bao đời nay. Ngôi nhà của tổ tiên ta. Ta e là nơi này không có tên gọi. Mảnh đất của một lãnh chúa vĩ đại cần có một cái tên, cô có đồng ý như vậy không? Winterfell, Eyrie, Riverrun, đó đều là những lâu đài. Giờ ta là Lãnh chúa Harrenhal, nghe thật tuyệt, nhưng trước đó ta là gì chứ? Lãnh chúa Phân Cừu và Quản đốc vùng Drearfort sao? Chắc chắn tước vị ấy vẫn thiêu thiếu cái gì đó.” Đôi mắt xanh xám của ông ta nhìn cô vẻ ngây thơ. “Trông cô buồn quá. Cô nghĩ là chúng ta đang về Winterfel sao? Winterfell đã bị đánh chiếm, cướp bóc và thiêu rụi. Tất cả những người cô biết và yêu thương đều đã chết. Những kẻ phương bắc không chịu quy phục bọn người Đảo Iron đang đánh chiếm lẫn nhau. Ngay cả Tường Thành cũng đang bị tấn công. Sansa à, Winterfell là ngôi nhà thời thơ ấu của cô, nhưng giờ cô không còn là một đứa trẻ nữa. Cô là một thiếu nữ trưởng thành và cần phải tự gây dựng ngôi nhà của chính mình.”
“Nhưng không phải ở đây,” cô nói, mất hết tinh thần. “Nó trông quá...”
“…nhỏ bé, hoang vắng và tầm thường sao? Đúng là như vậy, thậm chí còn tệ hơn. Đảo Fingers là một nơi tuyệt vời, nếu cô là một tảng đá. Nhưng đừng sợ, chúng ta sẽ không ở đây quá hai tuần đâu. Ta hy vọng dì cô đang trên đường tới gặp chúng ta.” Ông ta mỉm cười. “Phu nhân Lysa và ta sẽ kết hôn.”
“Kết hôn ư?” Sansa sửng sốt. “Ngài và dì tôi sao?”
“Lãnh chúa Harrenhal và phu nhân thành Eyrie.”
Ngài đã nói rằng ngài yêu mẹ tôi. Nhưng phu nhân Catelyn đã chết, vậy nên dù bà đã từng thầm thương trộm nhớ Petyr và trao cho ông ta trinh tiết của mình, thì giờ điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Sao cô lại im lặng như vậy?” Petyr nói. “Ta những tưởng cô muốn chúc phúc cho ta. Thật hiếm khi một kẻ nghèo hèn thừa kế đống đá sỏi và phân cừu lại được kết hôn với con gái của Hoster Tully và vợ góa của Jon Arryn.”
“Tôi… tôi cầu chúc hai người sẽ có những năm dài bên nhau, sinh thật nhiều con và hạnh phúc với người bạn đời của mình.” Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối Sansa gặp mặt dì. Vì mẹ, chắc chắn dì sẽ đối tốt với mình. Dì là ruột thịt của mình. Và Thung Lũng của gia tộc Arryn cũng rất xinh đẹp, tất cả các bài hát đều ca ngợi nơi đó. Có lẽ ở đây một thời gian cũng không tệ lắm.
Lothor và ông lão Oswell chèo thuyền đưa họ vào bờ. Sansa nép mình trên mũi thuyền, co ro trong áo choàng với mũ trùm đầu kéo kín để chắn gió, và cô tự hỏi điều gì đang chờ đợi mình. Những người đày tớ của tòa tháp đi ra đón họ; một bà già gày gò và một người phụ nữ luống tuổi béo phì, hai ông lão tóc trắng và một cô bé khoảng hai hay ba tuổi có vết lẹo ở một bên mắt. Khi nhận ra Lãnh chúa Petyr, họ quỳ xuống những tảng đá. “Đây là gia đình ta,” ông nói. “Ta không biết đứa trẻ kia là ai. Có lẽ là đứa con rơi khác của Kella. Cô ả đẻ sòn sòn vài ba năm một đứa.”
Hai ông già lội nước sâu đến tận đùi ra đỡ Sansa, tránh cho váy cô bị nhúng nước. Oswell, Lothor và Ngón Út cùng lội vào bờ. Ông ta hôn lên má bà già và mỉm cười với người phụ nữ còn lại. “Ai là cha của đứa bé này, Kella?”
Bà béo cười lớn. “Thưa lãnh chúa, tôi không biết chính xác. Tôi không phải là người biết nói không với họ.”
“Ta khá chắc là tất cả những gã trai trên đảo sẽ thấy biết ơn về điều đó đấy.”
“Thật mừng khi thấy ngài trở về nhà, thưa lãnh chúa,” một trong hai ông lão nói. Trông ông ta ít nhất cũng phải 80 tuổi, nhưng vẫn gắn huy hiệu thuyền buồm và đeo trường kiếm bên hông. “Ngài sẽ ở lại đây bao lâu?”
“Đừng lo Bryen, sẽ không lâu đâu. Giờ nơi này vẫn có thể ở được chứ?”
“Nếu biết ngài trở về, hẳn chúng tôi đã hạ những cây bấc mới xuống,” bà lão nói. “Một đống phân đang cháy.”
“Không gì khiến ta nhớ nhà hơn là mùi phân cháy.” Petyr nói với Sansa. “Grisel là vυ" nuôi của ta, nhưng giờ bà ấy là người chăm lo tòa tháp. Umfred là quản gia, và Bryen, có phải ta đã phong cho ông làm đội trưởng đội cận vệ vào lần cuối cùng ta ở đây không?”
“Đúng vậy, thưa ngài. Ngài cũng nói rằng sẽ tìm thêm vài người nữa, nhưng chưa bao giờ làm vậy. Có mỗi tôi và đàn chó canh chừng nơi này.”
“Và ta chắc là ông làm rất tốt. Chẳng có kẻ nào lại đi đánh cắp mấy tảng đá và đống phân cừu cả.” Petyr ra hiệu về phía bà béo. “Kella săn sóc đàn gia súc rất lớn của ta. Hiện ta có bao nhiêu con cừu rồi Kella?”
Bà ta phải nghĩ mất một lúc. “Thưa lãnh chúa, 23 con ạ. Đáng lý phải có 29 con nhưng mấy con chó của Bryen đã gϊếŧ mất một con và chúng tôi đã làm thịt vài con khác để làm món thịt cừu muối.”
“A, thịt cừu muối lạnh. Hẳn ta đã về đến nhà rồi. Ta sẽ biết chắc điều đó khi ăn món súp rong biển và những quả trứng mòng biển.”
“Nếu ngài muốn, thưa lãnh chúa,” bà già Grisel nói.
Lãnh chúa Petyr nhướng mày. “Nào, hãy xem liệu tòa tháp của ta có tồi tàn như ta nhớ không.” Ông ta dẫn họ đi lên bờ biển qua những tảng đá trơn bóng với đám rong biển mục rữa. Dưới chân tháp, vài con cừu được thả trên bãi cỏ mọc thưa thớt đang quanh quẩn giữa bãi chăn thả cừu và chuồng ngựa lợp lá. Sansa phải bước đi rất cẩn thận, đâu đâu cũng là phân cừu.
Vào bên trong, tòa tháp thậm chí còn có vẻ nhỏ bé hơn so với nhìn từ bên ngoài. Cầu thang đá lộ thiên cuốn từ tầng hầm lên tới đỉnh tháp. Mỗi tầng chỉ có một phòng. Những người hầu sinh hoạt và ngủ trong nhà bếp tại tầng trệt, cùng chia sẻ không gian với con vện tai cụp to lớn và nửa tá chó chăn cừu. Tầng trên là sảnh nhỏ, và phòng ngủ nằm ở tầng trên nữa. Không có cửa sổ, nhưng các lỗ thoáng được trổ đan xen trên bức tường ngoài dọc theo đường uốn cong của cầu thang. Phía trên lò sưởi treo một thanh trường kiếm gãy cùng một tấm khiên bằng gỗ sồi mòn vẹt, lớp sơn đã nứt và bong ra từng mảng.
Sansa không biết biểu tượng được vẽ trên tấm khiên; chiếc đầu đá xám với đôi mắt dữ tợn trên cánh đồng màu xanh nhạt. “Khiên của ông nội ta,” Petyr giải thích khi thấy cô nhìn chằm chằm vào nó. “Cụ nội ta sinh ra tại Braavos và đến Thung Lũng làm lính đánh thuê cho Lãnh chúa Corbray, vì thế ông nội ta đã lấy đầu của người khổng lồ Titan làm con dấu khi cụ được sắc phong hiệp sĩ.”
“Trông nó dữ dằn quá,” Sansa nói.
“Quá dữ dằn đối với một kẻ hậu bối hòa nhã như ta,” Petyr nói. “Ta vẫn thích biểu tượng chim nhại của mình hơn.”
Oswell chèo thêm hai chuyến nữa ra tàu Vua Merling để chuyển đồ lên bờ. Trong số đó có vài thùng rượu. Petyr rót cho Sansa một cốc như đã hứa. “Của tiểu thư đây, ta hy vọng nó sẽ có ích cho dạ dày của cô.”
Mặc dù nền đất vững chãi bên dưới đã giúp cô đỡ hơn, nhưng Sansa vẫn nghiêm túc cầm lấy cốc rượu bằng cả hai tay và nhấp một ngụm. Rượu rất ngon; một loại vang của vùng Arbor, cô thầm nghĩ. Nó có vị quả mọng, gỗ sồi và những đêm hè nóng nực, hương vị nở bung trong miệng cô giống như những đóa hoa hé mở dưới ánh mặt trời. Cô chỉ biết cầu nguyện để có thể kìm hãm cơn buồn nôn đang chực trào lên. Lãnh chúa Petyr đã rất tử tế, cô không muốn phá hỏng tất cả bằng cách nôn lên người ông ta.
Ông ta đang quan sát cô qua cốc rượu của mình, đôi mắt sáng màu xanh xám của ông tràn đầy… đó có phải là sự thích thú không? Hay là điều gì đó khác? Sansa không biết chắc. “Grisel,” ông ta gọi bà lão lúc nãy, “hãy mang lên chút đồ ăn. Đồ ăn nhẹ thôi, dạ dày của tiểu thư đây đang có vấn đề. Một chút hoa quả cũng được. Oswell đã mang cam và lựu lên bờ đấy.”
“Vâng, thưa lãnh chúa.”
“Tôi có thể tắm nước nóng không?”Sansa hỏi.
“Tiểu thư của ta, ta đã bảo Kella chuẩn bị rồi.”
Sansa nhấp thêm một ngụm rượu nữa, cố gắng nghĩ ra một câu chuyện lịch sự nào đó, nhưng Lãnh chúa Petyr đã làm thay cô. Khi Grisel và những người hầu khác rời đi, ông ta nói, “Lysa sẽ không đến đây một mình. Trước khi cô ấy đến, chúng ta phải làm rõ ràng vấn đề cô là ai.”
“Tôi là ai… Tôi không hiểu ý ông.”
“Varys có tai mắt khắp nơi. Nếu có người thấy Sansa Stark ở Thung Lũng, gã thái giám sẽ biết điều đó trong vòng một mùa trăng, và điều đó sẽ không thú vị gì… sẽ rất phức tạp. Là một người Nhà Stark lúc này không an toàn chút nào. Chúng ta sẽ nói với người của Lysa rằng cô là con gái ruột của ta.”
“Con ruột ư?” Sansa kinh ngạc. “Ý ngài là, một đứa con hoang sao?”
“Ừm, chắc chắn cô không thể là con gái chính thức của ta rồi. Mọi người đều biết ta chưa từng lấy vợ. Có thể gọi cô là gì nhỉ?”
“Tôi… Tôi có thể lấy tên của mẹ tôi..”
“Catelyn ư? Như thế thì hơi lộ liễu quá… nhưng nếu đặt theo tên của mẹ ta thì không sao hết. Alayne. Cô thích chứ?”
“Alayne là một cái tên đẹp.” Sansa hy vọng là cô có thể nhớ được. “Nhưng tại sao tôi không thể lấy danh nghĩa là con gái một hiệp sĩ nào đó đang phụng sự ngài? Cứ nói là ông ấy đã dũng cảm hy sinh trên chiến trường và…”
“Không có vị hiệp sĩ dũng cảm nào phụng sự ta cả, Alayne ạ. Một câu chuyện như vậy sẽ làm phát sinh những câu hỏi không mong muốn khác như một xác chết thu hút đàn quạ vậy. Tuy nhiên, sẽ là khiếm nhã nếu tọc mạch về lai lịch một đứa con hoang.” Ông ta hếch đầu lên. “Nào, cô là ai?”
“Alayne… Stone, được không?” Khi thấy ông ta gật đầu, cô hỏi, “nhưng mẹ tôi là ai?”
“Kella được không?”
“Xin đừng,” cô nói vẻ mất thể diện.
“Ta chỉ đùa thôi. Mẹ cô là một quý bà vùng Braavos, con gái một nhà buôn giàu có. Ta và mẹ cô gặp nhau tại Gulltown khi ta đang nắm quyền tại đó. Mẹ cô chết khi sinh và ủy thác cô cho Tòa Thánh. Ta có vài cuốn kinh thánh, cô có thể xem qua và học vài câu trích dẫn trong đó. Không gì có thể ngăn cản các câu hỏi không mong muốn nhanh bằng những lời nói mộ đạo. Và phòng trường hợp xa hơn, khi trưởng thành, cô quyết định rằng không muốn làm một nữ tu và đã viết thư cho ta. Đó là lần đầu tiên ta biết đến sự tồn tại của cô.” Ông ta vuốt râu. “Cô có thể nhớ tất cả những điều đó chứ?”
“Tôi hy vọng là vậy. Giống như đang tham gia một trò chơi, phải không?”
“Cô có thích những trò chơi không, Alayne?”
Alayne, cô cần thêm thời gian để quen với cái tên mới. “Các trò chơi ư? Tôi… tôi nghĩ còn phụ thuộc…”
Grisel xuất hiện trước khi cô kịp nói hết, mang theo một chiếc đĩa lớn. Bà ta đặt nó xuống giữa hai người. Có táo, lê, lựu, một ít nho nhìn chẳng ngon lành gì và một quả cam khổng lồ. Bà lão cũng mang lên theo một ổ bánh mỳ và một lọ bơ. Petyr dùng dao găm bổ đôi quả lựu và đưa một nửa cho Sansa. “Tiểu thư, cô ăn thử đi.”
“Cảm ơn ngài, thưa lãnh chúa.” Những hạt lựu sẽ tạo thành một đống hỗn độn, thay vào đó Sansa chọn một quả lê và cắn một miếng nhỏ. Quả chín mọng khiến nước lê nhỏ xuống cằm cô.
Lãnh chúa Petyr lấy mũi dao gảy ra một hạt lựu. “Tôi biết, cô phải nhớ cha mình lắm. Lãnh chúa Eddard là một người đàn ông dũng cảm, thành thực và trung thành… nhưng là một tay chơi không có hy vọng.” Ông đưa hạt lựu lên miệng. “Ở Vương Đô có hai loại người. Những tay chơi và những quân cờ.”
“Tôi có phải một quân cờ không?” Cô sợ phải nghe câu trả lời.
“Đúng vậy, nhưng đừng để việc đó khiến cô lo lắng. Cô vẫn còn là một đứa trẻ. Khởi đầu, tất cả đàn ông và thiếu nữ đều là một quân cờ, ngay cả những kẻ tự cho mình là tay chơi.” Ông ta ăn thêm một hạt lựu khác. “Cersei là một ví dụ. Bà ta tự cho mình là người quỷ quyệt thông minh, nhưng kỳ thực bà ta rất dễ đoán. Điểm mạnh của bà ta là sắc đẹp, dòng dõi và của cải. Chỉ có thứ đầu tiên là thật sự thuộc về bà ta, nhưng nó sẽ sớm rời bỏ bà ta thôi. Ta thấy thương hại bà ấy. Tuy muốn có quyền lực, nhưng khi nắm quyền lực trong tay, bà ta lại không hề biết phải làm gì với nó. Tất cả mọi người đều muốn có một thứ gì đó, Alayne ạ. Và khi cô biết một người đàn ông muốn gì, cô sẽ hiểu hắn là ai và làm thế nào để điều khiển hắn.”
“Như cách mà ngài đã điều khiển Ser Dontos đầu độc Joffrey sao?” Chắc chắn là Dontos, cô kết luận như vậy.
Ngón Út cười lớn. “Ser Dontos Mặt Đỏ là một bầu rượu có gắn chân. Hắn ta không bao giờ được tín nhiệm giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy. Hắn sẽ làm hỏng hết mọi chuyện hoặc quay sang phản bội ta. Không phải hắn, tất cả những gì Dontos phải làm là dẫn cô ra khỏi lâu đài… và đảm bảo cô sẽ đeo chiếc mạng cài tóc bằng bạc.”
Các hạt thạch anh tím ánh đen. “Nhưng… nếu không phải Dontos vậy thì là ai? Ngài còn có… những quân cờ khác sao?”
“Cô có thể lật tung Vương Đô lên và không tìm thấy gã nào khâu hình chim nhại lên ngực. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không có bạn bè.” Petyr bước về phía bậc thang. “Oswell, đến đây để tiểu thư Sansa xem mặt ngươi.”
Ông già xuất hiện một lát sau đó, mỉm cười cúi chào. Sansa nhìn ông ta bối rối. “Ngài muốn tôi nhìn gì vậy?”
“Cô có biết ông ta không?” Petyr hỏi.
“Không.”
“Nhìn kỹ hơn đi.”
Cô chăm chú nhìn ông già với mái tóc trắng, gương mặt dày dạn sương gió, mũi khoằm, và bàn tay xương xẩu. Ở ông ta có nét gì đó quen thuộc nhưng Sansa vẫn lắc đầu. “Tôi không biết ông ấy. Tôi chưa bao giờ gặp Oswell cho tới khi lên xuồng của ông ấy. Tôi chắc chắn là như vậy.”
Oswell mỉm cười, lộ rõ hàm răng nhấp nhô.
“Đúng vậy, nhưng có thể tiểu thư đã gặp ba đứa con trai của tôi.”
Ba con trai và nụ cười đó. “Kettleblack!” Đôi mắt Sansa mở to. “Ông là một người Nhà Kettleblack!”
“Đúng vậy, thưa tiểu thư, đó hẳn là một tin vui với cô.”
“Để cô ấy hưởng thụ niềm vui một mình đi.” Lãnh chúa Petyr vẫy tay bảo ông ta lui ra, và quay lại với quả lựu khi Oswell đi xuống cầu thang.
“Hãy nói cho ta nghe xem, Alayne, điều gì nguy hiểm hơn, giữa con dao bị kẻ thù vung lên và con dao bí mật do một kẻ cô chưa bao giờ thấy mặt dí vào lưng?”
“Con dao bí mật.”
“Đúng là một cô gái thông minh.” Ông ta mỉm cười, môi bóng đỏ lên vì những hạt lựu. “Khi Quỷ Lùn đuổi lính gác của thái hậu đi, bà ta đã lệnh cho Ser Lancel thuê lính đánh thuê cho mình. Lancel đã tìm cho bà ta những người Nhà Kettleblack, và điều đó khiến ông chồng bé nhỏ của cô vui lắm, vì mấy gã đó được hắn trả lương qua trung gian là Bronn.” Lãnh chúa Petyr cười khoái trá. “Nhưng ta mới chính là người bảo Oswell đưa những đứa con của ông ta tới Vương Đô khi ta biết được việc Bronn đang tìm kiếm thuộc hạ. Ba con dao găm bí ẩn, Alayne ạ, được xếp đặt một cách hoàn hảo.”
“Vậy là một trong số những người Nhà Kettleblack đã bỏ thuốc độc vào cốc rượu của Joff ư?” Ser Osmund đã ở bên cạnh đức vua cả buổi tối, cô nhớ là như vậy.
“Ta đã nói như vậy ư?” Lãnh chúa Petyr dùng dao găm cắt đôi quả cam và đưa cho Sansa một nửa. “Mấy gã đó vẫn chưa đáng tin để tham gia vào một âm mưu như thế… và Osmund đã trở nên đặc biệt không đáng tin kể từ khi hắn gia nhập Ngự Lâm Quân. Ta cảm thấy chiếc áo choàng trắng đó khiến con người ta thay đổi. Thậm chí với một kẻ như hắn ta.” Ông ta ngửa cổ ra sau và vắt nước cam chảy vào miệng. “Ta rất thích nước cam nhưng lại sợ làm bẩn mấy ngón tay,” ông ta vừa phàn nàn vừa lau tay. “Bàn tay trong sạch, Sansa ạ. Bất kể cô làm gì, phải chắc chắn rằng tay mình luôn sạch sẽ.”
Sansa dùng thìa để múc nước từ nửa quả cam của mình. “Nhưng nếu không phải là mấy người Nhà Kettleblack, cũng không phải là Ser Dontos… ngài thậm chí còn không có mặt trong thành, và cũng không phải do Tyrion…”
“Không có phỏng đoán nào nữa sao, cô bé?”
Cô lắc đầu. “Tôi không…”
Petyr mỉm cười. “Ta dám đánh cuộc rằng tại một thời điểm trong buổi tối ngày hôm đó, có người nói mái tóc của cô bị rối và sẽ giúp cô chải thẳng nó.”
Sansa lấy tay che miệng. “Ý ngài không phải là… bà ấy muốn đưa tôi tới Highgarden và cưới tôi cho cháu trai...”
“Willas Tyrell hòa nhã, sùng đạo và tốt bụng. Hãy lấy làm biết ơn khi cô không phải lấy hắn ta, vì chắc chắn hắn sẽ khiến cô chán ngấy. Tuy nhiên bà già đó không hề chán ngấy chút nào đâu, ta phải thừa nhận như thế. Một bà lão hom hem già cả, mặc dù bà ta không yếu ớt như vẻ ngoài đâu. Khi ta đến Highgarden trao đổi để Joffrey lấy Margaery, bà ta đã khiến con trai của mình phải quát tháo ầm ĩ khi bà ta hỏi thẳng thừng về khả năng của Joffrey. Ta đã tán dương thằng nhóc đó lên tận mây xanh, tất nhiên rồi… trong khi đám người của ta loan truyền các câu chuyện bịa đặt gây xôn xao giữa những người hầu cận của Lãnh chúa Tyrell. Đó là khi trò chơi bắt đầu.”
“Ta cũng ngầm cài tin đồn về việc Ser Loras gia nhập Ngự Lâm Quân. Tuy không phải là chủ ý của ta, điều đó quá kinh tởm, nhưng những kẻ theo phe ta đã phát tán những câu chuyện kinh khủng về đám đông sát hại Ser Preston Greenfield và hãʍ Ꮒϊếp phu nhân Lollys. Chúng cũng đút tiền cho đám ca sĩ của Lãnh chúa Tyrell hát về Ryam Redwyne, Serwyn vùng Mirror Shield, và hoàng tử Aemon Hiệp sĩ Rồng. Một cây đàn hạc cũng có thể nguy hiểm không kém gì một thanh kiếm, nếu được sử dụng đúng cách.
“Mace Tyrell thực sự nghĩ rằng đó là ý tưởng của ông ta, kể cả việc để Ser Loras trở thành thành viên Ngự Lâm Quân là một phần của giao ước hôn nhân. Còn ai thích hợp để bảo vệ con gái ông ta hơn người anh trai hiệp sĩ hào hoa của cô ta? Và việc đó cũng giúp ông ta giải quyết vấn đề khó khăn trong việc tìm đất đai và cô dâu cho đứa con trai thứ ba, việc này chưa bao giờ dễ dàng, và còn khó khăn gấp đôi trong trường hợp của Ser Loras.
“Tương tự như thế. Phu nhân Olenna cũng không muốn để Joff làm tổn thương đứa cháu gái bảo bối của bà ta. Nhưng không giống con trai mình, bà ta nhận thấy rằng dưới những bông hoa và trang phục lộng lẫy, Ser Loras cũng nóng tính y hệt Jaime Lannister. Chỉ cần tạo hỗn hợp gồm Joffrey, Margaery, và Loras, cô sẽ có thành phần của món thuốc độc mang tên sát vương. Phu nhân Olenna cũng hiểu một việc khác nữa. Con trai bà ta quyết tâm đưa Margaery lên làm nữ hoàng, và để làm vậy ông ta cần có một vị vua… nhưng Joffrey không phải là người ông ta cần. Chúng ta sẽ sớm có một đám cưới khác, cô hãy chờ xem. Margaery sẽ cưới Tommen. Cô ta sẽ vẫn giữ được vương miện nữ hoàng và trinh tiết của mình, mặc dù không đặc biệt muốn một trong hai thứ đó, nhưng điều đó thì có nghĩa gì? Chỉ cần liên minh phương tây được duy trì… ít nhất là trong một thời gian.”
Margaery và Tommen. Sansa không biết phải nói gì. Cô vốn rất quý Margaery Tyrell và người bà nhỏ nhắn sắc sảo kia. Cô buồn bã nghĩ đến Highgarden với những khoảng sân nhỏ, những nhạc sĩ và cả những chiếc thuyền rồng trên dòng Mander nữa; nơi đó xa lắm so với bờ biển hoang vu này. Ít nhất ở đây mình cũng an toàn. Joffrey đã chết rồi, hắn không thể làm hại mình thêm nữa. Giờ mình là Alayne Stone, một đứa con hoang không có chồng và cũng không có quyền đòi hỏi điều gì. Dì cô sẽ sớm tới đây. Cơn ác mộng triền miên về Vương Đô và những lời nhạo báng về cuộc hôn nhân của cô đã rời lại sau lưng. Cô có thể coi đây là ngôi nhà mới của mình, như Petyr đã nói.
Đã tám ngày dài đằng đẵng trước khi dì Lysa Arryn đến. Và năm ngày trong số đó mưa dầm dề khiến Sansa phải ngồi bồn chồn và buồn tẻ bên bếp lửa, cạnh một chú chó già nua mù lòa. Con chó quá yếu và cũng chẳng còn răng để đi gác cùng Bryen, nó ngủ phần lớn thời gian, nhưng khi cô vuốt ve, nó rêи ɾỉ và liếʍ tay cô, sau đó họ nhanh chóng là bạn bè thân thiết. Khi trời ngừng mưa, Petyr đưa cô đi dạo quanh lãnh địa của ông ta, và việc này chỉ mất chưa tới nửa ngày. Ông ta sở hữu vô số những tảng đá, đúng như ông ta đã từng nói. Nơi đây có một chỗ thủy triều dâng và nước hất cao tới 100 mét lên không trung, còn ở chỗ khác, ai đó đã đυ.c một ngôi sao bảy cánh của các vị thần trên tảng đá mòn. Petyr nói rằng đó là một trong những nơi mà người Andal đã đặt chân đến, khi họ vượt biển để giành lấy Thung Lũng từ Tiền Nhân.
Sâu vào trong đất liền có khoảng hơn mười gia đình sống trong những căn nhà tạm bợ dựng bằng đá bên cạnh vũng bùn lầy lội. “Những người dân ít ỏi của ta,” Petyr nói, mặc dù chỉ có những người già nhất là có vẻ biết ông ta. Cũng có một cái hang trên đất của ông ta nhưng không có vị ẩn sĩ nào ở đó. “Giờ ông ấy đã chết. Nhưng khi ta còn là một cậu bé, cha ta từng đưa ta đến gặp ông ấy. Ông ấy không tắm rửa suốt bốn mươi năm, vậy nên cô có thể hình dung ông ta bốc mùi thế nào, nhưng ông ta được trời phú cho khả năng tiên tri. Lão xem xét một lúc và nói rằng ta sẽ trở thành một người đàn ông vĩ đại. Nhờ đó mà lão kiếm được một bầu rượu của cha ta.” Petyr khịt mũi. “Ta cũng sẽ nói với ông điều tương tự mà chỉ lấy nửa cốc rượu thôi.”
Cuối cùng, vào một buổi chiều u ám lộng gió, Bryen chạy về tòa tháp với lũ chó đang sủa ầm ĩ dưới chân lão, để thông báo rằng các kỵ sĩ đang từ phía tây nam tiến đến. “Lysa,” Lãnh chúa Petyr nói. “Đi nào Alayne, chúng ta hãy ra đón cô ấy.”
Họ khoác áo choàng vào và đứng đợi bên ngoài. Chưa tới hai mươi kỵ sĩ; một đội hộ tống quá khiêm tốn so với phu nhân thành Eyrie. Ba người hầu gái đi cùng dì, và một tá hiệp sĩ hộ tống mặc áo giáp tay cầm khiên. Dì cũng đưa theo một vị tư tế và một ca sĩ bảnh bao với dải ria mép cùng những lọn tóc quăn dài màu hung.
Có lẽ nào đó là dì của mình sao? Phu nhân Lysa trẻ hơn mẹ hai tuổi, nhưng người phụ nữ này trông già hơn mẹ tới mười tuổi. Mái tóc dày màu nâu vàng phủ qua eo dì, nhưng bên dưới lớp áo nhung đắt tiền và vạt áo gắn đá quý là một cơ thể phì nộn. Gương mặt dì trát đầy phấn hồng, ngực xệ và chân tay thô kệch. Dì cao hơn Ngón Út, và cũng nặng cân hơn; cách xuống ngựa vụng về của dì cũng không thể hiện chút duyên dáng nào.
Petyr quỳ xuống và hôn tay dì. “Thưa phu nhân, tiểu hội đồng của đức vua lệnh cho ta theo đuổi và chinh phục nàng. Nàng có nghĩ rằng nàng sẽ đồng ý lấy ta làm chồng không?”
Phu nhân Lysa cong môi kéo ông ta dậy và hôn lên má. “Ồ, em dễ bị thuyết phục lắm.” Bà cười khúc khích. “Ngài có món quà nào làm tan chảy trái tim em không?”
“Hòa bình của đức vua.”
“Chà, thứ hòa bình vớ vẩn, ngài còn mang đến cho em thứ gì khác không?”
“Con gái ta.” Ngón Út vẫy tay ra hiệu cho Sansa tiến lên trước. “Xin giới thiệu với phu nhân, đây là Alayne Stone.”
Lysa Arryn có vẻ không lấy gì làm thích thú khi trông thấy cô. Sansa nhún gối và cúi đầu chào.
“Một đứa con hoang à?” Cô nghe thấy dì hỏi. “Petyr, sao ngài lại xấu xa đến vậy? Mẹ của cô ta là ai?”
“Chết rồi. Ta muốn đưa Alayne tới thành Eyrie.”
“Em sẽ làm gì với cô ta chứ?”
“Ta có một vài chủ ý,” Lãnh chúa Petyr nói. “Nhưng lúc này ta quan tâm tới những gì có thể làm được với phu nhân của ta hơn.”
Tất cả sự lạnh lùng biến mất hoàn toàn trên gương mặt tròn hồng hào của bà. Và trong khoảnh khắc, Sansa tưởng như Lysa Arryn chuẩn bị khóc tới nơi. “Petyr yêu quý, em nhớ ngài biết bao, ngài không biết đâu, không thể nào biết đâu. Yohn Royce giở đủ trò, đòi hỏi em kêu gọi các chư hầu tham gia chiến tranh. Và những kẻ khác thì bám xung quanh em, nào là Thợ Săn, Corbray, cả gã Nestor Royce chết tiệt, tất cả đều muốn cưới em và tranh giành quyền bảo trợ con trai em. Nhưng chẳng gã nào yêu em thật lòng. Chỉ có ngài mà thôi, Petyr. Đêm nào em cũng mơ thấy ngài.”
“Ta cũng mơ thấy nàng, phu nhân của ta.” Ông vòng một tay ôm lấy và hôn lên cổ bà. “Bao giờ chúng ta có thể kết hôn được?”
“Ngay bây giờ,” phu nhân Lysa thì thào. “Em có mang theo một vị tư tế, một ca sĩ và rượu mật ong cho bữa tiệc cưới của chúng ta.”
“Tại đây ư?” Điều đó khiến ông không hài lòng. “Ta sẽ sớm cưới nàng tại Eyrie, trước sự chứng kiến của toàn bộ thành viên hoàng tộc.”
“Hoàng tộc chết tiệt. Em đã đợi chờ quá lâu rồi, em không muốn đợi thêm một phút nào nữa.” Bà vòng tay ôm ông. “Em muốn chung chăn gối với ngài đêm nay. Em muốn chúng ta có một đứa con, một đứa em trai cho Robert hoặc một cô con gái bé bỏng ngọt ngào.”
“Ta cũng đã mơ về đều đó, bé cưng ạ. Tuy nhiên còn có nhiều điều đạt được từ một đám cưới công khai, với tất cả người dân Thung Lũng…”
“Không.” Bà giậm chân. “Em muốn ngài ngay bây giờ, ngay đêm nay. Và em phải nói cho ngài hay, sau ngần đấy năm im lặng và kìm nén, em muốn thét to khi ngài làʍ t̠ìиɦ với em. Em sẽ thét to đến cả đám người ở Eyrie cũng có thể nghe thấy!”
“Hay là ta sẽ làʍ t̠ìиɦ với em ngay lúc này, và cưới hỏi sau nhé?”
Phu nhân Lysa cười khúc khích như một cô gái trẻ. “Ôi, Petyr Baelish, ngài thật xấu xa. Không được, em đã nói là không, em là phu nhân thành Eyrie và em lệnh cho ngài cưới em ngay bây giờ!”
Peyrn nhún vai. “Vậy thì hãy làm theo lệnh của nàng. Ta luôn chẳng thể làm gì trái ý phu nhân.”
Và trong vòng một giờ, họ nói lời thề nguyện bên dưới vòm trời xanh khi mặt trời lặn dần phía đằng tây. Sau đó, những chiếc bàn được bày biện bên dưới ngọn tháp nhỏ với chim cút, thịt hươu, lợn quay cùng với những ly rượu nhẹ thơm mùi mật ong. Những ngọn đuốc được thắp lên khi màn đêm buông xuống. Gã ca sĩ của Lysa hát các bài Lời thề chưa nói, Bốn mùa yêu thương và Hai trái tim cùng chung nhịp đập. Vài vị hiệp sĩ trẻ còn mời Sansa khiêu vũ. Lysa cũng nhảy, váy dì quay tít khi Petyr ôm dì xoay tròn. Rượu mật ong và hôn lễ xóa sạch tuổi tác của phu nhân Lysa. Dì cười với tất cả mọi thứ mỗi khi nắm tay chồng mình, và đôi mắt dì như rực cháy mỗi khi nhìn ông.
Đến giờ động phòng, các hiệp sĩ đưa bà lên tháp, xé toạc quần áo bà trên đường đi và hò hét những câu đùa ghẹo tục tĩu. Tyrion đã giúp mình thoát khỏi màn kịch khủng khϊếp đó, Sansa chợt nhớ. Sẽ không quá tệ khi những người bạn giúp cô cởi bỏ quần áo vì người đàn ông mà cô yêu. Nhưng Joffrey giúp… Cô rùng mình.
Dì cô chỉ mang theo ba người hầu gái, vì vậy họ bắt Sansa phải giúp họ cởϊ qυầи áo của Lãnh chúa Petyr và đưa ông ta lên giường cưới. Ông ta phục tùng với thái độ vui vẻ và miệng lưỡi tinh quái. Khi họ đưa vào trong tháp và cởi hết đồ của ông ta, những người phụ nữ khác đều đỏ mặt xấu hổ, với những sợi dây buộc đã tháo, những chiếc khuy đều bị bung ra và tạo thành một đống lộn xộn. Nhưng Ngón Út chỉ mỉm cười với Sansa khi họ đưa ông ta lên phòng ngủ, nơi bà vợ đang nằm chờ.
Phòng ngủ của phu nhân Lysa và Lãnh chúa Petyr ở trên tầng ba, nhưng tòa tháp quá nhỏ bé… Và đúng như những gì đã nói, dì cô đang gào thét. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, khiến những người dự tiệc phải chạy vào tầng một của tòa tháp, vì vậy họ hầu như có thể nghe rõ từng từ. “Petyr ơi,” dì cô rêи ɾỉ. “Ôi, Petyr, Petyr, Petyr yêu quý, ôi, ôi, ôi. Ở đó, Petyr, chỗ đó. Đây đúng là nơi anh thuộc về.” Gã ca sĩ mà phu nhân Lysa mang tới bắt đầu ca phiên bản tục tĩu của bài Bữa ăn đêm của tiểu thư, nhưng tiếng đàn tiếng hát của gã không thể nhấn chìm tiếng rêи ɾỉ của Lysa. “Cho em một đứa con, Petyr ơi,” bà thét lên, “cho em một đứa con bé bỏng ngọt ngào nữa. Ôi, Petyr, cưng ơi, cưng ơi, PEEEEETYR!” Tiếng hét cuối cùng của bà lớn tới mức khiến lũ chó sủa ầm ĩ, và hai người hầu gái của bà chộp được cơ hội hiếm hoi bổ sung vốn chuyện da^ʍ tục của họ.
Sansa bước xuống bậc thềm và ra khỏi tòa tháp. Cơn mưa lất phất rơi xuống những thứ còn lại của bữa tiệc, không khí trong lành và sạch sẽ. Ký ức về đêm cưới với Tyrion vẫn còn sâu đậm trong lòng cô. Trong bóng tối, ta là Hiệp sĩ Hoa, ông ta đã nói như vậy. Ta sẽ đối tốt với nàng. Nhưng đó chỉ là một lời dối trá khác của người Nhà Lannister. Chó Săn từng nói với cô rằng chó có thể ngửi thấy mùi dối trá. Cô gần như nghe thấy giọng nói the thé thô ráp của ông ta. Hãy nhìn xung quanh cô, và ngửi cho kỹ. Nơi đây toàn là lũ dối trá, và tất cả bọn chúng đều nói dối giỏi hơn cô. Cô băn khoăn tự hỏi không biết Sandor Clegane thế nào rồi. Ông ta có biết bọn họ đã gϊếŧ chết Joffrey không? Liệu ông ta có quan tâm không? Ông đã từng là người bảo vệ hoàng tử trong nhiều năm.
Cô ở ngoài trời rất lâu. Sau cùng, khi về đến giường ngủ của mình, cô ướt sũng và rùng mình ớn lạnh, chỉ có ánh lửa chập chờn từ đống than bùn thắp sáng đại sảnh tối tăm. Không còn âm thanh nào phát ra từ bên trên. Gã ca sĩ trẻ ngồi trong một góc, khẽ hát một bản chầm chậm cho chính mình. Một trong những người hầu gái của dì cô đang ôm hôn một hiệp sĩ trên ghế của Lãnh chúa Petyr, đôi tay họ bận rộn dưới những lớp quần áo. Một vài người uống say khướt ngủ li bì, còn một gã đang trong nhà vệ sinh nôn mửa. Sansa thấy con chó mù già nua của Bryen nằm trong góc tường phía dưới cầu thang và cô nằm xuống cạnh nó. Con chó tỉnh giấc và liếʍ mặt cô. “Mày là một con chó già buồn bã,” cô nói khi vuốt ve bộ lông của nó.
“Alayne.” Gã ca sĩ của dì cô đứng ngay phía trên. “Alayne thân yêu. Ta là Marillion. Ta thấy cô vừa đi mưa về. Đêm nay thật ẩm ướt và lạnh lẽo. Hãy để ta giúp cô sưởi ấm.”
Con chó già ngẩng đầu lên và gầm gừ đe dọa nhưng gã liền tặng cho nó một cái bạt tai và quẳng sang một bên.
“Marillion?” Cô ngập ngừng. “Anh rất… tử tế khi nghĩ đến tôi, nhưng… xin thứ lỗi. Tôi rất mệt.”
“Và cũng rất xinh đẹp. Cả tối nay ta đã viết trong đầu những bài hát về cô. Một khúc ngâm đôi mắt cô, một bản ballad cho đôi môi cô, và một bản song ca cho bầu ngực của cô. Dù vậy, ta sẽ không hát chúng. Những bản nhạc đó quá tầm thường, chúng không xứng với sắc đẹp của cô.” Gã ngồi xuống bên cạnh và đặt tay lên chân cô. “Hãy để thân thể ta xướng lên khúc nhạc ngợi ca.”
Cô cảm thấy hơi thở của gã ngay bên cạnh. “Anh say rồi.”
“Ta chưa bao giờ say. Rượu mật ong chỉ làm ta hứng khởi mà thôi. Ta đang bốc hỏa.” Tay gã trượt lên trên đùi cô. “Và cô cũng vậy.”
“Bỏ tay khỏi người tôi. Anh điên rồi.”
“Chao ôi. Ta đã hát tình ca hàng giờ liền. Máu trong người ta đang sôi lên. Và ta biết cô… không người đàn bà nào khát tình như một đứa con hoang. Cô đã ướt chưa?”
“Tôi vẫn còn trinh trắng,” cô chống cự.
“Thật vậy sao? Ôi, Alayne, Alayne, thiếu nữ trinh nguyên của ta, hãy trao lần đầu của cô cho ta. Cô sẽ thấy biết ơn các vị thần về điều đó. Ta sẽ khiến cô rêи ɾỉ to hơn cả phu nhân Lysa.”
Sansa hoảng hốt vùng thoát khỏi gã. “Nếu không để ta yên, dì… Lãnh chúa Petyr cha ta sẽ treo cổ ngươi.”
“Ngón Út ư?” Gã mỉm cười khinh khỉnh. “Phu nhân Lysa rất mến ta, và ta là ca sĩ yêu thích của Lãnh chúa Robert. Nếu cha cô xúc phạm ta, ta sẽ hủy hoại hắn bằng một bài thơ.” Gã đặt một tay lên ngực cô và bóp mạnh. “Hãy cởi bộ quần áo ướt nhoét này ra khỏi người cô. Ta biết là cô không muốn chúng bị xé rách. Nào, cô gái ngọt ngào, hãy lưu tâm đến trái tim mình…”
“Gã ca sĩ,” Sansa nghe thấy tiếng thép cọ lên da thuộc, “tốt hơn hết là ngươi nên rời khỏi đây, nếu còn muốn hát hò.” Ánh sáng chỉ lờ mờ nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy lưỡi dao lóe lên yếu ớt.
Gã ca sĩ cũng nhìn thấy. “Đi tìm con điếm của mày đi…” Lưỡi dao lóe sáng và gã ré lên. “Ngươi dám chém ta!”
“Sẽ còn tệ hơn thế, nếu ngươi không cút hỏi đây.”
Marillion vội vàng rời đi, nhanh hết mức có thể. Người kia vẫn ở lại. “Lãnh chúa Petyr bảo tôi trông chừng cho cô.” Cô nhận ra đó là giọng nói của Lothor Brune. Không phải giọng của Chó Săn, sao có thể là ông ta chứ. Tất nhiên chỉ có thể là Lothor…
Đêm đó, Sansa gần như không ngủ được, cô trằn trọc trở mình giống hệt như khi lênh đênh trên tàu Vua Merling.
Cô lại mơ thấy hình ảnh Joffrey đang hấp hối, nhưng khi hắn cào cấu cổ họng và máu chảy ròng qua kẽ các ngón tay, cô khϊếp sợ nhận thấy đó chính là anh Robb. Cô cũng mơ về đêm thành hôn của mình, về đôi mắt thèm muốn của Tyrion khi cô trút bỏ xiêm y. Lúc đó ông ta như cao lớn hơn so với ngày thường, và khi trèo lên giường, khuôn mặt của ông ta chỉ bị sẹo một bên. “Ta sẽ có bài ca của cô,” ông ta the thé nói và Sansa tỉnh giấc, lại thấy con chó mù đang nằm bên cạnh mình. “Giá như mày là Quý Cô,” cô nói.
Sáng hôm sau, Grisel phục vụ đồ ăn sáng cho lãnh chúa và phu nhân tại phòng ngủ, với một khay bánh mỳ phết bơ, mật ong, hoa quả và kem. Bà quay xuống thông báo là họ cho gọi Alayne. Sansa vẫn còn rất uể oải sau giấc ngủ chập chờn, mất một lúc cô mới nhớ ra được Alayne chính là mình.
Lãnh chúa Petyr đã thức giấc và mặc quần áo trong khi phu nhân Lysa vẫn còn nằm trên giường. “Dì cô muốn nói chuyện với cô,” ông ta nói với Sansa khi đang xỏ chân vào một chiếc giày. “Ta đã nói rõ với cô ấy về thân thế của cô.”
Thần thánh ban ơn. “Tôi… Tôi cảm ơn ngài, thưa lãnh chúa.”
Petyr xỏ nốt chiếc giày còn lại. “Ta ở nhà chừng này là đủ rồi. Chiều này chúng ta sẽ lên đường tới thành Eyrie.” Ông hôn vợ, liếʍ vết mật ong trên môi bà và bước xuống cầu thang.
Sansa đứng cạnh cột giường trong khi dì ăn một trái lê và quan sát cô. “Giờ ta nhìn rõ rồi,” Phu nhân Lysa nói và đặt cái lõi sang bên. “Trông cháu rất giống Catelyn.”
“Dì thật tốt bụng khi nói như vậy.”
“Đó không phải là lời tâng bốc đâu. Quả thực, trông cháu rất giống Catelyn. Ta cần phải làm điều gì đó. Ta nghĩ là chúng ta phải nhuộm tóc cháu sang màu tối hơn trước khi quay lại Eyrie.”
Nhuộm tối màu tóc của mình ư? “Thưa vâng, nếu dì muốn như vậy, dì Lysa.”
“Cháu không được gọi ta như thế. Không một lời nào về sự hiện diện của cháu tại nơi đây được phép đến Vương Đô. Dì không muốn con trai dì gặp nguy hiểm.” Bà với tay lấy lược chải đầu. “Ta đã giữ cho Thung Lũng không dính dáng gì đến cuộc chiến này. Chúng ta có những vụ mùa bội thu, các ngọn núi bảo vệ chúng ta và Eyrie là bất khả xâm phạm. Tuy nhiên, chọc giận lãnh chúa Tywin không phải là ý kiến hay.” Lysa đặt chiếc lược xuống và liếʍ mật ong dính trên các ngón tay của bà. “Petyr kể là cháu đã kết hôn với Tyrion Lannister. Chính là gã Quỷ Lùn ghê tởm đó.”
“Họ ép cháu lấy ông ta. Cháu chưa bao giờ muốn điều đó cả.”
“Ta cũng từng như vậy,” dì cô nói. “Jon Arryn không phải là một tên lùn, nhưng lão lại quá già. Nhìn ta bây giờ, chắc cháu không thể hình dung được rằng vào ngày chúng ta làm đám cưới, ta xinh đẹp đến mức mẹ cháu phải ghen tị. Tất cả những gì Jon muốn là binh lực của cha ta, để hỗ trợ những đứa con trai yêu quý của lão. Lẽ ra ta đã từ chối, nhưng lão già lắm, lão có thể sống bao lâu chứ? Răng lão đã rụng hết một nửa, và hơi thở của hắn có mùi pho-mát thối. Ta không thể vì hơi thở hôi thối mà từ chối lão. Hơi thở của Petyr luôn thơm tho… Ngài là người đầu tiên hôn ta. Cha ta nói rằng ngài có xuất thân hèn kém quá, nhưng ta biết rằng ngài ấy sẽ tiến xa tới cỡ nào. Để lấy lòng ta, Jon trao cho ngài những mối buôn vùng Gulltown, nhưng khi ngài ấy làm gia tăng lợi tức lên gấp mười lần, lão chồng ta nhận ra sự lanh lợi thông minh của ngài và giao cho những trọng trách khác, thậm chí còn đưa ngài tới Vương Đô làm chủ quản tiền bạc. Thật khó chịu khi nhìn thấy ngài hàng ngày trong khi lại phải làm vợ lão già lạnh lùng đó. Jon vẫn thực hiện nghĩa vụ của lão trên giường, nhưng lão không khiến ta thỏa mãn và cũng không đem cho ta nhiều con cái. Hạt giống của lão đã già và yếu. Tất cả những đứa con của chúng ta, ba con gái và hai con trai đều không sống nổi, trừ Robert. Những đứa con bé bỏng yêu quý của ta đều chết, vậy mà lão già đó vẫn còn sống, với hơi thở hôi hám của lão. Cháu thấy đấy, ta cũng phải chịu đựng không ít.” Phu nhân Lysa sụt sịt. “Cháu có biết rằng người mẹ xấu số của cháu đã qua đời không?”
“Tyrion đã nói với cháu,” Sansa trả lời. “Ông ấy nói rằng Nhà Frey đã gϊếŧ bà và anh Robb tại Song Thành.”
Nước mắt đong đầy trong mắt phu nhân Lysa. “Ta và cháu, chúng ta đều là những người phụ nữ đơn độc. Cháu có sợ không, cô bé? Hãy dũng cảm lên. Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi con gái của Cat. Chúng ta có chung dòng máu.” Dì ra hiệu cho Sansa đến gần hơn. “Nào, cháu có thể hôn lên má ta, Alayne.”
Sansa tiến tới và quỳ xuống bên cạnh giường. Người dì cô đẫm mùi nước hoa, mặc dù ẩn sau đó là mùi sữa chua lòm. Hai má dì trát đầy son phấn.
Khi Sansa lùi lại, phu nhân Lysa nắm cổ tay cô. “Nào, hãy nói cho ta biết,” giọng dì sắc lẻm. “Cháu đã có thai chưa? Hãy nói thật, chỉ cần cháu nói dối là ta sẽ biết ngay.”
“Chưa ạ,” cô đáp, giật mình vì câu hỏi.
“Cháu đã thấy tháng rồi có đúng không?”
“Vâng.” Sansa biết rằng sự thật về kinh nguyệt của mình sẽ không giấu được lâu tại Eyrie. “Tyrion vẫn chưa… ông ấy chưa từng…” Cô cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên. “Cháu vẫn là trinh nữ.”
“Gã lùn kia bất lực sao?”
“Không. Ông ấy chỉ… ông ấy là…” Người tử tế? Cô không thể nói như vậy, không phải tại đây, không phải với người dì ghét ông ta đến vậy. “Ông ta… ông ta có gái điếm. Ông ta đã nói với cháu như vậy.”
“Gái điếm.” Lysa buông tay cô ra. “Tất nhiên rồi. Làm gì có loại phụ nữ nào chịu lên giường với loại sinh vật đấy, nếu không phải vì những đồng vàng? Lẽ ra ta nên gϊếŧ Quỷ Lùn khi hắn tới lãnh địa của ta, nhưng hắn đã lừa gạt ta. Hắn là một kẻ đầy những mưu mẹo xảo quyệt thấp hèn. Đám tay chân của hắn đã gϊếŧ chết Ser Vardis Egen yêu quý của ta. Ta đã nói với Catelyn rằng đừng đưa gã tới. Chị ấy còn ra đi với chú của chúng ta nữa. Đó là sai lầm của chị ấy. Chú Cá Đen là Hiệp sĩ Cổng Trăng của ta, và kể từ khi chú ấy rời đi, đám vây cánh vùng núi ngày càng táo tợn hơn. Petyr sẽ sớm dẹp yên đám đó. Ta sẽ phong cho ngài ấy làm Người Bảo Hộ của Thung Lũng.” Dì cô mỉm cười lần đầu tiên, gần như là nồng nhiệt. “Có thể trông ngài ấy không cao lớn và mạnh mẽ bằng một số kẻ khác nhưng lại đáng giá hơn tất cả bọn chúng cộng lại. Hãy tin tưởng và làm theo những gì ngài ấy nói.”
“Cháu sẽ làm như vậy, thưa dì… không, thưa phu nhân.”
Phu nhân Lysa có vẻ hài lòng trước phản ứng của Sansa. “Ta biết thằng nhóc Joffrey đó. Nó thường gọi Robert của ta bằng những cái tên thô lỗ và có lần nó còn dùng kiếm gỗ đánh thằng nhỏ. Người ta sẽ nói với cháu rằng hạ độc là thủ đoạn đê tiện ô nhục, nhưng danh dự của một người đàn bà không nằm ở đó. Đức Mẹ tạo ra phụ nữ chúng ta là để bảo vệ những đứa con của mình, và chỉ ô nhục khi chúng ta không thể làm được điều đó. Khi nào có con, cháu sẽ hiểu được điều đó.”
“Một đứa con ạ?” Sansa hỏi lại, vẻ không chắc chắn.
Lysa hờ hững vẩy một bàn tay. “Chẳng còn lâu nữa đâu. Giờ cháu còn quá trẻ để làm mẹ. Nhưng một ngày nào đó cháu sẽ muốn có con, giống như việc cháu muốn kết hôn vậy.”
“Cháu… cháu đã kết hôn rồi ạ, thưa phu nhân.”
“Phải, nhưng sẽ sớm thành một góa phụ. Hãy lấy làm vui mừng vì Quỷ Lùn thích mấy ả điếm của gã hơn. Thật không xứng đáng cho con trai ta khi phải đón nhận vợ góa của gã lùn, nhưng vì hắn chưa hề động chạm vào cháu… Cháu có muốn lấy người em họ của mình, Lãnh chúa Robert không?”
Ý nghĩ đó khiến Sansa mệt mỏi. Tất cả những gì cô biết về Robert Arryn là cậu ấy vẫn còn là một cậu bé, và ốm yếu. Không phải dì muốn cưới mình cho con trai, mà dì muốn quyền thừa kế của mình. Sẽ không ai cưới mình vì tình yêu đâu. Nhưng giờ lời nói dối đến với cô rất dễ dàng. “Cháu… cháu rất muốn sớm được gặp cậu ấy, dì ạ. Nhưng cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ, phải không ạ?”
“Nó lên tám rồi. Và không khỏe mạnh lắm. Nhưng là một cậu bé tuyệt vời, thông minh và sáng láng. Nó sẽ trở thành một người đàn ông vĩ đại, Alayne ạ. Đó là một hạt giống khỏe mạnh, lão chồng ta nói như vậy trước lúc lâm chung. Những lời trăn trối cuối cùng của lão. Đôi khi các vị thần cho chúng ta cái nhìn thoáng qua về tương lai vào thời khắc chuẩn bị xa lìa trần thế. Ta thấy không có lý do gì ngăn cản việc tái hôn của cháu ngay khi nhận được tin gã Lannister qua đời. Một đám cưới bí mật, chắc chắn rồi. Lãnh chúa của Eyrie không nên được biết đến là đã cưới một đứa con hoang, như thế không phù hợp lắm. Lũ quạ sẽ đem tin từ Vương Đô đến cho chúng ta ngay khi Quỷ Lùn rơi đầu. Cháu và Robert có thể làm lễ cưới vào ngày hôm sau đó, thật tuyệt vời phải không? Có một người bạn đồng hành bé nhỏ sẽ tốt cho thằng bé. Lần đầu tiên khi chúng ta trở lại thành Eyrie, nó thường chơi với con trai của Vardis Egen và những đứa con trai của đám hộ vệ, nhưng bọn chúng quá thô lỗ, và ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc gửi chúng đi nơi khác. Cháu đọc tốt chứ, Alayne?”
“Septa Mordane vẫn thường nói vậy ạ.”
“Mắt Robert kém lắm, nhưng nó thích được người khác đọc sách cho nghe,” Phu nhân Lysa thổ lộ. “Nó thích nhất là những câu chuyện về các loài động vật. Cháu có biết bài hát về chú gà con giả trang làm cáo không? Ta đã hát cho nó nghe không biết bao nhiêu lần nhưng nó chưa bao giờ thấy chán cả. Và nó thích chơi trò nhảy ếch, múa kiếm và trốn tìm, nhưng cháu phải nhớ là luôn để cho nó thắng nhé. Điều đó cũng hợp lý mà, cháu có nghĩ vậy không? Dù sao nó cũng là Lãnh chúa thành Eyrie, cháu không bao giờ được quên điều đó. Cháu có xuất thân cao quý, và gia tộc Stark thành Winterfell luôn luôn kiêu hãnh, nhưng Winterfell đã thất thủ, và giờ cháu chẳng hơn gì một kẻ ăn mày. Vì vậy, hãy gạt niềm kiêu hãnh đó sang một bên. Hãy tỏ ra biết ơn, nhất là trong tình hình này. Đúng vậy, và biết vâng lời. Con trai ta sẽ có một người vợ biết nghe lời và biết ơn.”